Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 111




Năm ngày sau.

Nước Thanh thánh trong một phủ đệ nguy nga,ở tại một gian phòng lớn.Không khí trong phòng khẩn trương mà nặng nề, mọi người ai cũng bận rộn,không ai dám chậm trể lo sắc thuốc.

Ảm Đạm nhìn người nằm ở trên giường như trước không có động tĩnh gì, có chút tức giận nhìn về lão già ngồi bên cạnh: ” sao còn chưa tỉnh lại?”

“Chủ Nhân đừng vội a. Vị cô nương này luôn luôn kháng cự, cho nên đên nay vẫn chưa thể tỉnh lại.” Lão già mặt đầy nếp nhăn lau mồ hôi, phân phó đệ tử của mình, cũng chính là nử tử trẻ tuổi xuất hiện ở vách nuối đen kia,nữ tử lấy ra một ít hoa màu đen đem đến nghiền thành bụi phấn,đem đốt cháy ở phía trước cửa sổ phòng Nhược Khả Phi. Lại dùng quạt lông nhẹ nhàng hướng Nhược Khả Phi quạt tới, muốn cho nàng có thể cảm nhận được mùi hương này.

“Hoa này, dùng nhiều có phải hay không đối thân thể không tốt?” Ảm Đạm nhíu mày, nhìn kia khói đen u hướng Nhược Khả Phi thổi tới.

“Chủ Nhân, thật không còn biện pháp nào khác.” Lão già mặt đầy nếp nhăn bất đắc dĩ nói, “Nếu là người thường, hoàn toàn không cần dùng đến một lượng lớn thuốc như vây, nhưng là cô gái trên giường này ý thức quá mạnh mẽ, luôn luôn kháng cự.”

“Hừ.” Ảm Đạm hừ lạnh một tiếng, nhìn thiên hạ trên giường khuông mặt tái nhợt, cau chặt mày lại. Ba ngày rồi, luôn luôn bên cạnh nàng rót thức ăn nước uống. Không ngừng ở nàng hạ vu thuật, lại còn không thành công. Còn muốn kháng cự tới khi nào? Còn như vậy, chỉ sợ nàng thật sự sẽ chết đi?

“Chủ Nhân, yên tâm, nhất định sẽ thành công.” Lão già mặt đầy nếp nhăn cam đoan. Hắn cũng nhìn ra trên giường nữ tử này đối với Chủ Nhân dường như rất quan trọng, nếu xảy ra vấn đề, mình và đồ đệ mạng chỉ sợ cũng giữ không được. Phải mau chóng đem cái người trong nội tâm nàng thay thành chủ nhân.

“Vậy là tốt rồi, ta cho các ngươi ba ngày thời gian.” Ảm Đạm trầm mặt đi ra phòng ngoài. Mấy ngày qua, Vô Hồn không thấy bóng dáng, hắn khi nghĩ thông suốt ròi sẽ tìm đến mình, nhất định sẽ trở lại bên cạnh mình.

Mà ở lúc này, trong kinh thành nước thanh thánh mới mở một thanh lâu, tên là Quần Phương các. Trong đó hoa khôi —— Lưu Vân vừa xuất hiện liền thu hút được ánh mắt của nhiều người. Cầm kỳ thi họa đều làm cho trong kinh thành tất cả các tài tử khâm phục, ai ai cũng muốn gặp nàng,để cùng nàng làm thơ ngâm từ. Các tài tử gần như đem Quần Phương các cửa đạp đổ. Bao nhiêu người quyền quý trả giá cao chỉ muốn được thấy nàng. Sau lại có người tình cờ phát hiện nàng cùng trước kia đệ nhất hoa khôi —— Bạch Hạnh là bộ dạng giống nhau như đúc. Nhưng mà Lưu Vân cũng không nhận thức Bạch Hạnh là người nào. Mọi người cũng không ai muốn truy cứu chuyện này, càng nhiều người bởi vì như vậy mà cáng muốn thấy nàng không tiếc vung tiền như rác, Bạch Hạnh tên này bị thế nhân dần dần quên lãng, càng nhiều người bắt đầu nhận thức Lưu Vân. Tiển tài và kim ngân không ngừng chảy vào túi của Quần Phương các lão bản.

“Chủ Nhân.” Ảm Đạm mới vừa đi ra phòng ngoài, ở cửa Cát Kinh Phong cũng chính là Thiên Cơ cục đại đương gia lên tiếng gọi lại Ảm Đạm.

“n?” Ảm Đạm quay đầu, nhìn vẻ mặt lộ rỏ khó khăn của đại đương gia lên tiếng hỏi, “Tiểu tử đó, còn không biết tung tích?”

“Thuộc hạ bất tài, thiếu chủ đã đem toàn bộ người theo dõi hắn loại bỏ.” Đại đương gia có chút khó xử. Phải báo như thế nào với chủ nhân đây,vì hiện tại thiếu chủ mà phát hiện có người theo dõi hắn nữa, hắn sẽ ra tay độc ác lấy tính mệnh của bọn họ, mà bọn thuộc hạ lĩnh mệnh theo dõi cũng không dám đánh trả. Hắn không biết phải tính thế nào.

“Thôi, vậy thì mặt kệ nó đi,cũng chẳng phải đứa con nít.” Ảm đạm phất phất tay, trong mắt lại tràn đầy tự tin.

“Chủ Nhân phân phó chuẩn bị này nọ đều tốt.” Đại đương gia trong mắt hiện lên tia khó hiểu, nhưng vẫn là không có hỏi gì thêm. Tại đây phía sau gian phủ đệ trong rừng cây tại sao muốn xây thêm một gian nhà gỗ?

“Được rồi, đã biết. ’ Ảm Đạm khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ quái. Đối với nử nhân kia mà nói tất cả nếu là mộng, vậy phải làm cho giấc mơ kia chân thật chút.

Bảy ngày sau.

Ảm đạm ở giếng nước kế bên nhà gỗ lấy nước

“Cô Vân ~~” một thanh âm iếng ôn nhu truyền đến, tiếp theo thắt lưng bị một đôi mềm mại tay nhỏ bé từ phía sau gắt gao ôm.

Ảm Đạm thân mình cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, đập vào mắt hắn là khuông mặt cười như hoa của Nhược Khả Phi, lòng hắn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, không tự giác khuông mặt cũng lộ ra ý cười, hắn cảm thấy thật kinh ngạc, mình tại sao lại như thế? Chưa bao giờ hắn để cho bất cứ ai đến gần sau lưng hắn như thế, hiện tại lại để cho tiểu nử nhân này đến gần mà hắn không phát hiện được. Từ lúc mới bắt đầu hắn còn cảm thấy mất tự nhiên, đến bây giờ chính là hắn tự động thích ứng. Đột nhiên kinh ngạc phát hiện, người trước mắt cười, làm cho mình cảm thấy có điểm thư thái.

“Ngươi đi ra làm cái gì? Ngươi bệnh còn chưa hết a.” Ảm Đạm thả thùng gỗ xuống, xoay người nhẹ nhàng sờ sờ đầu Nhược Khả Phi.

“Ta muốn nhìn xem ngươi đang ở đây làm cái gì a.” Nhược Khả Phi cười ngọt ngào, “Hơn nữa, chúng ta ẩn cư đến bây giờ mỗi ngày đều là ngươi nấu cơm, ta cũng vậy muốn giúp ngươi.”

“Ngươi biết làm thức ăn?” Ảm đạm kinh ngạc, mỉm cười nhìn trước mắt Nhược Khả Phi.

“Đương nhiên.” Nhược Khả Phi trầm tư, kỳ quái, “Chẳng lẽ ta chưa làm qua này nọ cho ngươi ăn sao?” Chính là theo bản năng mình tự hỏi, làm cho Ảm đạm trong lòng cả kinh, lập tức đem Nhược Khả Phi đi trở về trong phòng.

“Ngươi bệnh còn chưa hết, đợi lát nữa ta làm cho ngươi ăn, ngươi trước ngồi nghỉ ngơi là được.” Ảm đạm đem Nhược Khả Phi ấn trở về giườn.

Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn Ảm Đạm xoay người lại đi ra, trong lòng một mảnh yên tĩnh. Nhớ rõ chính mình ăn vào kia ngọc cùng thủy lộ tiên hoa sau liền hôn mê bất tỉnh. Tỉnh lại chỉ có Cô Vân bên cạnh, còn tự nói với mình Ảm Đạm có việc gấp rời đi, mà Vô Hồn cùng Diêm Diễm cũng đi theo hỗ trợ. Nhưng thật ra Bạch Hạnh đi cũng quá kỳ quái,bọn họ quá vội vả đi, vì sao không có chờ mình tỉnh lại cùng mình cáo biệt? Nàng cảm thấy thật buồn bả. Tựa như hiện tại, vừa nghĩ đến việc này, đầu mà bắt đầu cảm thấy đau. Nhược Khả Phi nhịn không được vươn tay đè xuống chính mình hai bên huyệt Thái Dương. Đây rốt cuộc tại sao lại thế này?

“Phi nhi?” Ảm đạm mang theo siêu đi đến, nhìn đến Nhược Khả Phi vẻ mặt thống khổ, hiểu được nàng lại bắt đầu nghĩ đến chuyện không nên nghĩ. Thả siêu xuống, đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nói, “Không cần đi miên man suy nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt.”

Nhược Khả Phi cau mày, cố hết sức hỏi: “Cô Vân, rốt cuộc là sao lại thế này? Vì sao ta mỗi lần nghĩ tới Bạch Hạnh chuyện đầu ta lại đau như vật? Nàng vì sao không đợi ta tỉnh lại đã đi?”

“Bởi vì nàng đã yêu một người nam nhân a. Ta đã sớm nói với ngươi, làm sao ngươi lại quên mất. Đã yêu một cái phương xa nam nhân, nên theo hắn rồi đi. Ngươi nhớ rõ nàng đã nói sao? Nếu là nàng vừa mắt người nào, tên khất cái cũng sẽ gả.” Ảm đạm nhẹ nhàng vuốt ve Nhược Khả Phi, nhẹ giọng khuyên giải an ủi.

“Chẳng lẽ nàng gả cho tên khất cái?” Nhược Khả Phi kinh ngạc hô nhỏ ra tiếng.

“Đứa ngốc, làm sao có thể. Đây không phải so sánh sao? Là một thương nhân.” Ảm Đạm vươn tay nhẹ nhàng chà cái mũi nhỏ của Nhược Khả Phi, vui cười nói.

“Nga, như vậy.” Nhược Khả Phi dúi đầu vào trong lòng Ảm Đạm, cũng cười.

Ảm Đạm hạ mắt xuống, nhìn Nhược Khả Phi ôn nhu rúc vào trọng lòng ngực của mình, trong lòng không khỏi một trận phiền chán. Trong đầu đột nhiên nhớ lại nàng trước kia ánh mắt lạnh như băng, trong lúc giết chết Hách Tam Nguyên bộ dáng bình tĩnh. Đây là cùng một người sao? Ở trước mặt người khác lúc nào cũng lạnh như băng, mà ở người kia trước mặt lại vĩnh viễn là như thế ôn nhu!

Ảm Đạm bỗng nhiên cầm bả vai Nhược Khả Phi, đem Nhược Khả Phi dời xa ngực của mình. Nhược Khả Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ảm Đạm, có chút cảm thấy không quen, nhẹ giọng hỏi: "Cô Vân?"

Ảm Đạm nhìn chằm chằm Nhược Khả Phi, trong lòng chợt cảm thấy thật tức giận. Vì sao? Vì sao trước mặt người kia nàng ánh mắt là ôn nhu như vậy.

"Cô Vân, ngươi làm sao vậy?" Nhược Khả Phi vươn tay nhẹ nhàng ở Ảm Đạm trước mắt quơ quơ.

"Nga, không có gì, ha ha." Ảm Đạm cố nặn ra nụ cười.

"Ngươi ở nơi này đợi không nên chạy loạn, ta đi ra ngoài mua đồ, sẽ mau trở lại?"

"Nga?" Nhược Khả Phi nhìn Ảm Đạm có chút bất an, gật gật đầu, nhưng vẫn là có chút không yên lòng, "Cô Vân, ngươi thật sự không có việc gì?"

"Không có việc gì, thật sự." Ảm đạm một phen ôm lấy Nhược Khả Phi đi vào bên trong, đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường, ở trên trán ấn xuống một nụ hôn,thế này mới nhẹ giọng nói, "Ta đi nhanh sẽ quay về."

"Hảo." Nhược Khả Phi gật gật đầu, thuận theo bò lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi nhưng vẫn là rất lo lắng. Cô Vân nói đây là độc vừa được giải nên còn vài ảnh hưởng, phải nghỉ ngơi nhiều mới được.

Ảm Đạm đạm nhìn Nhược Khả Phi nằm xuống mới đi ra phòng ngoài. Đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ nháy mắt, trên mặt mỉm cười lập tức biến mất, trên mặt có chính là làm cho người ta sợ hãi tàn khốc lãnh ý, ngay cả không khí chung quanh giống nhau đều bị đóng băng. Cùng vừa rồi hoàn toàn là hai người khác nhau!!!!

Đi từ từ vào rừng cây, thấy khoảng cách nhà gổ đã xa, Ảm Đạm nhướng nhướng mày;"Các ngươi canh chừng cẩn thận, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận."

"Dạ, Chủ Nhân." Một mảnh thanh âm thật thấp vang lên, gió thổi qua liền toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, giống nhau vừa rồi này một mảnh cúi đầu thanh âm của chính là ảo giác.

Không ai có thể nghĩ đến, trong rừng cây phía sau ngôi phủ đệ to lớn nguy nga lại xuất hiện một ngôi nhà gổ nhỏ, lại càng không có người nghĩ đến một lảnh khốc Ảm Đạm hỉ nộ vô thường, lại có thể sẽ ở nơi đó lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy.

Ảm Đạm mặt âm trầm đi ra khỏi cánh rừng. Trong lòng có chút phiền chán, tại đây vài ngày, chính mình cố gắng nhập vai Hiên Viên Cô Vân. Hơn nữa, chính mình diễn phi thường thành công, này vốn là lưu loát như những người diển tuồng chuyên nghiệp, chỉ cần diễn tập thôi, không phải sao?

Vô Hồn tiểu tử đó đã trở về. Như vậy Hiên Viên Cô Vân cùng Diễm Diễm đâu? Ở dưới vách núi, không có phát hiện thi thể hai người này.

Ý là không có chết? Ảm Đạm khóe miệng lộ ra tàn khốc ý cười.

Không chết rất tốt, vậy đến đây đi, làm cho trò chơi trở nên hơn thú vị chút.

Hắn ở nơi này chờ, sẽ tiếp tục chờ!

Nhược Khả Phi lẳng lặng nằm ở trên giường, mấy ngày qua, đầu của nàng vẫn đau, chỉ cần nghĩ tới ngày ấy chuyện xảy ra ở vách núi đen đầu liền đau đến không chịu nổi, nhớ tới Bạch Hạnh cũng sẽ đau. Đây rốt cuộc là sao lại thế này? Cô Vân nói rất đúng Ly Tâm độc chỉ mới giải, thân thể của nàng còn rất yếu,cho nên từ lúc trở về đến bây giờ cũng không có chạm qua nàng. Ở ban đêm cũng chỉ là ôm nàng an ổn ngủ. Trong lòng nghi hoặc, kia ngọc cùng thủy lộ tiên hoa dùng cùng nhau sẽ làm cho tinh thần lâu hồi phục như vậy sao? Từ ngày đó tới giờ chính nàng vẫn ở chỗ gian nhà gỗ này, cùng ngôi nhà gổ ở Hứa Thành trước kia cùng Cô Vân thành thân bố trí có phần giống nhau.Đầu luôn choáng váng chỉ muốn đi ngủ, đây cũng là tác dụng phụ của giải dược sao? Trong đầu tràn ngập nghi vấn, Nhược Khả Phi nặng nề đi vào giấc ngủ.

Ảm Đạm khi trở về còn mang theo lão già mặt đầy nếp nhăn. Là vì hắn muốn kiểm tra một chút thân thể của mình và của Nhược Khả Phi hiện tại như thế nào. Vì mấy ngày nay bọn họ có hấp thụ nhiều hương hoa màu đen.

Ảm Đạm nhìn trên giường Nhược Khả Phi khuôn mặt bình tĩnh, hắn chính là đứng ở trước giường không hề động, nhìn chằm chằm vào nàng. Bỗng mi mắt nàng khẽ động, dường như sẽ tỉnh lại. Ảm đạm vội vươn tay ra điểm trúng huyệt ngủ của Nhược Khả Phi, phòng ngừa nàng tỉnh lại.

"Chủ Nhân?" Lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn lên tiếng kêu.

"Đi bắt mạch cho nàng." Ảm đạm âm thanh lạnh lùng nói.

"Dạ chủ nhân" Lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn thật cẩn thận vì Nhược Khả Phi bắt mạch. Sau khi bắt mạch xong lão quay lại cung kính trả lời "Chủ Nhân, không có gì đáng ngại, xin yên tâm."

Ảm Đạm suy nghĩ, thản nhiên nói: "Vậy là tốt rồi, ở đây đã hết chuyện của ngươi, đi xuống đi."

"Chính là......" Lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn do dự, nói được nữa câu không dám nói tiếp nữa.

"Chỉ là cái gì?" Ảm đạm khẩu khí lạnh lùng làm cho lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn trong lòng run lên.

"Chính là, vị cô nương này đã có thai." Lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn cảm thấy rất tò mò không biết nữ tử trên giường rốt cuộc cùng Chủ Nhân hình thức quan hệ là như thế nào, đứa nhỏ đến cùng có phải là của Chủ Nhân hay không. Cho nên không dám tùy tiện chúc mừng hoặc nói cái khác.

Ảm Đạm sắc mặt đại biến.

Nàng mang thai!!!

Có phải là của Hiên Viên Cô Vân không????

Lão già nhìn Ảm Đạm kia khuôn mặt âm tình bất định, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Xem ra, cô gái này đứa nhỏ trong bụng không phải của Chủ Nhân, hoàn hảo chính mình không có tùy tiện mở miệng nói chúc mừng. Cô gái này rốt cuộc cùng Chủ Nhân là quan hệ thế nào? Chủ Nhân tại sao muốn đem nàng ở tại chỗ này? Tại sao muốn làm cho mình đối với nàng hạ vu thuật,đem người quan trọng nhất trong nội tâm nàng thay bằng Chủ Nhân? Nhưng chỉ là trong lòng ngẫm lại cũng không dám hỏi ra.

"Xoá sạch." Ảm Đạm ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp lạnh lùng nói ra hai chử.

"Vâng thưa chủ nhân" lão già trong lòng cả kinh, cũng không động thanh sắc thản nhiên đáp ứng, "Thuộc hạ sẽ gọi người đưa tới phiên hoa hồng của nam đảo. Chỉ nửa bát là được rồi."

"Đi làm nhanh đi." Ảm Đạm mặt lạnh nhìn bụng bằng phẳng của Nhược Khả Phi. Mang thai? Khi nào thì mang thai?

Lão già mặt đầy nếp nhăn đang muốn đi ra ngoài, Ảm Đạm nhíu mày hỏi "Nàng mang thai đã bao lâu rồi?"

"Không đến hai tháng." Lão già mặt đầy nếp nhăn đưa ra hai cái ngón tay.

"Không đến hai tháng nên có thể bỏ đi?" Ảm đạm quay đầu hí mắt nhìn lão già, trong mắt lộ vẻ hoài nghi.

"Thật sự, Chủ Nhân, ta đâu dám lừa ngài. Chẳng lẽ Chủ Nhân quên chúng ta tổ tiên nhiều thế hệ là làm cái gì sao?" lão già mặt đầy nếp nhăn có chút nóng nảy, cố gắng phân trần.

Ảm Đạm xoay người, lạnh lùng nói: "Lui ra đi, đi đem thuốc đưa tới."

"Vâng thưa chủ nhân" lão già lúc này mới yên lòng đi ra ngoài.

Ảm Đạm vuốt cằm của mình nhìn nử nhân trên giường, hắn nếu nói là nàng mang thai thì sẽ không có sai. Nhan Thanh gia tộc nhiều thế hệ đều nghiên cứu về vưu thuật,cùng y lý,đối với thân thể con người người hẳn là phi thường hiểu biết, hắn mười chín đã được chọn làm đại tộc trường thứ mười chín của Nhan Thanh gia, cho tới bây giờ đã khám cho rất nhiều người. Tuyệt đối sẽ không phán đoán sai lầm.

Hiện tại cần phải làm như thế nào xoá sạch đứa bé trong bụng của nàng. Cho dù nàng đem mình làm Hiên Viên Cô Vân, nhưng là không có nghĩa là nàng sẽ rất mù quáng nghe theo mà ngoan ngoãn đem thuốc uống vào.

Ảm Đạm bỗng nhiên xoay người ra cửa, đi ra ngoài. Hắn hiểu được hiện tại không thể thuận lợi xóa đứa bé này.