Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 146: Trừ anh ra, ai cũng đừng mong lấy mạng cô!




“Cô, ả đàn bà chết tiệt này, cô dám nói chuyện với tôi như vậy!”

“Tôi có gì không dám, đều là anh ép tôi!”

“Cô có tin tôi lập tức khiến cho nhà hàng của hắn ta đóng cửa, khiến cho hắn ta trắng tay hay không!”

Giang Vũ Phi tức giận đến trợn trừng mắt, ngực không ngừng phập phồng.

Cô xem như đã hiểu ra, anh bắt cô uy hiếp, mặc kệ cô làm như thế nào, anh đều sẽ không bỏ qua, vẫn sẽ luôn uy hiếp cô, khi dễ cô.

Cho dù hiện tại cô chịu thua, cúi đầu, anh vẫn sẽ không thoả mãn!

“Nguyễn Thiên Lăng, nếu như không có Nguyễn gia, anh chẳng là cái thá gì cả!” Vừa dứt lời, cô mất đi lý trí, giơ giày cao gót lên hung hăng đánh vào đầu anh, gót giày bén nhọn gõ lên trán người đàn ông, cộp một tiếng, âm thanh khiến người khác giật mình.

“Ưm!” Nguyễn Thiên Lăng khẽ rên một tiếng, anh nhanh chóng che trán, thân hình cao lớn vậy mà lại khom xuống.

Giang Vũ Phi sững sờ đứng tại chỗ, trong tay vẫn còn giơ hung khí.

“Cô… Ả đàn bà chết tiệt…” Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu, sắc mặt hung ác, ánh mắt giận dữ nhìn cô.

Trong phòng không mở đèn, ánh sáng rất lờ mờ.

Giang Vũ Phi nhìn thấy giữa kẽ tay anh chảy ra vài giọt máu tươi, từ mắt anh chảy xuống, uốn lượn trên khuôn mặt như ngọc.

Giờ này phút này, mặt anh nhìn có vài phần đáng sợ.

Tướng mạo anh vốn rất anh tuấn, mà bây giờ sắc mặt anh âm trầm, máu tươi không ngừng từ trên mí mắt chảy xuống, dung mạo tựa như trong ma quỷ địa ngục.

Giang Vũ Phi rùng mình, không nhịn được hét lên một tiếng, người nhanh chóng xông ra khỏi phòng. Chỉ đi một chiếc giày nhưng tốc độ cô chạy cũng rất nhanh.

Lảo đảo xuống lầu, cô lao ra khỏi biệt thự, sau đó chạy về phía dưới núi tối đen như mực.

Nguyễn Thiên Lăng từ bên trong đuổi theo ra, nhưng một bóng người cũng không còn nhìn thấy.

Anh đưa tay lên dùng tay áo lau máu trên trán, sắc mặt tái nhợt.

Ả đàn bà chết tiệt, chờ tôi bắt được cô, nhất định phải cho cô một bài học!

Nguyễn Thiên Lăng đuổi theo một đoạn, lại quay ngược trở về, định lái xe đuổi theo. Mặc dù anh rất muốn bóp chết cô, hận không thể chỉnh cho cô một trận, nhưng anh vẫn không thể để cô một mình xuống núi.

Lái xe từ chân núi lên đến trên núi phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, đừng nói chi là đi bộ xuống dưới. Hiện tại lại là buổi tối, trên núi không có một bóng người,  cũng không có đèn, khắp nơi đều ẩn giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm.

Cô xuống núi một mình, chẳng phải là đang tìm đường chết sao!

Kỳ thật anh rất muốn mặc kệ cô, không đi tìm cô, để cô chết cho xong. Nhưng cô tốt xấu gì cũng là vợ anh, có chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay anh!

Trừ anh ra, ai cũng đừng mong lấy mạng cô!

Nguyễn Thiên Lăng khởi động xe chạy về hướng chân núi, anh mở đèn xe, xe chậm rãi chạy đi.

Đi một đoạn, phía trước thình lình xuất hiện một tảng đá lớn, chắn ngang giữa đường, cản trở đường đi.

Người đàn ông dừng lại, mở cửa xuống xe.

Đá rất lớn, là từ trên núi lăn xuống. Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn sườn dốc bên cạnh có dấu vết đá lăn xuống, sau đó vén tay áo lên, tiến lên định đẩy đá ra.

Tay anh đè lên trên tảng đá, dùng sức lực toàn thân đẩy ra, gân xanh trên cánh tay lồi cả lên nhưng cũng không thể đẩy được đá ra.

Trọng lượng tảng đá ít nhất cũng hơn một nghìn cân, dựa vào một mình anh thực sự không có cách nào đẩy đi được.

Nguyễn Thiên Lăng bực bội chửi thề một tiếng, trở lại xe lục ra một chiếc đèn pin, tiếp tục đi xuống chân núi.

Giang Vũ Phi ả đàn bà đáng chết kia, sao chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ vậy?

Anh đi cũng không chậm, vì sao vẫn không thấy tung tích của cô?

Nguyễn Thiên Lăng đi mười mấy phút, vẫn không nhìn thấy Giang Vũ Phi.