Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 147: Vừa lạnh vừa đói, lại rất sợ hãi




Nguyễn Thiên Lăng đi mười mấy phút, vẫn không nhìn thấy Giang Vũ Phi.

Anh dừng bước, lại chạy ngược trở về.

Nói không chừng cô phát hiện ra anh, đang trốn ở chỗ nào đó.

Người đàn ông tắt đèn pin, lặng lẽ lên núi.

Đi được một lát, anh chợt nghe hình như có thanh âm gì đó từ phía trước truyền đến.

Như là tiếng khóc của phụ nữ.

Nhưng bị tiếng gió thổi át đi, tiếng khóc liền trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có thể truyền đến một cách đứt quãng, nghe không rõ ràng.

Sau khi từ biệt thự lao ra, Giang Vũ Phi không để ý gì đến xung quanh, chạy về hướng chân núi, cô chỉ đi một chiếc giày cao gót, lúc chạy có thể dễ dàng ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.

Cô dứt khoát tháo chiếc giày ra, chạy chân trần.

Nhưng rất nhanh sau đó, sau lưng cô có tiếng động cơ ô tô, trong lòng cô kinh ngạc, Nguyễn Thiên Lăng lại đuổi theo cô.

Cô tăng tốc độ nhanh hơn, trên mặt đường xi măng có rất nhiều những cục đá nhỏ, cứa rách bàn chân cô. Chân cô rất đau, mỗi bước chạy, cô cảm thấy tựa như mũi dao cứa vào chân mình vậy.

Nhưng mà cô không thể chậm lại, cô đã làm Nguyễn Thiên Lăng bị thương, lúc này anh nhất định rất tức giận, không thể bị anh bắt được, nếu không, anh mất đi lý trí, không cẩn thận sẽ giết cô thì phải làm sao?

Không phải cô có chứng hoang tưởng bị hại cưỡng bức, mà là cái chết bất ngờ ở kiếp trước đã cho cô nỗi ám ảnh tâm lý rất lớn. Ở kiếp trước Nguyễn Thiên Lăng đã có thể ngộ sát cô, ở kiếp này nói không chừng cũng sẽ như vậy.

Cô không thể lại bị anh hại chết, có thể sống lại một lần là kỳ tích, không thể sẽ lại có lần thứ hai.

Cho nên ở kiếp này, cô nhất định phải sống thật tốt, phải quý trọng tính mạng, cách xa tất cả nguy hiểm.

Giang Vũ Phi vừa nghĩ vừa chạy, chân chạy không vững, cô vấp té ngã lăn trên mặt đất. Đèn pha của xe ô tô đã từ từ rất gần, cô nhịn đau, vội nấp vào bụi cây ven đường.

Cô ngồi xổm trong bụi cây đen kịt ẩm ướt, nín thở, không dám cử động. Từ khe hở giữa bụi cây, cô nhìn thấy chiếc xe đi xa, cô thở phào một hơi, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng lúc này, đột nhiên có thứ gì đó nhảy lên chân cô.

Trơn trơn, dinh dính, lại còn đang động đậy!

“A…” Giang Vũ Phi bị sợ đến mức hô lên một tiếng, liều mạng dốc sức quăng thứ trên chân ra, cầm theo đôi giày lao ra bụi cây.

Cảnh ban đêm thâm trầm, bầu trời đen kịt, duỗi tay ra cũng thấy không rõ năm ngón, trên núi nhiệt độ lại rất thấp.

Giang Vũ Phi cảm giác vừa lạnh vừa đói, lại rất sợ hãi.

Lúc trước cô đã bị trật mắt cá chân, đầu gối cũng đã bị cứa rách.

Bàn chân thỉnh thoảng truyền đến cơn nóng rát đau đớn, chân cô cà thọt, khập khiễng đi, nước mắt cũng không khỏi chảy xuống.

Hiện tại bộ dạng cô như vậy, đều là do Nguyễn Thiên Lăng hại.

Anh rảnh rỗi đem cô trên núi, nơi này thật u ám, không có lấy một bóng người. Nếu cô gặp phải nguy hiểm ở chỗ này thì phải làm sao?

Lau nước mắt trên mặt, cô lại âm thầm động viên mình.

Có gì phải sợ, đời người đều phải chết một lần, ông trời sẽ không dễ dàng cướp đi mọi cơ hội của cô, nếu dễ dàng như thế có thể cô đã chết rồi, cũng không cần cho cô sống lại.

Cứ an ủi bản thân như vậy, Giang Vũ Phi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không cảm thấy khó chịu và sợ hãi như vậy nữa.

Đột nhiên, cô nhìn thấy xe của Nguyễn Thiên Lăng đang đỗ phía trước.

Cô sợ tới mức vội vàng trốn đi, lẳng lặng quan sát hành động của anh. Kỳ lạ là, cô quan sát vài phút, xe cũng không có động tĩnh gì.

Trong xe hình như không có người.

Cô đánh bạo tiến lên, bên trong quả nhiên không có người. Phía trước xe  có một tảng đá lớn chặn đầu, rõ ràng là do đá cản đường, khiến cho xe không thể nào tiến lên.