Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 34




Nhìn thấy dáng vẻ xù lông của lão già họ Ngô, mới đầu Dịch Phong còn nghi ngờ nhưng sau đó suy nghĩ kỹ một chút thì cũng có thể hiểu được.

Mặc dù đây là giới tu luyện nhưng đại bộ phận vẫn là người bình thường. Người bình thường ở nơi này cũng không khác biệt gì với người bình thường ở trái đất, số đông đều dựa vào trồng trọt mà kiếm cơm.

Đối với lão già họ Ngô mà nói thì cái cào này chính là công cụ để lão kiếm cơm. Công cụ kiếm cơm xảy ra vấn đề lão không nóng nảy mới là lạ.

“Ngươi đừng kích động.” Dịch Phong đưa tay lên an ủi.

Nhưng mà lão già họ Ngô vẫn đỏ mặt như cũ, nhìn chòng chọc vào Dịch Phong, trong lòng đã sớm không thể nguôi giận.

“Ngươi chờ ta một chút.”

Dịch Phong đứng dậy rồi quay lưng đi vào trong phòng.

“Được, ngươi đã xem thường Thất Xỉ Thánh Bá của ta như vậy, vậy ta muốn xem xem ngươi có thể lấy ra vật gì so được được với Thất Xỉ Thánh Bá của ta!” Nhìn thấy Dịch Phong vào nhà, lão già họ Ngô đỏ mặt âm thầm tự nhủ.

Dịch Phong đi vào trong phòng một lát rồi đi ra một lần nữa, đồng thời nói: “Cái cái cào trong tay ngươi quá tàn rồi, ném đi đi.”

Dịch Phong nói xong thì cơn tức giận của lão già họ Ngô lập tức bùng nổ, xông thẳng lên trán.

Hạ thấp giá trị của Thất Xỉ Thánh Bá thì cũng thôi đi, lại còn nói Thất Xỉ Thánh Bá của lão quá tàn, ném đi?

Đây không phải là chê bai mà là trào phúng.

Trào phúng một cách trực tiếp!

Có thể nhẫn nại nhưng không thể chịu nhục, lão đột nhiên đứng lên muốn cho Dịch Phong một câu trả lời hợp lý.

Nhưng mà sau một khắc, cả người lão liền bị giật mình.

Như bị sét đánh!

Ánh mắt nhìn chòng chọc vào cái cào mới tinh trong tay Dịch Phong.

Dường như là sợ bản thân nhìn sai nên lão vội vàng dụi mắt, sau khi thấy rõ lần nữa, lão không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

“Cái này, đây là...”

Trong lúc nhất thời, lời nói của lão trở nên mơ màng, thân thể cũng không nhịn được mà run lẩy bẩy.

Lão thật sự không cách nào diễn tả được sự rung động vào thời khắc này bằng ngôn từ, bởi vì cái cào trong tay Dịch Phong là một vật Thánh phẩm chân chính.

Mà còn là một cái Thánh phẩm thần bá mới tinh không hề sứt mẻ tí nào!

“Phù!”

Một hồi lâu sau, lão già họ Ngô thở dài một hơi rồi dùng ánh mắt càng thâm thúy hơn nhìn Dịch Phong.

Khó trách, khó trách người này lại đi hạ thấp và mỉa mai Thất Xỉ Thánh Bá của lão, hóa ra trong tay hắn có một món Thánh phẩm chân chính, lão già họ Ngô cảm thấy uất ức khó chịu, đồng thời trong lòng cũng không dám bộc phát lửa giận nữa.

Quả thực Thất Xỉ Thánh Bá của lão rất trân quý nhưng một món nứt vỡ thật sự không đáng giá được nhắc tới ở trước mặt Thánh phẩm chân chính.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Lão già họ Ngô nhíu mày, nhìn chằm chằm Dịch Phong, hỏi từng câu từng chữ

“Ngươi nói ta là người như thế nào?”

Đoán chừng là lão đầu này lại phát bệnh tuổi dậy thì, Dịch Phong trực tiếp lườm lão một cái.

Lão già họ Ngô gật đầu một cái.

Đúng vậy!

Một người tiện tay lấy ra Hỏa Diễm Châu, lại tiện tay lấy ra Thánh phẩm thần vật, hắn là ai, chẳng lẽ lão còn không rõ sao?

Lão chán chường ngồi liệt ở trên ghế.

Mặc dù vẫn luôn nhìn không thấu tu vi của Dịch Phong nhưng mà lão vẫn cho rằng hai người cùng một cấp độ. Điều này không khỏi khơi dậy lòng háo thắng của lão.

Cho nên chấp niệm trong lòng khiến cho lão muốn so cao thấp với Dịch Phong một ván.

Nhưng cuối cùng kết quả lại không như mong đợi.

Cuối cùng lão cũng hiểu rồi, lão nhìn không thấu tu vi của Dịch Phong không phải vì Dịch Phong tu luyện một loại công pháp nào đó không biết tên mà là mạnh đến mức lão không thể nhìn thấu.

Lại lại không tiếp tục tranh cường háo thắng.

Hiện tại, ánh mắt nhìn Dịch Phong mang theo một chút e dè và cung kính.

Dù sao thì thế giới này cường giả đứng đầu.

Dịch Phong nhìn thấy lão già họ Ngô sững sờ, không khỏi hô: “Lão huynh, ngươi làm gì mà ngẩn ra vậy?”

Nghe vậy, sắc mặt lão già họ Ngô càng khó coi, biểu cảm lúng túng, chỉ có thể nhìn Dịch Phong rồi cười cười.

“Được rồi, cầm đi đi, giữ mà dùng.”

Dịch Phong cầm cái cào trong tay đưa cho lão, vừa cười vừa nói.

Lúc ban đầu, lão già họ Ngô không phản ứng kịp, chờ sau khi phản ứng lại thì đầu óc tựa như bị sét đánh, lão đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào Dịch Phong.

“Cái gì?”

“Cho ta?”

Bàn tay lão già họ Ngô không nhịn được mà run rẩy, trịnh trọng hỏi một lần nữa: “Ngài nói là cho ta cái này sao?”

“Đúng vậy, cho ngươi.” Dịch Phong phất tay tỏ vẻ không sao cả.

Lão già họ Ngô lập tức hít sâu một hơi, cả người đều có cảm giác không chân thực, lão vẫn còn có chút không dám tin nên hỏi lần nữa: “Thật sự cho ta sao?”

“Không phải chỉ là một cái cào thôi sao, không có gì to tát cả.” Dịch Phong lại tỏ vẻ không quan tâm.

Không phải chỉ là một cái cào à...?

Lời này của Dịch Phong làm cho lão già họ Ngô trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì đột quỵ.