Thí Thiên Đao

Chương 2101: Khởi đầu




Thực ra, tuyệt đại đa số những người có thân phận địa vị cực kỳ cao trong gia tộc Lạc Thủy đều đang rất cẩn thận để nhằm dỗ lấy vị thiên tài tuyệt thế này.

Lạc Hồng Nhạn đủ tư cách khiến họ đi dỗ, tài năng của y quá xuất chúng, mà quan trọng nhất là, y không có dã tâm! Đây mới là nguyên nhân căn bản khi y vừa lên tiếng mọi người lại nể mặt y. Một người có năng lực hùng mạnh tới cùng cực, lại không có bất cứ dã tâm nào, người không phải kẻ ham mê quyền thế thì có ai mà không thích chứ? Nhưng mà, nếu như người đó biết Sở Sở sau lưng Lạc Hồng Nhạn có tâm tư này, nhất định sẽ trực tiếp đập bàn chửi đổng. Đáng tiếc là, họ không biết.

Sáu sinh linh tổ cảnh Côn, Bằng, Miêu, Hồ Ly, Ngưu, Tuyết Giao sau khi tới đây cũng không hiểu ra sao. Họ không biết bản thân tới đây làm gì, thậm chí trước khi gặp nhau còn không biết các huynh đệ khác của mình cũng tới.

Sau khi gặp mặt, sáu bọn họ đều rất vui vẻ, nhưng trong lòng lại càng thêm nghi hoặc. Vị Hồng Nhạn công tử đại danh đỉnh đỉnh này mượn họ tới là để làm gì?

- Nghe nói Sở Sở cô nương luôn ở bên cạnh Hồng Nhạn công tử, chẳng lẽ là Sở Sở cô nương gọi chúng ta tới?

Côn hóa thành dáng dấp của một thanh niên tuấn tú, hơi cau mày nói.

- Hẳn là… không thể nào.

Miêu ở bên cạnh nói:

- Chúng ta với Sở Sở cô nương đâu có mối giao tình này?

- Đoán làm cái gì? Lát nữa chẳng phải sẽ biết sao? Bây giờ tình huống như chúng ta dù có xấu hơn nữa thì xấu đến đâu được chứ?

Ngưu ở bên cạnh chen vào.

- Lão ngưu nói đúng, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.

Tuyết Giao hóa thành một chàng trai ngọc thụ lâm phong, vừa cười vừa nói.

Không lâu sau, khi một người thần bí đưa họ tới không gian trong lòng đất dưới phủ thành chủ được bao trùm bởi mấy vạn tầng trận pháp, rốt cuộc họ cũng hiểu được mục đích mà họ được gọi tới.

Nhìn hình bóng của lục đại thánh do Sở Mặc phóng ra giữa không trung, sáu sinh linh tổ cảnh bên này đều sợ đến ngây người. Nhìn mấy hình bóng kia với vẻ mặt đờ đẫn, sau đó lại ngây ngốc nhìn về Sở Mặc. Sở Mặc mỉm cười:

- Tại hạ Sở Mặc, ra mắt các vị!

Ngưu lão tổ nhìn Sở Mặc với vẻ mặt xúc động:

- Ngươi là vị Sở công tử kia ư?

Năm sinh linh tổ cảnh mạnh mẽ khác cũng nhìn Sở Mặc vô cùng kinh ngạc:

- Ngươi chính là vị Sở công tử tự chém bỏ thần cách kia?

- Chuyện này đã lan đi rồi sao?

Sở Mặc nở nụ cười bất đắc dĩ.

- Đương nhiên, bao nhiêu năm nay lác đác chẳng có mấy sinh linh tự chém bỏ thần cách, từ chối lên bảng phong thần trong chiến trường viễn cổ, Sở công tử chính là một trong số đó.

Côn lão tổ nói.

- Lại nói tiếp, từ thời khắc chúng ta nghe được tin tức này liền cảm thấy vô cùng tò mò và hâm mộ Sở công tử. Hơn nữa, sau khi suy đoán xem Sở công tử đến từ đâu, liền nghĩ Sở công tử hẳn là một ngoại lệ. Bởi vì bên kia của chúng ta cũng không hề có thiên tài nào tên Sở Mặc. Chí ít là… chưa từng nghe nói đến.

Hồ Ly lão tổ vừa cười vừa nói. Sở Mặc cười cười:

- Hồ Ly lão tổ biết Hàn Nguyệt đao không?

- Đó là một trong những thánh khí mà ta từng chế tạo…

Hồ Ly lão tổ nhìn Sở Mặc có chút kinh ngạc:

- Sao Sở công tử lại biết?

Sở Mặc nói:

- Ta còn có thời gian từng dùng Hàn Nguyệt đao nữa đấy.

Tiếp đó, Sở Mặc cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp đưa mối quan hệ sâu xa giữa hắn và Lục đại thánh kể lại một lượt. Đươngnhiên là cũng bao gồm con khỉ không tồn tại ở thế giới của sáu vị trước mắt này.

Sau khi Sở Mặc nói xong, sáu vị lão tổ là sinh linh không phải người đều rung động tới mức mãi lâu sau không hề nói chuyện.

Một lúc sau, Ngưu lão tổ mới lên tiếng:

- Tuy là vẫn cảm nhận được trên đời còn một bản thân khác, và cũng biết trên đời thực sự có chuyện như vậy. Nhưng khi chuyện đó thực sự xảy đến với mình, thì vẫn cảm thấy rất thần kỳ. Nói thật, ta cũng rất muốn gặp “ta” kia, cùng với “các ngươi” kia. Mấy vị khác cũng đều gật đầu:

- Nếu như không lo lắng sẽ xảy ra bất trắc, chúng ta cũng muốn thử gặp mặt.

Hồ Ly lão tổ nói:

- Không ngờ sáu chúng ta ở thế giới kia còn có thêm một huynh đệ, ta cũng rất muốn gặp nó một lần.

Sở Mặc cười nói:

- Nhất định có cơ hội. Hiện giờ, ta định để cho Lạc Hồng Nhạn nhìn xem hồn phách của các ngươi, các ngươi thấy sao? Vừa rồi Sở Mặc đã giảng giải lại một lần cho họ nghe về loại suy đoán kia của Lạc Hồng Nhạn.

Đương nhiên sáu vị lão tổ đều gật đầu đồng ý, họ không phải loại không biết điều, Sở Mặc đây rõ ràng là đang giúp họ. Sống lâu như vậy, tu luyện lâu như vậy mà điều này cũng không hiểu thì đúng là sống uổng.

Sau đó, Lạc Hồng Nhạn mang Sở Sở đi cùng.

Sáu vị lão tổ nhìn Sở Sở, sau đó lại nhìn Sở Mặc, liền có cảm giác như bừng tỉnh ngộ Đều nghĩ thầm trong lòng: Thảo nào mới gặp Sở Mặcthì đã thấy quen vô cùng. Mấu chốt là khí thế nam tính trên người Sở Mặc quá đậm, hơi thở tỏa ra hoàn toàn khác với Sở Sở. Nhất thời họ cũng không liên tưởng tới điều này.

Bây giờ sau khi thấy Sở Sở, liếc mắt liền nhận ra hai người này quá đỗi giống nhau!

Lạc Hồng Nhạn cũng không nói nhảm, trực tiếp thi triển các loại đại đạo luân hồi, xem hồn phách của sáu sinh linh kia. Lập tức, y nhớ kỹ trạng thái sáu hồn phách này, sau đó gật đầu với Sở Mặc:

- Ca, ta đã nhớ chắc rồi. Ca?

Sáu lão tổ hoàn toàn đờ đẫn nhìn Sở Mặc cùng Lạc Hồng Nhạn. Sau đó lại nhìn Sở Sở, dường như đã hiểu ra chút gì.

Sau đó, Lạc Hồng Nhạn nhìn Sở Mặc nói:

- Ta muốn đi Thương Cổ thành với ngươi một chuyến. Chuyện này… ta có chút không chờ được!

Trên đời này có người ham mê võ nghệ, tập võ thành cuồng. Loại như Lạc Hồng Nhạn, thuần túy chính là cuồng học thuật. Cái gọi gãi đúng chỗ ngứa là đây, lúc trước khi chưa có ý định này, y một khắc cũngkhông muốn rời xa Sở Sở. Nhưng sau khi thấy rõ hồn phách của sáu lão tổ rồi, nhất thời trong đầu liền sinh ra sự sốt ruột muốn đi xác nhận và giải quyết chuyện này.

Ý nghĩ này vừa sinh ra liền không thể cản lại.

Đối với mong muốn này của Lạc Hồng Nhạn đương nhiên sáu vị lão tổ sẽ ủng hộ mạnh mẽ. Bởi vì họ cũng muốn biết, sau khi gặp mặt một “chính mình” khác, sẽ có chuyện gì xảy ra.

Sở Sở ít nhiều có chút không quá vui mừng, dù sao nàng cũng mới xác định được những chuyện mình cần làm, cần có Lạc Hồng Nhạnchống đỡ mới được. Lần này Lạc Hồng Nhạn đi sẽ không nhanh về lắm.