Thí Thiên Đao

Chương 2102: Anh vợ uy vũ (1)




Sở Mặc nhìn Sở Sở vừa cười vừa nói:

- Ngươi cũng không cần gấp quá với chuyện này. Hiện tại có rất nhiều ánh mắt đang dòm chừng các ngươi, đừng để ý đồ của mình lộ ra quá sớm.

Sở Sở suy nghĩ một chút, sau đó cũng hiểu được ý của Sở Mặc, liền nhoẻn miệng cười:

- Vậy được rồi, tạm thời ta liền đợi ở đây. Vừa vặn có sáu người bạn cũ, cộng thêm sự phòng ngự của Nhất Phương thành cũng không ai có thể gây bất lợi cho ta. Lạc Hồng Nhạn nhìn Sở Sở kinh ngạc nói:

- Ngươi sẽ không đi cùng ta sao?

- Bên này còn một đống việc, ta đi với ngươi làm gì?

Sở Sở liếc Lạc Hồng Nhạn một cái.

Lạc Hồng Nhạn nói:

- Đi đàm phán với Cổ Băng Băng ấy! Chuyện chúng ta cần làm không phải là rủ mấy người có cấp bậc như Cổ Băng Băng chơi cùng sao?

- …Sở Sở không biết nói gì nhìn Lạc Hồng Nhạn, sau đó vỗ trán một cái:

- Sao ta lại không nghĩ tới chứ?

Sở Mặc cũng có chút không biết nói gì, nhìn thoáng qua vẻ mặt bất cần của Lạc Hồng Nhạn, nghĩ thầm: Người này tuy có vẻ không tim không phổi, cực kỳ ngỗ ngược, nhưng trên thực tế lại thông minh đến nỗi khiến người ta khiếp sợ. Còn khiến người ta không hề cảnh giác bởi vì… tên này thực sự quá bê bối rồi. Bê bối tới mức không ai có thể nảy sinh ra chút cảnh giác nào với y.

Nhưng… đây mới là điểm kinh khủng nhất của y nhỉ? Sở Mặc nghĩthầm: Chỉ mong… y có thể vẫn duy trì trạng thái này. Nếu có một ngày người như vậy mà sinh ra tâm tư khác, thì đúng là một trận tai nạn.

Sau đó, mọi người liền quyết định luôn, sáu vị lão tổ tiếp tục canh giữ tại Nhất Phương thành. Sau đó, Lạc Hồng Nhạn mang theo Sở Sở, đi cùng Sở Mặc lặng yên tới Thương Cổ thành!

Đời sau, vô số người đều suy đoán, liên minh kinh khủng kia rốt cuộc ban đầu gây dựng thế nào. Một cô gái tới từ vũ trụ phía dưới, làm sao mà làm được hết thảy. Cho dù có Lạc Hồng Nhạn chống đỡ, nhưng cũng lý nào mà để hết thảy con cháu dòng chính thiên tài của các cổ tộc bái phục chứ? Ít ai biết rằng… chuyến đi Thương Cổ thành không được người đời sau ghi chép lại này, mới là… khởi đầu chân chính của liên minh khủng bố kia.

Bấy giờ, liên minh khủng bố đời sau kia mới chỉ có một dáng dấp mơ hồ. Thậm chí, trong lòng nữ vương Sở Sở lóa mắt ở tương lai … cũng chưa có gì thành hình cụ thể.

Chuyến đi này xem như là lần đầu tiên Sở Sở chân chính xa nhà kể từ khi tới lối đi. Cộng thêm bên cạnh nàng có hai người quan trọng nhất, nàng cũng ít nhiều có chút hưng phấn. Thỉnh thoảng trên mặt sẽ toát ra dáng vẻ của một cô bé.

Rất khác vẻ nghiêm túc của tu sĩ tổ cảnh trong suy nghĩ của mọi người. Ba người đều hóa trang thật cẩn thận. Không phải là ăn mặc rất đẹp, mà là thoạt nhìn thấy rất bình thường. Thậm chí Lạc Hồng Nhạn còn lấy mấy món pháp khí ra chia cho mỗi người một cái.

- Thứ này dùng để khiến cho người khác cảm giác tu vi của chúng ta chỉ dừng lại ở kỳ đại thánh. Một thứ rất tiện dụng, vũ khí tốt để bẫy kẻ khác.

Lạc Hồng Nhạn nhe răng cười nói:

- Ta tự luyện chế ra.

- Ngươi còn biết luyện khí?

Sở Mặc cầm món pháp khí này, dựa vào dao động bên trên có thểcảm ứng được đây là một món tổ khí.

- Ai mà không biết luyện khí chứ?

Vẻ mặt Lạc Hồng Nhạn như muốn nói đây là việc đơn giản cực kỳ.

- …

Sở Mặc có chút câm nín. Trong lòng nói cũng đúng, tu sĩ đến cảnh giới này rồi nhất định đều sẽ am hiểu luyện khí, luyện đan, trận pháp. Nhưng vấn đề là sẽ rất khó nói có thể luyện chế ra pháp khí tương ứng với trình độ của bản thân hay không. Chí ít, hắn là không luyện ra được những món đồ nhỏ tinh xảo thế này. Sở Sở ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ, trên mặt cười tủm tỉm, vẻ rất hài lòng.

Vài ngày sau, ba người bị một sinh linh toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh như băng của tổ cảnh đỉnh cao cản lại giữa không trung.

Dáng dấp của thứ này không khác người lắm, nhưng cực kỳ xấu xí, đầu trọc, không có lông mi, toàn thân cũng thô ráp vô cùng. Trên người chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản chế từ da thú, cũng không tính là một bộ, miễn cưỡng coi như có thể gọi là nội y.

Trên mấy món da thú còn tản ra hơi thở tổ cảnh!

- Thứ này tuyệt đối không phải người!

Lạc Hồng Nhạn kinh ngạc nhìn sinh linh này.

- Nó rất mạnh.

Sở Sở nghiêm túc nói.

Sở Mặc không nói hai lời, trực tiếp rút Thí Thiên lao tới.

Một ánh sáng màu máu lóe lên, chém rụng một cánh tay của nó.

- Gào gừ! Sinh linh không phải người này triệt để nổi giận, hơi thở lạnh lẽo càng tuôn ra ngùn ngụt, hầu như muốn làm đông cứng cả không gian này!

Sở Mặc lại chém một đao nữa.

Một cánh tay khác của nó cũng rụng nốt.

- Gào gừ!

Sinh linh này phun ra một luồng sáng màu lam sẫm, cả không trung liền ngưng đọng, đến thời gian dường như cũng bị đông cứng! Dãy núi trải dài mênh mông trực tiếp hóa thành một sa mạc băng vô tận.

Lạc Hồng Nhạn lớn tiếng nói:

- Cẩn thận!

Đồng thời lại không thể không lùi lại phía sau, bởi vì cái lạnh này dường như muốn khiến linh hồn của họ cũng đông lại.

Sở Sở cắn răng, muốn xông lên phía trước, lại bị Lạc Hồng Nhạn lôi về:

- Không muốn sống nữa à!

- Ca…

Sở Sở hô lớn một tiếng.

Tiết tấu chiến đấu quá nhanh, tốc độ ra tay của Sở Mặc cũng quá nhanh, hai người bọn họ căn bản là không thể cản lại.

Ầm!

Giây lát, trên người Sở Mặc bỗng nổ ra một luồng khí huyết động trời, khí thế như một vầng mặt trời. Sức nóng vô hạn! Khoảnh khắc đã xua tan mọi cái lạnh giá xung quanh. Sau đó, nhát đao thứ ba của hắn trực tiếp chém ra.

Răng rắc!

Một tiếng xương vỡ giòn giã.

Sinh linh hình người xấu xí trực tiếp bị Sở Mặc chém thành hai khúc.

Nguyên thần kinh khủng kia vốn muốn bỏ chạy, nhưng lại bị sát ý ngập trời trực tiếp đánh tan. Ba nhát đao này, cùng với sự công kích khủng khiếp của sinh linh hình người, hết thảy chỉ diễn ra và kết thúc trong một hơi thở.

Cuộc chiến đã chấm dứt!

Sở Mặc liếc một cái, tìm thấy chiếc nhẫn nằm trên ngón tay của sinh linh không phải người, trực tiếp dùng bạo lực để mở ra, phát hiện đây là một thế giới thu nhỏ chuyên dùng để trữ vật. Bên trong các tài nguyên cực phẩm chồng chất như núi!

- Không tệ, coi như là có thu hoạch.

Sở Mặc lầu bầu một câu, sau đó lại nhặt lấy mảnh da thú bị hắnchém thành hai khúc trên thân thể đang dần hiện nguyên hình của sinh linh không phải người kia.

Những thứ này đều là bảo bối mà, không thể lãng phí lung tung được.

Lúc này nhìn lại thì thấy, hóa ra sinh linh không phải người mà hắn đánh chết lại là một con chuột. Nếu như là hươu hoặc một động vật khác thì còn có thể thu hoạch thêm…chứ chuột thì thôi vậy.