Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 210: Thương Linh Luận Kiếm (25)




Trans: Hoconkut3

----------------------------------------------

Hoàng hôn, gió thổi, lá thu đầy trời.

Trên con đường từ Đồi Đồng đến trấn Thương Linh, một người một ngựa, chạy như bay.

Người cưỡi ngựa tuổi tầm 40, đầu tóc rối tung, quần áo phấp phới, bên hông đeo một thanh trường kiếm.

Ngựa, là giống ngựa kém, kiếm, là kiếm không tên.

Nhưng người cầm kiếm là một kiếm sĩ vô song.

Đôi mắt Tạ Tam mệt mỏi, tóc rối tung bay trong gió, không giấu được một sự trầm cảm bên trong.

Đột nhiên, hắn ghìm ngựa, đôi mắt mệt mỏi của hắn lập tức trở nên sắc bén như ưng.

Bởi vì Tạ Tam thấy một người khác.

Một kiếm khách áo trắng đứng trong gió. Anh là người đầu tiên trong trấn Thương Linh biết tin Tạ Tam đã qua Đồi Đồng.

"Lâm Thường?" Tạ Tam nhận ra người trước mắt, chính là Bích Không Kiếm - Lâm Thường trong Hoa Ảnh Lục Kiếm.

"Đã lâu không gặp, Tạ Tam." Lâm Thường trầm giọng nói, giọng nói lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Giờ phút này, hắn như một người hoàn toàn khác với tên hảo hán trong nhà trọ.

Không nói một lời, Tạ Tam bước xuống ngựa. Hắn dùng sức ghìm cương quay đầu ngựa, lại vỗ vỗ lưng ngựa, thả ngựa chạy về Đồi Đồng.

Gió thu điều hiêu, trong chớp mắt này, giữa trời đất như chỉ có hai người và hai kiếm.

Sát ý bao trùm, mục đích Lâm Thường tới đây, không nói cũng hiểu.

"Từ lần trước gặp ngươi ta liền biết, trong vỏ kiếm là kiếm Bích Không." Tạ Tam trầm giọng nói: "Ẩn tàng thực lực."

"Thật sao? Vậy thì tại sao ... Vào lúc này, ta vẫn không thấy có chút sợ hãi nào trong mắt ngươi." Lâm Thường hỏi.

"Bởi vì kể cả khi ngươi ẩn giấu thực lực thì cũng không phải đối thủ của ta." Tạ Tam bình tĩnh mà trả lời.

"Ha ha ha ha..." Lâm Thường bật cười, nhưng trong mắt hắn không hề có ý cười, ngược lại vẻ mặt càng ngày càng hung dữ, "Tạ Tam, ngươi làm ta cực kì thất vọng." Lúc hắn nói lời này đã ném kiếm xuống đất, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ mà đứng: "Bộ ngươi nghĩ một tên kiếm khách nhị lưu như ngươi có thể bình phẩm được võ công của ta ư?"

Nếu có người thứ ba nghe được đoạn đối thoại này, 80% sẽ cho rằng Lâm Thường đã luyện công tẩu hỏa nhập ma mà rối loạn tâm thần. Nếu xem Tạ Tam như kiếm khách "nhị lưu", thì 90% cao thủ võ lâm ngày nay chỉ có thể coi là "không nhập lưu".

Đây chả khác gì trò đùa trên giang hồ cả.

"Lâm Thường, ngươi điên rồi." Tạ Tam vẫn giữ tỉnh táo mà bất vi sở động.

Một người đã luyện võ công đến đỉnh cao sẽ không dễ dàng bị lung lay. Hắn tin vào những năm tháng khổ luyện của mình hơn là mấy lời nói của người ngoài.

Ở bất kì thời đại nào, tuyệt đỉnh cao thủ như Tạ Tam lúc nào cũng cô đơn vì không tìm được đối thủ, cũng vì không tìm được người thực sự hiểu mình.

Trong mắt Tạ Tam, trên chốn võ lâm này, chỉ có Diệp Thừa mới hiểu được hắn. Ngoại trừ Kiếm Thần, không ai có thể đạt tới cảnh giới như hắn. Vì vậy, không thể nào có người thứ hai có thể lay chuyển hắn, kể cả có mười Lâm Thường đứng ở đây thì cũng vậy.

"Ngươi sớm sẽ hiểu thôi, ta đây rất tỉnh táo." Lâm Thường trả lời. Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Ngươi tới trấn Thương Linh là để quyết đấu với Kiếm Thần." Hắn cười lạnh một tiếng: "Nhưng kể cả kiếm pháp của Diệp Thừa, trước mặt ta cũng chỉ như làm xiếc. Hắn căn bản không xứng hai chữ 'Kiếm Thần' chút nào..." Lời nói đến đây, sát ý của Lâm Thường rồi đột nhiên bốc lên, trong lúc nhất thời, cát bay lá rụng đầy trời." Trên đời này nếu như thực sự có người có thể được gọi là Kiếm Thần... thì đó chỉ có thể là ta - Lâm Thường!"

Tạ Tam lắc đầu: "Thằng điên nói ngoa."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hắn trở tay rút kiếm, ra tay nhanh như chớp. Vỏ kiếm còn chưa rơi xuống đất, vô số tia sáng đã đầy bầu trời, như ngàn kiếm trên không.

Kiếm không tên rời vỏ, kiếm khí lao nhanh dũng mãnh.

Lâm Thường chỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Kiếm ra khỏi vỏ, lập tức thấy máu.

Tạ Tam không chút thương xót, trong tích tắc nhắm cổ Lâm Thường, một kiếm phong hầu.

Lâm Thường lập tức đưa tay phải lên, đưa ra hai ngón tay lên trước một bên cổ. Sự bình tĩnh này của hắn khiến Tạ Tam có chút lạnh sống lưng.

Lòng không động, tim cũng nguôi ngoai. Chỉ thấy Lâm Thường bình tĩnh búng cây kiếm không tên ra.

Tạ Tam chỉ thấy một luồng nội lực cuồn cuộn như hổ sói tác động lên cánh tay phải của mình, thanh kiếm trong tay suýt nữa rơi xuống. Hắn nhanh chóng vận khí ổn định lại, toàn thân giữ vững, cũng ngừng thế tấn công. Hắn xoay người để giảm phần xung lực còn lại rồi thủ thế.

"Ngươi!" Tạ Tam kinh ngạc không nói nên lời. Cuộc đối đầu ngắn ngủi vừa rồi đủ để bóp chết lòng tự trọng và hiểu biết bao năm qua của hắn.

"Hừ... Ta còn chưa dùng kiếm, ngươi đã sợ như vậy... Ha ha ha..." Lúc này, trên mặt Lâm Thường như phủ lên một tầng hắc khí khó tả.

"Ngươi... đã luyện ma công gì?" Trán Tạ Tam đầy mồ hôi lạnh, nội tâm hoảng sợ vô cùng.

Từ cảm nhận cá nhân, cái búng tay của Lâm Thường tạo cảm giác như một chưởng toàn lực của một cao thủ đã trau dồi nội lực hơn 50 năm.

"Hoàng hôn chạng vạng, tà ma mạnh mẽ, lá rụng như mây đỏ." Lâm Thường ngâm nga, tiện tay cầm một chiếc lá đỏ bay trong gió, "Ngươi có biết không? Tạ Tam." Hắn cúi đầu nhìn chiếc lá đỏ kia: "Đã có lúc, tầm mắt của ta cũng hạn hẹp như các ngươi." Hắn cười lạnh: "Ta cho rằng, công phu của nhất phủ, nhị lâu, tam phái, tứ môn chính là võ công là thượng thừa; Ta cũng cho rằng, kiếm khách như ngươi và Diệp Thừa chính là đỉnh cao giang hồ; Ta còn tưởng rằng, với tư chất của ta, đời này cũng không thể bắt kịp với các ngươi. Ha ha a... Ta đã sai." Lời còn chưa dứt, tay của hắn nhẹ thả lá thu, không trung bật lên một màu đỏ.

Trong phút chốc, nơi sườn trái của Tạ Tam xuất hiện một vết máu, tia máu bắn ra.

"Thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn. Lời này thật không sai chút nào." Lâm Thường còn không thèm nhìn Tạ Tam: "Chính ta cũng không ngờ, sẽ có ngày ta được chạm vào 'tuyệt thế võ công' thất truyền đã lâu..." Hắn cười nói: "Khi ta mới luyện thần công này, ta liền hiểu, công pháp mấy người các ngươi luyện thô thiển tới mức nào. Gì mà kiếm pháp Diệp gia, Vạn Hà Thần Công, tâm pháp Bát Phương Chí Tôn, bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự... Toàn bộ đều ngu dốt và khốn nạn!"

Từ khóe miệng Tạ Tam chảy ra một dòng máu tươi. Hắn tuy còn đứng, nhưng sớm đã không còn cử động được.

Lâm Thường từng bước chậm rãi đến trước mặt hắn: "Ngươi muốn tìm Diệp Thừa để chứng minh kiếm đạo phải không? Ha ha..." Hắn âm trầm mà nở nụ cười: "Đừng lo, ngươi sẽ không lỡ hẹn đâu. Hắn đang đợi ngươi ở âm phủ. Tạ Tam, còn ngươi thì sao ..."

Tạ Tam mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Lâm Thường: "Ngươi..." Hắn lập tức nhớ tới câu Lâm Thường nói lúc trước: 'Kiếm pháp Diệp Thừa, trước mặt ta cũng chỉ như diễn xiếc'."

"Ha ha... Xem ra ngươi đã hiểu. Đúng vậy, Diệp Thừa đã bị ta gϊếŧ từ lâu, hắn sẽ không tới." Lâm Thường tiếp tục đắc ý cười, chậm rãi vung tay lên: "Ngươi cứ an tâm mà theo hắn, kiếm không tên!"