Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 229-11: Phần Đặc Biệt I - Điều Tra Phòng




Cuộc điều tra của cảnh sát đã bắt đầu, tất nhiên cũng có thể nói đó là cuộc điều tra của Phong Bất Giác.

Sau khi nói chuyện với thanh tra Schofield vài câu, Giác ca mới biết, được phái tới án mạng trên căn biệt thự trong núi điều tra này, tổng cộng chỉ có bốn viên cảnh sát... Ngoại trừ thanh tra Schofield và hai đàn em hắn mang theo vào phòng, còn một người đang ở ngoài nhà trông xe.

Bất quá điều này cũng hợp lý, những đồn cảnh sát ở những vùng sâu vùng xa như thế này có nguồn tài nguyên rất hạn chế, việc cử hai xe cảnh sát và bốn cảnh sát đến tận cửa đã cho thấy họ rất coi trọng vụ án này.

"Cũng khá trễ rồi, thanh tra, anh có cân nhắc chuyện để cấp dưới của mình đưa cái xác về thị trấn để kiểm nghiệm không?" Phong Bất Giác hỏi trong lúc quỳ trên sàn bên cạnh cái xác, đưa đầu lại gần Dennis, cẩn thận quan sát đến vết thương.


Lúc này, những người ở hành lang ngoài cửa đã rời đi hết, chỉ còn một cảnh sát đứng canh cửa, một cảnh sát khác bắt đầu làm một số công tác ghi chép sơ bộ.

"Chỉ có một phòng khám trong thị trấn. Tôi nghĩ bác sĩ chỗ đó không thể giải quyết được việc như thế này", Scofield trả lời. "Có rất ít vụ gϊếŧ người như thế này trong thị trấn của chúng tôi. Nếu ngài muốn khám nghiệm tử thi, tôi e rằng... sẽ phải gửi thi thể đến Ogilvy, cách đây nửa ngày đường, nơi có đồn cảnh sát được trang bị các bác sĩ pháp y... "

"Được rồi." Phong Bất Giác ngắt lời, "Coi như ta chưa hỏi gì." Hắn nói, đứng dậy, đi vòng ra sau ghế sô pha, vịn đầu Dennis và di chuyển nhẹ một chút. Nhìn vài giây, hắn nói, "Anh ta bị siết cổ đến chết. Vết thương rất mỏng, giao nhau ở sau gáy, vũ khí gϊếŧ người hẳn là dây thép hoặc dây câu."


"Hừm"... thanh tra Schofield đi tới chỗ Phong Bất Giác, cũng nhìn thấy tình trạng phía sau cổ Dennis.

Phong Bất Giác nói tiếp, "Ngoại trừ vết thương do bị siết cổ, còn có rất nhiều vết thương nhỏ không đều ở phía trước cổ.: Hắn giơ tay tử thi lên, dùng một cây cây tăm lấy một miếng da trong móng tay ra, nói, "Rõ ràng là do bản thân anh ta dùng ngón tay gây ra."

Thanh tra Schofield nghĩ, nói tiếp: "Ừm... Đây có phải là vết thương hắn để lại trong lúc cố gắng két đứt sợi dây đang siết cổ hắn ra?"

"Phản khán vô ích." Phong Bất Giác lạnh lùng nói, "Chỉ cần người hành hung siết đủ mạnh, cho dù dùng dây gai làm vũ khí, nạn nhân cũng khó có thể thọc ngón tay vào khoảng trống giữa dây gai và da, huống chi dùng sợi dây nhỏ như vậy... Nếu lực tay hung thủ đủ mạnh, muốn cắt cả đầu người ra cũng có thể."


Nghe Giác ca kể lại một cách điềm tĩnh, nhìn ánh mắt thờ ơ, tập trung của anh ta ... Ngay cả Schofield, vị thanh tra đã từng nhìn thấy những vụ án lớn, cũng không khỏi rùng mình.

"Thảm phía trước ghế sô pha có dấu vết bị ngón chân của người chết đẩy qua, rõ ràng bị dồn thành nhiều lớp về phía trước." Phong Bất Giác nhìn xuống, "Kết hợp với vết mòn chà xát trên thảm... nhận định sơ bộ là, anh ta đã bị bóp cổ còn sống khi đang ngồi trên chiếc ghế này. Sau khi anh ta chết, hung thủ cũng không hề di chuyển anh ta. "

Nói đến chỗ này, Phong Bất Giác chợt nhìn thấy gì đó, hắn cúi xuống, đẩy nhẹ chân của người quá cố ra và nhặt một mẩu thuốc lá trên đệm ghế sô-pha.

Một giây tiếp theo, hắn lập tức quay đầu liếc nhìn cái gạt tàn thuốc trên bàn nhỏ bên cạnh, trong đó còn một ít tàn thuốc. Giác ca cầm hai cái lên trước mắt và so sánh, anh lại gần và thử ngửi, sau khi xác nhận cả hai cùng một nhãn hiệu, hắn hỏi: "Bị gϊếŧ trong khi hút thuốc sao..."
"Vậy... Hung thủ vốn trốn ở đâu đó trong căn phòng này từ trước, lẻn đến gần mục tiêu từ phía sau, rồi đột ngột ra tay gϊếŧ người?" Scofield suy đoán.

Phong Bất Giác lắc đầu và trả lời: "Trong căn phòng này, nơi duy nhất để trốn là gầm giường, tủ quần áo và phòng tắm bên cạnh." Hắn bước vào phòng tắm và nhẹ nhàng đẩy cửa, trục cửa gỗ lập tức kêu lên tiếng cọt kẹt, "Toàn bộ cửa gỗ khi bị di chuyển đều sẽ tạo ra âm thanh này. Nếu hung thủ trốn trong phòng tắm hay tủ quần áo, v.v., chắc chắn sẽ có âm thanh khi hắn xuất hiện." Hắn đi tới bên giường, rồi lại nói: "Về phần giường, phía dưới rất khó để một người trưởng thành trốn, mà mặt của người chết lại hướng về phía giường, lúc đi ra sẽ bị nhìn thấy."

"Có nghĩa... Trước khi bị hại chết, hắn đã biết hung thủ cũng ở trong phòng." Thanh tra Schofield ghĩ mấy giây rồi nói, "Nhưng hắn vẫn không đề phòng."
Phong Bất Giác nhún vai, nói: "Ừ, hẳn hung thủ là người Dennis biết. Cho nên, khi hung thủ đi đến điểm mù của Dennis để lấy ra hung khí, Dennis vẫn đang thoải mái hút thuốc."

"Quả nhiên, hung thủ đang ở trong biệt thự này ư..." Thanh tra Schofield thì thầm.

"Sao vậy? Nghe như anh đã có một số nghi phạm?" Phong Bất Giác nói.

"Hừm... Chỉ là một vài suy đoán chưa tới nơi thôi." Thanh tra Schofield đáp.

"Thanh tra cứ nói đi đừng ngại." Phong Bất Giác nói.

Thanh tra Schofield do dự một chút, quay về phía cửa (Cửa vẫn đang mở) nhìn lướt qua, rồi mới hơi giảm âm lượng mà nói: "Tôi nghi ngờ... lão gia Collston."

"A? Tại sao vậy?" Phong Bất Giác hỏi.

"Ngài không cảm thấy... Lão già kia không phải quá bình tĩnh sao?" Thanh tra Schofield nói, "Lời nói cử chỉ của ông ta cũng không giống người cha đau khổ khi thấy con mình mất."
"Không, phản ứng của ông ta rất bình thường. Trước khi anh đến, cũng chính là khi ông ta vừa mới biết tin con trai mình bị gϊếŧ chết, ông ấy thật sự rất kích động, chỉ là ông ấy bình tĩnh lại nhanh hơn so với người thường mà thôi." Phong Bất Giác nói, "Bởi vì ông ta không phải là một lão già bình thường." Hắn dừng một chút, "Bản thân Collston có ít có bốn dấu hiệu rõ ràng cho thấy ông ta từng đi quân đội, Dennis từng nhắc đến chuyện này với tôi. Số người chết Collston từng gặp có lẽ nhiều hơn nhiều so với số người sống chúng ta đã gặp, ý chí của ông ấy rất mạnh mẽ, ông ấy cũng rất lý trí, loại người này sẽ không dễ dàng sụp đổ."

Phong Bất Giác vừa nói, vừa đến bên cửa sổ, "Chưa kể... Hẳn anh cũng đã thấy, lão gia Collston cần gậy chống mới có thể đi được, mà hung thủ vụ án này thì nhất định phải hai tay cầm hung khí mà tới gần người bị hại." Trong lúc hắn nói chuyện, hai mắt tỏa sáng, như đã phát hiện gì đó ở rìa khung cửa sổ, nhưng lời tự thuật của hắn cũng không dừng lại, "Huống chi... Nếu như ở trong cùng một phòng với cha, Dennis là sẽ không đưa lưng về phía đối phương mà vừa hút thuốc vừa nói chuyện, như thế quá bất kính."
"Ngài phát hiện ra gì sao?" Thanh tra Schofield cũng chú ý tới hành động của Phong Bất Giác, bước nhanh tới xem.

"A... Chỉ là đã tìm ra cách hung thủ thoát khỏi phòng kín mà thôi." Phong Bất Giác trả lời nhẹ nhàng, "Đây cũng không phải là vấn đề nan giải gì." Hắn chỉ tay về phía khung cửa sổ, "Nhìn đây..."

Thanh tra Schofield nhìn theo hướng Giác ca chỉ, phát hiện một vệt máu nhạt với các cạnh gọn gàng, "Điều này có nghĩa là gì?"

"Có nghĩa là hung thủ trực tiếp lợi dụng hung khí, tạo ra căn phòng kín này." Phong Bất Giác dứt lời, liền mở cửa sổ ra, ló đầu ra ngoài quan sát. Nền của biệt thự này khá dày, và mép cửa sổ cao hơn bãi cỏ bên ngoài khoảng 1m7." Hắn vừa nói xong đã bò ra ngoài, "Dù sao chỗ này cũng chỉ là tầng một..."

"Ừm... Ngoại trừ Collston và Oliver, những người khác đều đáng nghi." Phong Bất Giác xoay người nhảy xuống bãi cỏ ngoài phòng, thì thầm một câu, sau đó liền bắt đầu cúi đầu kiểm tra dấu chân.