Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 229-12: Phần Đặc Biệt I - Suy Đoán Về Chìa Khóa




Tiếc rằng không có manh mối rõ ràng gì ngoài bãi cỏ của biệt thự, bởi vì bãi cỏ ở đây được làm bằng bần thảo (Hckt: Tên đầy đủ là Eremochloa ophiuroides). Loại cây này phát triển xum xuê nhất vào mùa hè và mùa thu, thân cây phát triển tốt, khả năng tái sinh mạnh. Trên bãi cỏ như vậy, trừ khi là giẫm nghiền, nếu không dấu chân sẽ không lưu lại quá lâu.

Phong Bất Giác lại ngẩng đầu nhìn lên mép cửa sổ và bức tường bên ngoài của biệt thự, không còn dấu vết nào. Nhưng hắn cũng không thất vọng, vì hắn cơ bản cũng không vội mà đi tìm chân tướng...

"Trong lúc trời còn chưa tối, tôi muốn khảo sát bên ngoài biệt thự. Anh có muốn đi cùng tôi không?" Phong Bất Giác nói với Schofield qua cửa sổ.

"Ồ! Được rồi." Scofield đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội học hỏi từ vị thám tử lừng danh này. Hắn đáp: "Chờ một chút." Chưa kịp nói hết, hắn đã xoay người rời khỏi cửa sổ, chạy ra cửa phòng và nói người cảnh sát đang đứng gác vài câu. Sau đó, hắn mới quay lại cửa sổ, bắt chước Phong Bất Giác nhảy ra khỏi cửa sổ đó. Tên điều tra viên này cũng rất cẩn thận, chú ý khi di chuyển, sợ đụng phải vết máu trên mép cửa sổ và phá hủy chứng cứ.


Sau khi ra khỏi phòng, Schofield liền theo chân Phong Bất Giác đi quanh biệt thự.

"Mr. Phong, lúc nãy ngài có nhắc tới 'phòng kín'... nghĩa là sao?" Schofield hỏi.

"Anh đã từng đọc "Những vụ gϊếŧ người trong nhà xác" của Edgar Allan chưa?" Phong Bất Giác hỏi.

"Ừm... Không có." Schofield trả lời, "ta rất ít đọc tiểu thuyết."

"Được rồi... Án mạng trong phòng kín là một từ dùng để miêu tả một 'tội ác bất khả thi'." Phong Bất Giác không quá dài dòng với đối phương về các vấn đề văn học mà nói thẳng, "Khi anh bước vào phòng, anh để ý thấy chìa khóa còn cắm trên cánh cửa không?"

"Ừ, có." Schofield trả lời.

"Có hai cách để khóa loại cửa này. Cách thứ nhất là ... người bên trong cửa, khi cửa đóng lại, vặn chốt cửa theo ngược chiều kim đồng hồ; cách thứ hai là... người đứng ngoài cửa, khi cửa đã đóng, quay chìa khóa hai lần." Phong Bất Giác giải thích, "Phu nhân Carol, người tìm thấy thi thể, đã sử dụng chìa khóa vì cửa bị khóa và không có ai trả lời cửa."


Schofield suy nghĩ rồi nói tiếp, "Nói cách khác... Lúc thi thể bị phát hiện lúc, cả cửa chính lẫn cửa sổ của căn phòng đều đã bị khóa."

Trong một không gian kín, chỉ có một cái xác, không có người thứ hai, nhưng tử trạng của người chết lại không giống tự sát." Phong Bất Giác trả lời, "Với những vụ án như thế này, hung thủ phải dùng thủ đoạn nào đó để tạo thành vụ án gϊếŧ người trong phòng kín."

Schofield đáp, "A..." Hắn dừng một chút, suy nghĩ rồi nói, "Vậy, ở vụ này... Chìa khóa của hung thủ ở đâu?"

"Trước khi anh đến, tôi đã hỏi mấy người trên hành lang một số chuyện, tất nhiên cũng hỏi tới chuyện đó." Phong Bất Giác trả lời, trong nhà này, mỗi căn phòng đều có hai cái chìa khoá, một cái để dùng, một cái dự phòng. Tất cả chìa khoá dự phòng được xâu thành một chùm, do đích thân quản gia Henderson giữ. Tôi đã thử nhìn chùm chìa khóa đó, nó đã được hàn chết, hoàn toàn không thể nào gỡ một chìa ra, trông không khác gì chìa khóa tù giam thời Trung cổ... Do Henderson đột ngột đổ bệnh và bất tỉnh nên chìa khóa dự phòng tạm thời do lão gia Colston giữ. Còn chìa khoá để sử dụng thì thường đi đơn." Hắn nói, lấy ra một cái chìa khóa từ trong túi áo của mình, "Đây chính là chìa khóa phòng khách tôi ở, tôi tìm thấy trong một cái ngăn kéo trong phòng." Hắn dừng một chút, nói tiếp, "Còn những căn phòng trống kia thì thường không khóa, bởi nữ hầu sẽ quét dọn theo định kỳ, chìa khoá cũng trực tiếp đặt trong phòng."


Phong Bất Giác trong lúc nói chuyện đã đi tới phía sau biệt thự, sau khi đi qua góc cua tiếp tục nói: "Đã vụ án phát sinh trong căn phòng có chìa khóa trong tay phu nhân Carol, vậy thì chỉ có ba cách để hung thủ có chìa khoá... Một, hung thủ chính là quản gia Henderson; Hai, hung thủ trộm chùm chìa khóa dự phòng từ quản gia, gϊếŧ người xong liền khóa cửa, rồi trả lại cho ông ta; Ba, hung thủ nghĩ cách đánh một cái chìa khóa mới từ chìa khóa dùng hằng ngày.

Schofield nói: "Ừm... Ngài nghĩ căn phòng này là phòng kín, nói cách khác, ngài cho rằng ba trường hợp trên khả năng cũng không quá cao a?"

"Đúng vậy." Phong Bất Giác trả lời, "Đầu tiên, với trường hợp thứ nhất, quản gia Henderson chính là hung thủ..." Hắn bắt đầu giải thích, "Khả năng này gần bằng không... Bởi vì lão già kia vừa thấy thi thể liền bị dọa đến bệnh tim tái phát, suýt nữa đi đời. Lúc ấy tôi đứng bên cạnh ông ta, gần đó còn có bác sĩ. Nếu như đó là giả vờ, ông Henderson liền có thể đi lấy giải Oscar rồi, dưới sự trợ giúp của Dr. Powell làm đồng phạm. Đương nhiên, còn có một giả thuyết khác khá là cực đoan —— Bệnh tâm thần phân liệt. Ví dụ như... Hung thủ gϊếŧ người chính là một nhân cách khác của quản gia Henderson, mà nhân cách chính thì không biết gì về nhân cách này."
"Ừm... Ra là thế." Schofield gật đầu nói.

"Trường hợp thứ hai, khả năng cũng rất thấp." Phong Bất Giác nói tiếp, bởi vì cách này có độ nguy hiểm lẫn độ khó rất cao, nếu không bị phát hiện trong lúc trộm chìa khóa thì tốt, nhưng nếu như lúc trả chìa khoá bị phát hiện, chuyện gϊếŧ người chẳng khác gì cũng lộ luôn. Mà trong khoảng thời gian từ lúc hung thủ đánh cắp chìa khóa đến khi bí mật trở về, quản gia Henderson cũng có thể phát hiện việc bị mất chìa khóa dự phòng bất cứ lúc nào. Khoảng thời gian này lại trùng hợp là lúc hung thủ hành hung, nếu sau khi án mạng xảy ra, Henderson báo chuyện này với cảnh sát, việc thiết lập bố trí phòng kín liền vô nghĩa."

Không đợi Schofield đáp lại, Giác ca liền bắt đầu nói tiếp, "Xác suất xảy ra trường hợp thứ ba trái lại là khá lớn, nhưng có điều..." Hắn đột ngột dừng lại trước một cái cây và nhìn lên một lúc rồi mới nói: "Vợ chồng Dennis hàng năm chỉ đến biệt thự vài lần, mà mỗi khi bọn họ tới, phòng bọn họ ở cũng không cố định. Bởi vì phu nhân Carol lại khá kén chọn, nên vào những mùa khác nhau, cô ấy cũng chọn phòng ở hướng khác nhau. Hung thủ không thể nào đoán được bọn họ lần này sẽ ở phòng nào, bởi vậy... Ở trường hợp thứ ba cho thấy... Ngoại trừ những căn phòng luôn có người ở, hung thủ phải trộm ra toàn bộ chìa khóa thường ngày của tất cả các phòng, mà mục đích của anh/cô ta chính là để một ngày nào đó, sau khi gϊếŧ chết Dennis, liền khóa căn phòng này lại, ngụy tạo thành phòng kín."
"Chuyện này đúng là thật khó tưởng tượng ra." Schofield nói.

"Trên lý thuyết thì đúng là có thể, rủi ro cũng không quá lớn." Phong Bất Giác trả lời, "Chỉ là khả năng xảy ra trên thực tế là rất thấp, mà... mục đích của hành động này tạm thời là một điều bí ẩn." Hắn đi vòng quanh đại thụ vài vòng, lại nhìn về phía cửa sổ tầng hai nhìn một cái, sau đó đi tiếp, "Nói tóm lại ... Có thể loại bỏ khả năng hung thủ có chìa khóa, sau đó xem xét, còn cách nào có thể tạo ra căn phòng kín này không."

Ngữ khí của Giác ca như giáo viên hỏi học sinh, nhưng ông chú thanh tra 58 tuổi trước mặt hắn cũng không quan tâm, vẫn rất lễ phép mà hỏi: "Chắc có liên quan đến vết máu trên mép cửa sổ?"

"Thực ra, cách làm rất đơn giản. Nó có thể được thực hiện với một sợi chỉ khá cứng. Chỉ cần anh đi thử nghiệm một hai lần, tất cả các phòng có cửa sổ trong ngôi nhà này đều có thể chơi trò đó." Phong Bất Giác đưa tay ra hiệu chỉ biệt thự, "Tôi xem xong bên ngoài rồi, vào nhà đi, tôi biểu diễn cho anh xem."