Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 107-1: Tâm động sao?




Hai người đắm chìm trong cơn gió êm dịu buổi sáng, nhẹ nhàng mà nhỏ giọng nói lời tinh tế, làm cho người qua lại hai bên đường thỉnh thoảng lước qua bên cạnh, kinh ngạc không ngớt.

Một trấn nhỏ như vậy, lúc nào mà có thể nhìn thấy nam nữ xuất sắc như thế, nên dù bước thật xa rồi, họ vẫn còn quay đầu lại nhìn.

Thanh Dao tuy rằng không hiểu chính mình đối Vô Tình chân thực cảm giác gì, thế nhưng nghe được Vô Tình nói mình là người nhà của hắn, không khỏi cao hứng, cười càng phát ra chói mắt, nhìn xa xa thanh sơn lục thủy, không khỏi nhẹ nhàng thở dài.

“Ta có chút nhớ vô tình cốc, cũng nhớ Tiểu Ngư nhi.”

Thật là kỳ quái, rõ ràng Tiểu Ngư nhi là Kiều Nam, nhưng bây giờ phần lớn thời gian, nàng đã quên Tiểu Ngư nhi có một thân phận khác, chỉ nhớ nàng là nữ nhi của mình, khi nhìn không thấy nàng, sẽ có cảm giác nhớ thương.

Bất quá Tiểu Ngư nhi hẳn là rất nhanh sẽ biết nói, cũng sẽ bước đi, nàng cùng hài tử khác không giống nhau, bởi vì trên người suy nghĩ, vì thế chính tích cực học tập nói chuyện, còn học tập bước đi.

“Chờ việc này kết thúc chúng ta trở về.”

Vô Tình vươn tay tự nhiên nắm tay nàng, một trận cảm giác ấm áp từ bên tai theo đầu ngón tay chảy qua, tay hắn nhẵn nhụi nõn nà, rõ ràng là tay nam tử, nhưng chỉ so với nữ tử còn mềm mại hơn, còn mang theo hơi nóng, mâu quang của Thanh Dao nhìn chằm chằm bàn tay kia, một đôi tay rất xinh đẹp, thon dài, trắng noãn, thực sự là một đôi tay để đánh đàn, mười ngón dài nhỏđến đầu ngón tay, tinh tế tròn trịa, toàn bộ bàn tay đẹp cực kỳ.

Vô Tình lúc đầu vốn vô ý, cho rằng Thanh Dao nhớ Tiểu Ngư nhi, đơn thuần muốn an ủi nàng, ai biết vừa chạm vào, quanh thân sản sinh ra một loại cảm giác tê dại, cảm giác này rất kỳ quái, rất xa lạ, hắn không khỏi hiếu kỳ, lại nắm chặt một chút, tay Thanh Dao rất mềm a, giống như một miếng bông vải.

Hắn cho tới bây giờ còn không có sờ qua tay nữ tử, thì ra mềm nhẵn như vậy, hai người cứ nắm như thế, lại quên buông ra, đều tự nhìn chằm chằm tay của đối phương nhìn, nhìn hơn nửa ngày.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu từ đàng xa đã chạy tới, cầm trong một túi bánh bao, còn cùng người ta xin một ít nước, thấy chủ tử cùng Vô Tình công tử vẫn không nói chuyện, cũng không chú ý tới bọn họ đang cùng nắm tay nhau, không khỏi cao giọng kêu lên.

“Tiểu thư, công tử, ăn bánh bao.”

Hai người cả kinh, vội vàng buông lỏng tay ra, Mạc Sầu lúc này mới phát hiện đầu mối, lập tức nở nụ cười, đau đầu, nàng có phải phá hư chuyện tốt của bọn họ hay không.

“Chủ tử, xin lỗi a, các ngươi tiếp tục.”

Nói xong muốn dẫn Mạc Ưu ly khai, Thanh Dao không khỏi có ngượng ngùng, vừa buồn cười, ngẩng đầu lãnh trừng nàng liếc mắt một cái: “Chỉ biết nói nhiều, còn không lấy tới, chúng ta đói bụng.”

Mạc Sầu nghiêm túc nhìn Vô Tình công tử một cái, hắn hiện tại, tựa hồ so với lúc các nàng mới gặp gỡ đã ôn hoà nhiều lắm, khi đó, căn bản chỉ là một người thanh sạch, hiện tại lại ôn nhuận rất nhiều, sẽ không tận lực cùng người khác giữ một khoảng cách, nhất là đối đãi với chủ tử, người có mắt cũng nhìn ra được, công tử cực thích tiểu thư, chỉ là không biết tiểu thư có ý kiến gì.

Mạc Sầu nhìn lướt qua tiểu thư đang tiếp nhận bánh bao, nàng chưa quên, chủ tử có một thân phận khác, nàng là hoàng hậu nương nương của Huyền Nguyệt.

Tuy rằng nàng hưu phu, thế nhưng ở trong lịch sử chưa từng có chuyện như vậy, nào có nữ tử hưu phu đâu, hơn nữa hoàng thượng cũng không có hạ chỉ phế nàng, nàng vẫn là Huyền Nguyệt hoàng hậu như cũ.

Như vậy Vô Tình công tử phải làm sao bây giờ đâu?

Mạc Sầu vừa đau lòng cái này, lại đau lòng cái kia, chán nản không nghĩ nữa, nên cầm lấy hai bánh bao, đi qua ngồi một bên ăn.

Mạc Ưu cũng cầm hai bánh bao theo phía sau nàng ngồi xuống, vừa ăn vừa nhìn Mạc Sầu, Mạc Sầu kỳ quái nhíu mày: “Làm sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao?”

Mạc Ưu lặng lẽ lắc đầu, trãi qua hơn một năm bôn ba, Mạc Ưu đã mười lăm tuổi, lúc này hắnso với một năm trước, hoàn toàn đã thay đổi thành một người khác, thân hình cao lớn, căn bản là một thiếu niên tuấn mỹ, bất quá ở trong mắt Mạc Sầu, hắn vẫn là một tiểu hài tử xấu xa, đây là chuyện làm cho Mạc Ưu phiền muộn.

Hắn chẳng biết lúc nào, từ từ đã nhìn chăm chú vào nàng, quan tâm nàng.

Tuy rằng nàng cũng quan tâm hắn, cũng nhìn chăm chú vào hắn.

Thế nhưng cách nhìn của hai người khác nhau trời vực.

Hắn nhìn Mạc Sầu như một nữ nhân, mà Mạc Sầu chỉ xem hắn là đệ đệ như nhau.

Hắn muốn trở thành một người nam nhân, mà không phải một đệ đệ.

Thế nhưng Mạc Sầu so với hắn lớn hơn năm tuổi, nếu như hắn không mở miệng, chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ tới phương diện kia, Mạc Ưu nghĩ đến đây một, ánh mắt đột ngột sáng tỏ hẳn lên, khóe môi câu ra giải pháp, ho khan một tiếng, mở miệng: “Mạc Sầu, ngươi cảm thấy ta thế nào?”

Mạc Sầu nghe xong vấn đề kỳ quái này, không có suy nghĩ nhiều, ngẩng đầu đánh giá liếc mắt Mạc Ưu một cái, cười tủm tỉm gật đầu: “Trưởng thành tuyệt đối là một tên nhóc xấu xa, không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ thương tâm.”

Nàng một lời vô tâm, Mạc Ưu sắc mặt lập tức thay đổi, tiếng nói âm u tăng lên, lạnh giọng: “Ta ở trong lòng của ngươi chỉ là hình tượng này, ta là hạng người như vậy sao?”

Hắn đột nhiên đứng lên, hù Mạc Sầu nhảy dựng, cũng kinh động bên Thanh Dao cùng Vô Tình ở bên kia, kỳ quái mở miệng: “Làm sao vậy?”

Mạc Ưu tâm tình phiền muộn hẳn, nên rất nhanh tiêu sái qua một bên, sinh hờn dỗi, mà không biết đến tình trạng của Mạc Sầu, nàng không vui  giận dữ trừng hắn liếc một cái, quay đầu lại nhìn phía chủ tử.

“Không biết hắn mắc cái chứng gì, ta chỉ bất quá khen hắn một câu thôi, nói hắn lớn lên sẽ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chọc rất nhiều nữ nhân thương tâm, tự nhiên nóng giận với ta, thực sự là càng lớn càng không có biện pháp hiểu nỗi.”

Mạc Sầu dùng sức cắn một chút bánh bao trong tay, hung hăng phát tiết bất mãn của chính mình.

Một bên Thanh Dao cùng Vô Tình ngẩng đầu lên nhìn Mạc Ưu phía xa xa, đang tựa ở một gốc cây cây liễu lớn, khuôn mặt như có điều suy nghĩ, tựa hồ cả người rất tịch mịch.

Vô tình đối với tình hình biết rất ít, thế nhưng Thanh Dao là người thông tuệ, hơn nữa cũng từng thích qua người khác, biết cái loại tâm tính này rõ ràng thích nhưng không được tự nhiên, lập tức há to mồm, hơn nửa ngày lên tiếng không được.

Nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Mạc Ưu lại thích Mạc Sầu, bởi vì bọn họ kém đến mấy tuổi.

Mạc Ưu thiếu chút nữa mười lăm tuổi, mà Mạc Sầu thiếu chút nữa đã có thể hai mươi tuổi, hai người kém nhau năm tuổi, nếu đây là ở hiện đại, cũng rất ít thấy rồi, chớ nói chi là cổ đại, hay Mạc Ưu chỉ là thiếu niên ôm ấp tình cảm nông nỗi, rồi có một ngày sẽ chuyển biến khác, hắn còn nhỏ như vậy, nếu Mạc Sầu không biết, cũng rất tốt, như vậy ở chung trái lại sẽ tự nhiên hơn, một ngày nào đó hắn hiểu ra, Mạc Sầu cũng sẽ không bị đau khổ.

Hoặc khi Mạc Ưu trưởng thành, nhận rõ tâm ý của mình, đến lúc đó nếu hắn vẫn kiên trì, mà Mạc Sầu cũng thích hắn, nàng cũng không phải phản đối, bọn họ ở cùng một chỗ, người chân chính yêu nhau, thì chẳng phân biệt tuổi tác, gia thế.

“Mạc Ưu làm sao vậy?”

Vô tình không hiểu hỏi, Thanh Dao cười lắc đầu: “Tiểu hài tử giận dỗi, chúng ta không để ý tới hắn, một hồi thì tốt rồi.”

“Ừ ” Vô Tình không nói lời nào, đem nước đưa cho Thanh Dao, bây giờ là lúc hắn vui sướng nhất, hắn muốn quý trọng mỗi một thời gian.

Thanh Phong rất nhanh trở lại, hơn nữa cũng làm thỏa đáng, ở mặt đông của thị trấn nhỏ mua một tòa tứ hợp tiểu viện, bởi vì gia đình kia muốn đi đến thôn trấn lớn, hơn nữa Thanh Phong ra giá tiền rất cao, nên gia đình đó lập tức không cần bàn bạc thêm, đồ vật bên trong, cái gì cũng không mang đi, tất cả đã chuẩn bị sẳng, giảm đi cho bọn họ không ít phiền phức.

Vài người đi theo sau Thanh Phong, đi vào tứ hợp viện đang bao phủ bởi nắng sớm.

Tiểu viện ở giữa, có một cây bạch quả cao to, trên cây nở ra rất nhiều đoá hoa nhỏ màu trắng, ánh dương quang xuyên thấu qua cành lá, thưa thớt rơi xuống, hoa cây bạch quả toả hương khắp nơi.

Trong khoản sân nho nhỏ, ở góc tường có trồng một bồn hoa, ngoài ra còn có một chút chuối tây, thật thú vị vô cùng.

Ở đây hoàn toàn là một ngôi nhà, một ngôi nhà nho nhỏ.