Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 107-2




Vô tình cùng Thanh Phong ở tại phòng hướng nam, Thanh Dao ở tại dãy phòng phía tây, phân bố thỏa đáng, mọi người trở về phòng, bởi vì mệt mỏi một đêm, liền tắm rửa một chút, rồi ngủ một hồi.

Cửa tiểu viện có một cái khoá, nên mọi người hoàn toàn cùng người khác ngăn cách, dù cho Trưởng Tôn Trúc cùng Trưởng Tôn Dận lợi hại hơn nữa, cũng sẽ không nghĩ đến, mấy người các nàng lại bình yên tự đắc sống ở đây.

Mọi người vừa cảm giác ngủ thẳng thì tỉnh dậy, sau khi đứng lên trời đã tối rồi, bụng cũng thật đói, cuối cùng phát hiện một việc.

Trong đám người này, không ai biết nấu ăn, mặc dù là Mạc Sầu, cho tới bây giờ cũng chưa làm qua cơm, chuyện này đã làm khó mọi người, cuối cùng mọi người đồng loạt nhìn Thanh Dao.

“Được rồi, ta làm đi, nếu như ta không muốn làm, thì có thể mua chút thức ăn chín trở về, nếu như ta nghĩ làm, liền để ta làm đi, ” giải quyết dứt khoát.

Thanh Dao thật có chút dở khóc dở cười, đây có phải gọi là tự làm bậy không thể sống hay không, nếu như hiện tại ở tại khách sạn, đâu cần nàng động thủ nấu cơm, hiện tại ngược lại, nàng phải tự đi nấu cơm, tuy rằng nàng làm cơm ăn thật ngon, bởi vì hưởng thụ mỹ thực cũng một chuyện thú vị trong cuộc đời. Thế nhưng ăn cơm mà chính mình phải động thủ, cũng không phải là chuyện tốt.

Bằng sau này nàng dạy Mạc Sầu làm chút thức ăn giản đơn cũng được, Thanh Dao chủ ý đã quyết định, liền hỏi Mạc Sầu, rồi tiến đến trù  phòng nấu một ít cháo cho mọi người, kết hợp với ít điểm tâm, một hồi liền xong.

Sau bữa cơm chiều, Mạc Sầu dẫn Mạc Ưu, còn có Thanh Phong tự động biến mất, chỉ để lại Thanh Dao cùng Vô Tình ở trong viện dưới tàng cây cây bạch quả, ngắm trăng nói chuyện phiếm.

Hai thanh ghế nằm, một người chiếm cứ một cái, chính giữa đặt một  bàn trà, có điểm tâm cùng trà.

Gió mát phơ phất thổi đến, mùa hè bất tri bất giác đã trôi qua, rất nhanh sẽ đến mùa thu, hoa cây bạch quả  sắp tàn.

Ánh trăng như nước giống soi rõ ở trong sân, Vô Tình híp lại ánh mắt đẹp, nhìn cây bạch quả có gió thổi qua, hoa khẽ lay động rồi rơi xuống, tựa như mùa hạ nổi lên mưa cánh hoa, Thanh Dao nhìn đây hết thảy, làm nàng nhớ tới Trung thu năm ngoái, nhưng là bây giờ chính mình lại ở xa ngoài ngàn dậm.

Không khỏi có điểm tưởng niệm thừa tướng phụ thân, còn có Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, không biết hai nữ nhân kia thế nào?

“Nghĩ gì thế?”

Vô tình lâu không có nghe tiếng của Thanh Dao, liền quay đầu nhìn sang, nhẹ giọng hỏi.

Chỉ thấy nữ nhân luôn luôn quạnh quẽ, lúc này trên mặt ngoại trừ bao phủ một tầng ánh trăng rạng rỡ, còn có một chút tưởng niệm, tựa hồ đang suy nghĩ nhớ đến người quan trọng nào đó, vừa nghĩ tới người mà lúc này nàng suy nghĩ, đáy lòng không khỏi cứng lại, ngay cả hít thở cũng khó khăn,hắn không khỏi cười rộ lên tự giễu.

Hắn dường như trở nên càng ngày càng có lòng tham.

Vô tình, ông trời đã hậu đãi ngươi, cho ngươi gặp phải một người như thế, cho ngươi trong lúc lãnh tâm lãnh tình, còn cảm giác thích một người, bao nhiêu đó đã đủ.

Nhưng bất kể hắn làm sao trấn an chính mình, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Nguyên lai thích một người, sẽ có cảm giác rất bá đạo, chỉ muốn trong lòng nàng chỉ nhớ kỹ bản thân mình thôi.

Trong lòng Vô tình rối rắm, Thanh Dao cũng không biết, nàng vẫn đang chìm đắm ở suy nghĩ của mình, đang tính toán, chờ tất cả đều kết thúc, sẽ len lén trở về Huyền Nguyệt thăm thừa tướng phụ thân, tiện thể nhìn xem tình trạng của Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, quyết định xong, liền thấy hài lòng hơn, quay người dùng ta đấm nhẹ đầu, đôi mắt đen loé ra ánh sáng yếu ớt.

“Vô tình, ta nhớ nhà, nhớ phụ thân, còn có thân nhân.”

Vô tình sửng sốt, lập tức hiểu ra, vừa nàng đang nhờ người nhà sao? Vừa hiểu không phải như mình suy nghĩ, trong lòng trở nên thật cao hứng, những cảm giác không thoải mái cũng tiêu tán mất, khóe môi quyến rũ ra tiếu ý, nụ cười này, làm cho Mộc Thanh Dao ở đối diện nhìn ngây người.

Nàng chưa từng nhìn thấy Vô Tình cười quá, lúc hắn không cười, đã đẹp đến nhân thần căm phẫn, hiện tại hắn cười.

Đừng nói nam tử, ngay chính nữ tử cũng thất hồn, ánh mắt của hắn như một đầm hồ trong suốt đầy ánh sáng, thật giống như có đèn chiếu sáng trên mặt hồ, dập dờn rực rỡ và minh khiết, da thịt dưới ánh trăng không chỉ trong suốt, hơn nữa trắng noãn mịn màng, môi đỏ au đẹp mê người, lúc này hắn khẽ nghiêng thân thể, trên đầu tóc đen như mây trút xuống dưới, cả người thật giống như một khối bánh ga-tô mê người, làm người ta ăn rất vui vẻ… (TT: sao mà trong suy nghĩ của tỷ Vô tình ko phải là búp bê thì cũng là bánh ga tô O_O)

“Vô tình, có ai nói với ngươi hay không, khi ngươi cười lên thật là đẹp mắt.”

Thanh Dao âm thầm suy đoán, rốt cuộc là dạng cha mẹ gì, có thể sinh ra nam tử mỹ đến bực này, nhưng vì cái gì đến cuối cùng lại nhẫn tâm ném đi đứa bé đáng được chiều chuộng như vậy, nghĩ đến đây lòng nàng liền hung hăng nhói đau, hắn nhiều năm như vậy nhất định rất khó khăn để trãi qua.

Phán đoán xong, thanh âm nhu nhuận của Thanh Dao bỗng nhiên vang lên: “Vô tình, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, ta nhất định sẽ trở lại vài thập niên trước, nếu như khi đó gặp phải ngươi, ta nhất định phải dùng hết năng lực của mình để cho ngươi cuộc sống hạnh phúc.”

Thanh Dao nói xong, làm cho Vô Tình chấn động, cả người giống như bị hóa đá.

Cứ như vậy lẳng lặng nhìn lẫn nhau, chính giữa chỉ cách một bàn trà, ngay cả hô hấp đều có thể nghe rõ ràng.

Trong con ngươi đen nhánh của hai người đều có mặt của đối phương rất rõ ràng.

Vô tình trong bóng đêm chậm rãi bao phủ một tầng sương, một lần nữa nhìn thấy không rõ đáy lòng của hắn, nhưng thanh âm từ tính vang lên, đã không còn lành lạnh như trước.

“Thanh Dao, cám ơn ngươi, ông trời đã cho ta lúc này gặp được ngươi, ta đã rất vui vẻ, từ ta gặp được ngươi ta đã biết rất nhiều chuyện mà trước đây không biết, nguyên lai trên đời không phải chỉ có lạnh lùng, cũng không phải chỉ có vô tình, còn có rất nhiều cảm thụ khác, có biết giờ khắc này ta rất là vui vẻ không.”

Giờ khắc này, hắn không bao giờ là nam nhân lãnh huyết vô tình nữa, mà là một nam nhân đơn thuần không có một chút tạp niệm.

Bộ dạng này của hắn, làm Thanh Dao đau lòng.

Đúng vậy, là đau lòng, tuy rằng cũng không hiểu rõ lắm tim của mình, thế nhưng nàng đau lòng vì Vô Tình, chỉ cần nghĩ tới những tội nghiệt mà hắn phải chịu, tâm liền cảm thấy đau đớn, nếu như có thể, nàng thật muốn lựa chọn thay hắn gánh chịu đau khổ này.

Cuối cùng có một ngày, nàng muốn đích thân tìm được người bỏ rơi hắn, hỏi bọn hắn sao nhẫn tâm đối đãi với cốt nhục của chính mình như thế?

Hắn tốt như vậy, đơn thuần như vậy, tại sao muốn bỏ rơi hắn.

“Thanh Dao, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, trên đời này chỉ có ngươi, chỉ có ngươi, mới là người làm cho ta vui vẻ như vậy, sẽ không bao giờ có người thứ hai làm được.”

Vô tình nồng đậm nói, vẫn dừng lại ở Thanh Dao bên tai, tha cho vang lên.

Lúc này nghe lời của hắn, nàng rất vui vẻ, so với bất cứ lúc nào thì cũng hài lòng hơn, bởi vì nàng là người hy vọng hắn hạnh phúc nhất, chỉ cần mình có thể làm cho hắn hạnh phúc, thì cái gì nàng đều nguyện ý làm, mặc dù trên đời tất cả mọi người nói hắn lãnh huyết vô tình, nói hắn thị máu thành ma, thế nhưng ở đáy lòng của nàng, hắn hiện tại là một nam nhân tốt.

Hắn sẽ cười, sẽ hài lòng, thế nhưng đây là đều chỉ nàng mới có thể làm cho hắn.

Vì thế sau này nàng sẽ vẫn làm cho hắn vui vẻ, làm cho hắn quên mất những thống khổ trước đây.

“Vô tình, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân ta được không? Hắn là người rất tốt, còn có hai tỷ tỷ của ta, các nàng nhất định sẽ rất hân hạnh được biết ngươi.”

Thanh Dao bỗng nhiên hưng trí, ngước mắt hỏi ý kiến vô tình.

Vô tình cười một chút, đêm nay hắn thực sự thật sự quá cao hứng, một đêm vui vẻ nhất trong cuộc đời hơn hai mươi năm của hắn.

“Được

Người nhà của nàng chính là người nhà của hắn, có thể dưỡng dục ra Thanh Dao thông tuệ động lòng người như vậy, hắn thật đúng là muốn gặp mặt bọn họ?

Hai người  nằm ở trên ghế, trong lòng đều có chút dâng trào, nói chuyện rất tự nhiên, giọng điệu so với trước đây thân thiết hơn rất nhiều.

“Vô tình, ta sau này vẫn ở vô tình cốc, ngươi có thể đuổi ta đi hay không.”

“Sẽ không.”

“Vậy nếu như ta vẫn gây với ngươi thì sao? Ngươi cũng sẽ không đuổi ta đi chứ?”

“Sẽ không.”

“Vậy nếu có một ngày ta chọc giận ngươi giận dữ, ngươi cũng sẽ không đuổi ta đi?”

“Ta vĩnh viễn sẽ không giận dữ với ngươi.”

“Vậy nếu như ta thực sự chọc ngươi nổi điên thì sao?” Thanh Dao rất quấn quýt cái đề tài này, vẫn truy vấn mãi, nàng muốn biết nếu có một ngày mình thực sự chọc hắn nổi điên, hắn có thể đem nàng đuổi ra cốc hay không.

“Chọc ta nổi điên a, ” Vô Tình cười rộ lên, ánh mắt sáng như sao, ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm: “Vậy ta liền đem ngươi nhốt ở trong cốc, cả đời không cho phép đi ra.”

“A, ” Thanh Dao kêu sợ hãi,, sau đó nở nụ cười, rồi hai người cùng cười, cảm giác này không giống đối với người thân cho lắm.

“Vô tình, trong cốc quá tịch mịch, ta muốn mang một ít tiểu khất cái trở về.”

Lần này Vô Tình nhướng mài, có chút ngạc nhiên: “Mang những tên trở về làm gì, chơi đùa với Tiểu Ngư nhi sao?”

Thanh Dao khóe môi nhất câu, nghiền ngẫm cười, tên kia mà muốn tiểu khất cái chơi cùng sao, chỉ cần nàng ta có thể nói, chỉ sợ đến lúc đó sẽ doạ cả một đống người, Thanh Dao nhớ tới hình ảnh kia là tức cười, bất quá bây giờ thảo luận chính là chuyện tiểu khất cái.

“Vô tình, kỳ thực ta vẫn muốn cùng ngươi nói một việc, ta nghĩ mang một ít tiểu khất cái không nhà trở về, rồi chậm rãi bồi dưỡng bọn họ, sau đó lợi dụng bọn họ thành lập một tổ chức có cơ cấu, bảy nước sau này sẽ loạn lạc, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, người sáng suốt muốn tồn tại trong thời loạn thế, khả năng rất nhỏ, nếu muốn bình an, tất nhiên phải có một cổ thế lực riêng, làm cho người ta không thể đụng chạm, như vậy mới có được sự bình yên thực sự.”

Đây chính là bài học bằng máu, nếu như lúc đầu nàng có thế lực, căn bản sẽ không cần tiến cung, đơn giản vì mình không thế lực, nên phải tiến cung, cuối cùng phải dẫn Tiểu Ngư nhi xuất cung mà đi.

Vô Tình sửng sốt một chút, không nghĩ tới Thanh Dao lại nhìn xa như vậy, kỳ thực nàng nói không sai, trong loạn thế, bằng vào một thân võ học, không có chút thực lực nào, xác thực không thể được, bởi vậy hắn cũng không phản đối.

“Tốt, vô tình cốc sau này sẽ là nhà của ngươi, ngươi muốn làm cái gì, làm gì, cũng không có vấn đề, không cần hỏi ta.”

“Cám ơn ngươi, ” Thanh Dao lập tức nở nụ cười, gần đây nàng một mực quấn quýt mấy vấn đề này, sợ Vô Tình không đồng ý, tuy rằng lúc trước hắn chứa chấp nàng, là vì nàng mặt dày mày dạn ở lại trong cốc, bây giờ  còn muốn mang người khác vào cốc, nhưng cũng may hắn đã đồng ý.

“Thật sự là quá tốt.”

Thanh Dao nhịn không được từ trên ghế nằm nhảy xuống, ở trong sân nhẹ nhàng nhảy múa, rồi ngoái đầu nở nụ cười nhìn lại, giống như là một tinh linh đang vui vẻ.

Vô tình chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng, cũng thấy rất vui vẻ.

Một lúc lâu sau, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đã trở về, Thanh Phong cũng theo phía sau bọn họ đi đến, ba người vừa trở lại, liền cảm nhận được không khí trong tiểu viện nồng đậm vui vẻ, xem ra hai người ở chung rất tốt.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng vui lây, chỉ có Thanh Phong con ngươi có chút lóe sáng, cuối cùng lặng lẽ không nói gì tiêu sái đến bên người vô tình.

“Công tử, cũng đã rất khuya, nghỉ ngơi đi.”

“Ừ, vô tình, sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai gặp lại ” Thanh Dao vẫy tay, Vô Tình gật đầu mỉm cười, ngồi ở xe lăn bị Thanh Phong đẩy vào trong phòng, mãi cho đến lúc vào gian phòng, Thanh Phong cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt có chút âm u.

Vô tình vẫn không nhúc nhích nhìn hắn: “Thanh Phong, làm sao vậy?”

“Công tử đã quên chuyện của mình? Thanh Phong khổ sở trong lòng.”

“Được rồi, Thanh Phong đừng mất hứng, khuya hôm nay ta thật vui vẻ, đây là đêm ta vui vẻ nhất trong hai mươi mấy năm qua, chẳng lẽ ngươi không cao hứng thay ta sao?”

Thanh Phong nhìn công tử như vậy, cảm thụ được hắn vui sướng, đúng vậy, hắn biết công tử vẫn rất cô đơn, nhưng cũng không giống như người ngoài đồn đãi lãnh huyết vô tình như vậy, thế nhưng công tử có chuyện cần làm, hắn chỉ cần làm chuyện nên làm, thì sẽ được cùng Mộc cô nương ở chung một chỗ, cũng không có cái gì là không đúng.

“Công tử, ngươi đã quên chuyện nên làm, chỉ cần làm xong những chuyện kia, thì chuyện gì cũng không có xảy ra, công tử có thể chân chính cùng Mộc cô nương ở chung một chỗ, như vậy không phải rất tốt sao.”

“Ngươi cho là việc đó tốt đẹp để làm sao?” Vô tình sắc mặt chậm rãi có chút lãnh, mài nhướng lên, đôi mắt âm u như nước biển đêm, thỉnh thoảng từng ngọn sóng cuộn trào mãnh liệt: “Ta rất ghét hắn, ngươi biết không? Thanh Phong, ta ghét hắn, vì thế ta không muốn làm, ta tình nguyện như thế?”

Lời kế tiếp hắn còn chưa nói hết, Thanh Phong đã kêu to lên: “Công tử, người điên rồi, người là thật điên rồi, trước đây người không có nghĩ như vậy, bởi vì không muốn rời đi Mộc cô nương, bởi vì nàng, nên người mới như vậy, ta đi tìm nàng.”

Thanh Phong rống xong, chuẩn bị đi ra ngoài, Vô Tình sắc mặt đột nhiên lạnh lùng tàn bạo lại, âm ngoan mở miệng: “Ngươi dám, chỉ cần bước đi một bước, ta sẽ đích thân giết ngươi, ngươi nên biết, ta đã nói thì chưa từng có gì làm không được.”

Mặc dù đau lòng, nhưng chỉ cần hắn dám cãi lời, hắn có thể giết Thanh Phong, hắn quyết không cho phép bất luận kẻ nào phá hư hạnh phúc của hắn.

Thanh Phong thân thể cứng đờ, hắn chưa bao giờ hoài nghi lời nói của công tử, xem ra công tử thực sự không quan tâm, đành xoay người lại, trong mắt của hắn toàn sương mù lóng lánh, hắn đau lòng công tử.

“Công tử?”