Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 133: Tình địch của Tiểu Miêu Miêu




Translator: Nguyetmai

Một nơi khác, Hạ Kỳ mới ra khỏi quán nét thì lại thấy điện thoại trong túi rung lên. Cậu dừng chân lại, đôi mắt màu mực hiện lên vẻ khó hiểu. Cậu lấy điện thoại trong túi quần ra, quẹt một cái để mở khoá màn hình. Hình ảnh nhỏ nhắn đoan trang của Tiểu Miêu Miêu liền đập vào mắt cậu.

Trên khuôn mặt trắng hồng của Tiểu Miêu Miêu nở nụ cười duyên dáng, tay đặt trước bụng, hai chân chụm lại, tựa như mỹ nhân xinh đẹp mà trầm tĩnh. Không hiểu sao trong đầu Hạ Kỳ lại chợt hiện lên một câu để hình dung Tiểu Miêu Miêu:

Tĩnh như Xử Nữ, động như thỏ chạy(*).

(*) Chú thích: lúc trầm tĩnh thì như cô gái chưa chồng, lúc hoạt động thì nhanh nhẹn như thỏ.

Cậu nhanh chóng nhấn hai lần lên màn hình, cài tấm hình này làm hình nền điện thoại thay thế hình nền lúc trước của cậu. Hình nền điện thoại của cậu trước đó cũng là ảnh chụp của Tiểu Miêu Miêu, nhưng là ảnh chụp lúc Tiểu Miêu Miêu vừa tròn một tuổi.

Hạ Kỳ đang chuẩn bị nhấc chân rời đi thì một giọng nói thẹn thùng đột nhiên vang lên sau lưng cậu.

"Hạ Kỳ."

Hạ Kỳ dừng chân, quay đầu ra sau nhìn bạn nữ vừa gọi cậu lại, gương mặt tuấn tú hiện vẻ nghi hoặc: "Cậu là…"

Vương Tiểu Vũ thấy cậu không nhận ra mình thì thầm thấy hơi thất vọng, nhưng rồi lại lập tức ngẩng khuôn mặt tươi cười lên. Ít nhất bây giờ, cô bé và Hạ Kỳ cũng cùng lớp, chắc chắn sẽ có cơ hội để Hạ Kỳ nhớ cô bé.

"Tớ là Vương Tiểu Vũ, học lớp 6A2."

Tham gia kỳ huấn luyện quân sự xong, Vương Tiểu Vũ đen hơn năm lớp 6 nhiều, nên Hạ Kỳ không nhận ra cô bé cũng là chuyện rất bình thường. Hạ Kỳ "à" một tiếng, nhìn cô bé đang cúi đầu xấu hổ trước mặt mình, lắc đầu, quay mũi chân, tiếp tục đi về phía trước.

Trong lòng cậu cũng không ưa gì cô bé tên Vương Tiểu Vũ này. Cậu vẫn chưa quên chuyện Vương Tiểu Vũ bảo Tiểu Miêu Miêu đưa thư tình cho cậu, cuối cùng còn gây chuyện làm Tiểu Miêu Miêu khóc. Mặc dù không hề mở bức thư đó ra mà vứt thẳng đi, nhưng cậu vẫn không quên liếc phần ký tên trên bức thư.

Vương Tiểu Vũ đợi mãi không thấy Hạ Kỳ đáp lại, ngẩng đầu lên lại thấy bóng người của Hạ Kỳ đã đi xa. Vương Tiểu Vũ lỡ một nhịp thở, chân hành động nhanh hơn não.

Cô bé chạy mấy bước, đuổi kịp Hạ Kỳ: "Hạ Kỳ, sau này chúng ta là bạn cùng lớp, hy vọng về sau được cậu quan tâm nhiều hơn."

"Cậu cảm thấy tôi rảnh lắm sao?" Hạ Kỳ nhướng mày, lạnh lùng nói.

Vương Tiểu Vũ: "…"

Vương Tiểu Vũ thở hổn hển, đầu óc trống rỗng. Cô bé chỉ nói những gì có thể bắt chuyện theo bản năng, hy vọng Hạ Kỳ có thể đáp lại mình một câu mà thôi.

"Hạ Kỳ, tớ biết cậu rất giỏi tiếng Anh, sau này cậu có thể dạy kèm tiếng Anh cho tớ không?"

"Tôi không phải gia sư của cậu." Hạ Kỳ nhíu mày, không kiên nhẫn nói.

"Hạ Kỳ, cậu…"

"Cậu ồn ào quá." Hạ Kỳ đột nhiên dừng bước. Vương Tiểu Vũ không chú ý tới động tác của Hạ Kỳ, chưa kịp phanh lại, nên suýt va vào người cậu.

Ngay lúc cô bé tưởng rằng sẽ va vào lưng nam chính như trong phim thần tượng, Hạ Kỳ lại lách mình tránh sang bên cạnh vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc. Vương Tiểu Vũ chúi người về phía trước mấy bước theo quán tính, suýt ngã dúi dụi. Bây giờ tư thế và sắc mặt của cô bé đã khó coi vô cùng.

Hạ Kỳ liếc nhìn Vương Tiểu Vũ, khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói: "Đừng đi theo tôi."

Cậu không nhìn Vương Tiểu Vũ dưới đất nữa, dứt khoát quay người rời đi. May mà Vương Tiểu Vũ cũng không bám lấy cậu nữa, nếu không cậu nhất định sẽ khiến cô bé mất thể diện.