Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 134: Đêm nay anh em không về




Translator: Nguyetmai

Vương Tiểu Vũ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Hạ Kỳ, oán hận nghiến chặt răng. Có vợ chưa cưới sao? Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con ba tuổi thôi mà, yêu đương với một đứa bé ba tuổi chưa hiểu chuyện á? Nó biết cái gì là hôn, cái gì là người yêu sao? Bất kể là gia thế hay là tướng mạo, Vương Tiểu Vũ mình cũng đều xứng với Hạ Kỳ. Hơn nữa, cô bé tin "nhất cự ly, nhì tốc độ", Hạ Kỳ nhất định sẽ thích cô bé.

Dù sao thì bây giờ Hạ Kỳ vẫn chưa biết mình bị theo dõi.



Buổi tối, Ngọc Mạn Nhu nấu cháo và gọi thêm đồ ăn ở Túy Tiên Cư. Cô tự biết khả năng của mình đến đâu, nên quyết không đi vật lộn với mấy món ăn kia nữa.

Lúc ăn cơm, Tiểu Miêu Miêu nhìn chỗ ngồi của Hạ Kỳ: "Mẹ Ngọc, chúng ta hông đợi ôn ã ăn cơm hao*?"

(*) Mẹ Ngọc, chúng ta không đợi ông xã ăn cơm sao?

Tiểu Miêu Miêu được Hạ Kỳ chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nên dĩ nhiên sẽ ỷ lại Hạ Kỳ. Trước khi làm bất kể chuyện gì, người đầu tiên cô bé nghĩ đến luôn là ôn ã của mình. Vì vậy mà ngay cả Hạ Mộng cũng hơi ghen tỵ.

Khóe miệng Ngọc Mạn Nhu cứng đờ. Có trời mới biết, cả ngày nay cô cứ lo lắng đề phòng, sợ Tiểu Miêu Miêu sẽ nhắc đến Hạ Kỳ. Phải biết rằng hai năm trước, cảnh tượng Tiểu Miêu Miêu không nhìn thấy Hạ Kỳ liền khóc gào lên vẫn còn in sâu trong đầu Ngọc Mạn Nhu. Hơn nữa, cô bé còn là kiểu dỗ thế nào cũng không chịu nín.

Hạ Lâm lại không lo lắng nhiều vậy, vả lại lúc ấy, cô bé vẫn chưa có nhớ được hết mọi chuyện.

"Anh em…"

"Lâm Lâm."

Ngọc Mạn Nhu quát to một tiếng, hy vọng có thể ngăn được câu nói sắp ra đến miệng của Hạ Lâm. Nhưng cô vẫn chậm một bước, Hạ Lâm đã thản nhiên nói ra: "… Ở lại trường, hôm nay không về nhà."

Tiểu Miêu Miêu nhìn chằm chằm vào Hạ Lâm, mắt không chớp lấy một cái. Ngọc Mạn Nhu cũng đơ người nhìn Tiểu Miêu Miêu. Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc ấy.

Cô đau khổ nhắm mắt lại, cứ như một giây sau là có thể nghe thấy được tiếng khóc kinh thiên động địa của Tiểu Miêu Miêu vậy.

Thời gian trôi qua 1 giây, 2 giây, 3 giây…

Ngọc Mạn Nhu đếm thầm tới 10 cũng không nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Miêu Miêu, trong lòng không khỏi hơi hoài nghi. Cô dè dặt mở hé mắt ra thăm dò.

"À." Cái miệng đỏ hồng của Tiểu Miêu Miêu hơi há ra, không hề nói gì, ánh mắt cũng bình thường trở lại sau sự đờ đẫn ban nãy. Sau đó, cô bé cúi đầu cầm thìa nhỏ lên, múc cháo trong bát ăn như bình thường.

"…" Ánh mắt của Ngọc Mạn Nhu lại lập tức ngây dại.

Tình huống gì thế này. Theo kịch bản, chẳng phải Tiểu Miêu Miêu sẽ gào khóc, sống chết đòi ôn ã về nhà sao?

"Mẹ, sao mẹ hông ăn đi*?"

(*) Mẹ, sao mẹ không ăn đi?

"Hả?" Câu hỏi của Hạ Lâm cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Mạn Nhu. Cô như được kéo về thực tại, vô thức nhìn Tiểu Miêu Miêu, không dám nhắc một chữ đến Hạ Kỳ.

Có thể bây giờ Tiểu Miêu Miêu chưa lên cơn, nhưng lát nữa sẽ lên cơn thì sao.

"Bây giờ mẹ ăn đây." Ngọc Mạn Nhu húp một hớp cháo, sau đó giơ ngón tay cái lên, nói: "Cháo của Túy Tiên Cư ngon thật."

Hạ Lâm: "…"

Tiểu Miêu Miêu đảo mắt, nói toạc ra:

"Mẹ Ngọc, cháo này chẳng phải vừa rồi mẹ mới nấu sao?"

Ngọc Mạn Nhu: "…"



Cơm nước xong xuôi, Ngọc Mạn Nhu dắt hai cô bé về phòng rồi tắm rửa cho hai đứa. Trong suốt cả quá trình đó, cô vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Tiểu Miêu Miêu, nhận thấy không có gì bất thường mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng cô lại vô cùng hoài nghi.

Sao hôm nay Tiểu Miêu Miêu lạ vậy nhỉ? Không gặp Hạ Kỳ lâu như vậy mà không khóc, không nhõng nhẽo, ngoan không tưởng nổi.

Thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây.