Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 177: Không thích đứa trẻ có trái tim bằng pha lê




Translator: Nguyetmai

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, đôi mắt đào hoa của Miêu Kỳ Phong tỏa ra ánh sáng lung linh, làm chói mắt người đối diện. Vào ban đêm thì lại lấp lánh giống như những vì sao trên trời, khi cười, khóe mắt hơi nhếch lên, tạo ra một đường cong trông rất nham hiểm. Bất kể nhìn nhận từ góc độ nào, đôi mắt đào hoa của Miêu Kỳ Phong cũng rất đẹp.

Mặc dù mắt của Tần Tiêu cũng đẹp, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một cậu bé năm tuổi, thi thoảng có để lộ ra vẻ ngốc nghếch, dễ thương, nên đã làm vơi bớt đi phần nào nét đẹp vốn có của nó.

"Xin... xin chào, em tên là Hạ Lâm phải không?"

Tiểu Tần Tiêu đi bên cạnh Hạ Lâm, trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

"Vâng!"

Hạ Lâm đi thẳng về phía trước mà chẳng thèm để mắt, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho Tần Tiêu.

Tần Tiêu nhìn vẻ lạnh nhạt của Hạ Lâm thì hơi đau lòng. Cậu bé cúi gằm mặt xuống, lẳng lặng theo sau Hạ Lâm.

Hạ Lâm thấy không còn tiếng nói bên cạnh nữa, cũng chỉ hờ hững liếc nhìn Tần Tiêu, sau đó thu hồi ánh mắt của mình lại ngay.

Cô bé không có hứng thú với đứa trẻ có trái tim bằng pha lê.

Chẳng bao lâu sau, bước chân của Hạ Lâm ngày càng nhanh hơn, vượt lên ngang hàng với Tiểu Miêu Miêu và Chu Gia Kiện.

Tiểu Tần Tiêu nhìn theo bóng dáng của Hạ Lâm, lẽo đẽo đi ở phía sau.

An Đóa Đóa và Quý U đã sớm đã không ưa Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu, từ khi bắt đầu đến sơn trang này, hai người đó liền thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người.

Tần Tiêu và Chu Gia Kiện được coi là hai bé trai duy nhất trong đoàn, cho nên cũng được chú ý đến nhiều hơn một chút, chỉ có sự tồn tại của hai cô bé ở trong đoàn vẫn luôn bị mờ nhạt.

Tuy hai cô bé không biết đố kỵ là gì, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy rất ghét Tiểu Miêu Miêu và Hạ Lâm.

Hiện giờ nhìn thấy Tần Tiêu lạc lõng, các cô bé lại gần Tần Tiêu, một người ở bên trái, một người ở bên phải cậu bé.

"Tần Tiêu, chúng ta đi cùng nhau nhé!"

Người nói là An Đóa Đóa, cô bé biết hôm nay ra ngoài chơi, nên cố ý mặc váy công chúa xinh đẹp, trên quả đầu búi củ tỏi có kẹp một chiếc kẹp làm bằng vải ren.

Để khiến bản thân ăn ảnh hơn một chút, An Đóa Đóa còn đặc biệt nhờ mẹ mình trang điểm cho, hàng mi dài chớp chớp tỏ vẻ quyến rũ.

Tần Tiêu chợt hoảng hốt. Cậu bé liếm nhẹ cánh môi, liếc nhìn ba người đi song song một chỗ ở phía trước, có vẻ như đang giận dỗi, sau đó nở nụ cười với An Đóa Đóa và Quý U: "Được, chúng ta cùng chơi trò đụng xe đi!"

Ba người cố ý nói lớn tiếng, còn cố tình bước nhanh hơn, vượt qua cả đám Hạ Lâm.

Hạ Lâm nhìn ba người tay nắm tay đi ở phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ ý cười châm chọc, mỉa mai.

Người có một đôi mắt đào hoa tựa tựa Miêu Kỳ Phong cũng chỉ thế mà thôi.



Đi đến trung tâm công viên giải trí, Ngọc Mạn Nhu ngồi thấp xuống trước mặt hai cô bé và hỏi: "Miêu Miêu, Lâm Lâm, các con muốn chơi trò gì?"

"Miêu Miêu muốn cưỡi ngựa."

Tiểu Miêu Miêu chỉ vào vòng quay ngựa gỗ cách đó không xa, Chu Gia Kiện thấy Tiểu Miêu Miêu muốn ngồi ngựa gỗ thì cũng nói phụ họa theo: "Con... cũng... muốn..."

Chu Gia Kiện nói lắp bắp mãi mới thành câu, nhưng có thể nghe hiểu ý cậu bé là muốn chơi trò giống với Tiểu Miêu Miêu.

Ngọc Mạn Nhu quay qua nhìn Hạ Lâm: "Còn con, Lâm Lâm?"

Ánh mắt Hạ Lâm dừng lại ở căn nhà ma bên cạnh khu bắn tên, tiếng nói nghe có vẻ điềm đạm: "Con muốn chơi trò kia."

Ngọc Mạn Nhu nhìn theo ánh mắt của Hạ Lâm. Khoảnh khắc nhìn thấy căn nhà nhỏ màu đen, phía trên treo một chiếc rèm cửa bằng xương khô, dây thần kinh của cô bị chấn động mạnh mẽ: "Con chắc chứ?"

Hạ Lâm gật đầu khẳng định: "Chắc chắn ạ!"

"Vậy con tự mình đi vào đi, mẹ không đi cùng con đâu nhé!"

Ngọc Mạn Nhu muốn thử làm Hạ Lâm thay đổi ý định: "Lâm Lâm, mẹ nghe nói trong đó đáng sợ lắm."

Ngón tay cô chỉ vào người vừa từ trong căn nhà ma chạy ra. Người này bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch, đang ngồi xổm và run rẩy ở một bên. Cô nói: "Con xem kìa, trong đó nhất định rất khủng khiếp, hay là con đừng đi nữa, có được không?"