Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 178: Không thấy ôn ã nữa




Editor: Nguyetmai

Vốn tưởng rằng Hạ Lâm sẽ thấy thế mà sợ sệt, thay đổi ý định, nhưng ngờ đâu cô nhóc chỉ nhìn người đang ngồi xổm ở góc tường kia bằng ánh mắt hời hợt. Giọng nói mềm mại của cô bé mang theo sự chế giễu: "Chỉ có đồ vô dụng mới bị dọa thành ra vậy."

Hạ Lâm nói xong, liền xoay người đi về phía căn nhà ma.

Ngọc Mạn Nhu nhìn theo bóng dáng Hạ Lâm, bất đắc dĩ lắc đầu. Cô liếc sang Tiểu Miêu Miêu và Chu Gia Kiện ở bên cạnh, rồi nói với mẹ của Chu Gia Kiện: "Dao Dao, em giúp chị chăm sóc cho Tiểu Miêu Miêu một lát, chị sẽ quay lại nhanh thôi."

Mẹ của Chu Gia Kiện tên là Đồng Dao, là ca sĩ. Năm xưa cô ấy cũng từng là Thiên Hậu hát tình ca nổi tiếng một thời, có điều sau đó vì chuyện gia đình mà âm thầm rút khỏi làng giải trí.

Chương trình thực tế của mẹ và con lần này cũng là chương trình đầu tiên sau khi Đồng Dao quay trở lại với showbiz.

Danh tiếng của cô ngang ngửa với Ngọc Mạn Nhu, hoàn toàn không cần dựa vào con cái để làm bước đệm cho sự nghiệp của mình. Có điều, con trai cô mắc bệnh tự kỷ, cô cũng rất hy vọng qua chương trình này, bệnh tình của Chu Gia Kiện sẽ có chuyển biến tốt đẹp hơn.

Đồng Dao thấy Tiểu Miêu Miêu rất có tương lai. Bởi vì có Tiểu Miêu Miêu, cô không cần phải lo lắng quá nhiều cho Chu Gia Kiện nữa. Hơn nữa lúc con trai mình ở cạnh Tiểu Miêu Miêu, tình trạng tự kỷ cũng có chuyển biến tốt lên.

Cho nên, Đồng Dao vô cùng vui vẻ mà đồng ý giúp Ngọc Mạn Nhu.

"Chị Mạn, chị cứ yên tâm giao Tiểu Miêu Miêu giao cho em!"

"Làm phiền em quá!"

Ngọc Mạn Nhu vứt lại câu này, rồi vội vàng xoay người đuổi theo Hạ Lâm.

Còn Đồng Dao thì dẫn hai đứa nhóc đi về phía vòng quay ngựa gỗ.

Đúng lúc này, một cậu thiếu niên mặc chiếc sơ mi trắng đang bước vào công viên giải trí. Trên mặt cậu có đeo một chiếc khẩu trang màu đen, che kín cả nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt sáng như sao trời kia vẫn thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Hạ Kỳ đã nhận được quá nhiều ánh mắt kinh ngạc như thế, cho nên cậu cũng không bận tâm lắm, mắt cậu vẫn nhìn thẳng về phía trước và đi đến chỗ cần đến.

Mục tiêu của Hạ Kỳ rất dễ dàng tìm ra, ở đâu có máy quay, ở đó chính là nơi cậu cần đến.

Hạ Kỳ đi đến chỗ vòng quay ngựa gỗ thì dừng chân lại, ánh mắt lạnh lùng của cậu rơi xuống người cô nhóc đang ngồi trên con ngựa nhỏ màu hồng, cười đến nỗi đôi má ửng hồng như cánh hoa đào.

Bàn tay Tiểu Miêu Miêu túm lấy cán gỗ ở phía trước con ngựa, thân hình nhỏ nhắn nhấp nhô theo từng nhịp quay vòng ngựa gỗ. Nếu như khoác lên bộ trang phục màu hồng nhạt của phụ nữ Mãn Thanh nữa, cô bé nhất định sẽ trông rất có khí chất.

Ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn lơ đãng nhìn về phía ngoài vòng quay ngựa gỗ. Vì vậy lúc lướt qua bóng dáng của Hạ Kỳ, cô bé còn tưởng mình nhìn thấy ảo ảnh, bàn tay múp míp nắm thành quyền mà dụi vào hai bên mắt.

Nhưng đến vòng quay kế tiếp, cô bé nhìn lại lần nữa, thì nơi đó vẫn có một thiếu niên đang đứng ở chỗ cũ.

Cậu thiếu niên dựa nghiêng vào lan can, phía sau lưng là cây đa trăm tuổi. Ánh mặt trời rọi xuyên qua tầng lá sum suê và rớt trên người cậu thiếu niên, tạo thành nhiều điểm sáng rực rỡ.

Tiểu Miêu Miêu bây giờ còn chưa biết dùng tính từ gì để mô tả, nhưng cô bé thật sự cảm thấy ôn ã đẹp không sao tả nổi, nhìn kiểu gì cũng không thể rời mắt được.

Không biết vòng quay đã xoay được bao nhiêu vòng, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu vẫn dán chặt lên người cậu thiếu niên kia.

Ngay cả Chu Gia Kiện ở phía sau gọi, cô bé cũng không hề nghe thấy.

Đồng Dao nãy giờ ở phía dưới quan sát hai đứa trẻ, cũng đã phát hiện sự khác thường của Tiểu Miêu Miêu. Có điều, khi cô ấy quay đầu lại nhìn, thì chẳng thấy cái gì bên cạnh hết.

Lúc ngựa gỗ dừng lại, Tiểu Miêu Miêu vui mừng khôn xiết, lập tức nhảy xuống để đi tìm ôn ã, nhưng không ngờ lại chẳng thấy gì.

Không còn bóng dáng Hạ Kỳ đứng dưới gốc cây đa nữa, trong lòng Tiểu Miêu Miêu vô cùng trống trải.

Dáng vẻ vui sướng, nụ cười ngọt ngào lúc vừa rồi chơi vòng quay ngựa gỗ đều đã hóa thành hư vô.

Đồng Dao thấy Tiểu Miêu Miêu đột nhiên trở nên rầu rĩ, thì khom lưng nhẹ nhàng hỏi: "Miêu Miêu làm sao vậy con, tại sao lại không vui nữa?"

Tiểu Miêu Miêu mím môi, đôi mắt to rớm lệ: "Cháu hông thấy ôn ã đâu cả*!"

(*) Cháu không thấy ông xã đâu cả!