Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 2 - Chương 32




Tụ hội của võ tướng không nhiều lễ nghi phiền phức như văn thần, lại càng không phải nghiền ngẫm từng chữ một, rất hợp ý Ninh Giác Phi. Đời trước, thân phận của hắn thuộc về cơ mật, hầu như không cần xã giao, chỉ cần quản lý tốt bộ đội, huấn luyện và chấp hành nhiệm vụ là được. Hiện tại, những thứ xã giao quan trường này khiến hắn rất phiền lòng, chẳng qua hắn cũng biết đây là chuyện không thể bỏ được, bởi vậy những lúc cần làm vẫn làm một cách đúng mực, không có gì khó xử xảy ra.

Lần này, những người được mời lần lượt kéo đến, tất cả đều sớm đến phủ nguyên soái. Trong thiệp mời, Ninh Giác Phi đã ghi rõ ‘không thu lễ vật tiền biếu’, mấy vị tướng này cũng là người hào sảng, thấy thế cũng đi tay không tới, không có gì phải xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên Ninh Giác Phi làm chủ, ở nhà chiêu đãi nhiều thuộc hạ, bạn bè như vậy, trong lòng rất vui vẻ. Hắn không mặc quan phục, mà mặc y phục do Vân Thâm định chế riêng cho hắn, trường sam màu bạc thêu hoa văn mây trắng và phi ưng, hoàn toàn tương xứng với thân phận của hắn. Trước đây, hắn luôn sốt ruột việc chải đầu, lúc nào cũng dùng dây cột tóc cao lên, hiện tại, tóc đã được Vân Thâm chải gọn, dùng ngọc quán nho nhỏ bó lại, tạo nên nét phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang.

Hắn mời khách đến dự tiệc tối, buổi chiều liền lục tục có người tới cửa.

Đạm Thai Tử Đình cùng Tiên Vu Ký cưỡi ngựa đến, Kinh Vô Song cùng Du Hổ kết bạn mà đi, Đại Đàn Minh lôi kéo chủ tướng chỉ huy Ưng quân Vân Đinh cùng nhau đến, những võ tướng khác cũng từ từ kéo đến, tiên y nộ mã, uy phong lẫm lẫm.

Một lát sau, Trấn Nam tướng quân Lý Thư cũng tới.

Y khoảng chừng ba mươi tuổi, cao gầy, tướng mạo bình thường, cử chỉ ưu nhã, khí chất bất phàm.

Vừa thấy Ninh Giác Phi liền hành lễ: “Ty chức Lý Thư gặp qua nguyên soái.”

Ninh Giác Phi lập tức đưa tay đỡ y, cười nói: “Lý tướng quân không cần đa lễ. Chúng ta tuy lần đầu gặp mặt nhưng tri kỷ đã lâu, không phải xa lạ.”

“Đúng vậy.” Lý Thư mỉm cười, từ trong tay thân binh phía sau cầm một cái sọt tre. “Nguyên soái, ty chức dẫn theo thổ sản phía nam, không bao nhiêu tiền, chỉ là phương bắc không dễ có, tương đối mới mẻ mà thôi, xin nguyên soái vui lòng nhận cho.”

Ninh Giác Phi nhận lấy sọt tre, thấy chỉ là các loại nấm dại, trà Phổ Nhỉ cùng với thiên ma, đông trùng hạ thảo các loại dược liệu, hàng đưa rất tốt tuyệt không keo kiệt, nhưng cũng không phải món gì quý giá, nhìn thế nào cũng không đến trình độ tham ô nhận hối lộ, liền sảng khoái nhận: “Tốt, ta xin nhận, đa tạ Lý tướng quân.”

Lý Thư thật cao hứng, thấy hắn còn phải đứng ở cửa tiếp khách, liền theo tôi tớ trong phủ dẫn vào trong. Kinh Vô Song và Du Hổ cũng tới, ba người gặp mặt, đặc biệt thân thiết, liền tụ cùng một chỗ trò chuyện với nhau.

Rất nhanh, khách liền đến đông đủ, Ninh Giác Phi trở lại chính sảnh.

Ở đây vốn là phòng khách hậu hoa viên của vương phủ, Giang Tòng Loan và Vân Hải thương lượng với nhau, tìm công tượng cải tạo sơ qua, làm thành chính sảnh, dùng tạm sau này sẽ xây thành phòng nghị sự,

Ngày hôm qua Ninh Giác Phi đã đến xem, cảm thấy rất được, còn khen ngợi một phen, sau đó nói: “Không cần xây nữa, vậy là được rồi.”

Giang Tòng Loan vui mừng lại có phần xấu hổ, không khỏi đỏ mặt. Thương tích của y đã lành hơn phân nửa, khu vực phủ nguyên soái cũng đã xác định, y liền trở thành tổng quản phủ nguyên soái, chính thức đi nhậm chức, rồi công việc lập tức lu bù lên.

Kỳ Kỳ Cách làm thiếp ở phủ Hữu Xương vương, có thể coi như một nửa chủ nhân, chỉ huy nha hoàn cũng thuận buồm xuôi gió, nên liền để cô quản lý tỳ nữ trong phủ. Vân Thâm đem đại nha hoàn nội phủ Mai Tâm, Lan Tâm ở Kế đô đến đây, vốn định phân một người hỗ trợ cho hắn, Ninh Giác Phi lại sợ trong phủ y công việc bề bộn, thiếu mất một người thì không chăm sóc y chu toàn nên cự tuyệt. Vân Thâm hiểu tâm ý hắn, đương nhiên nghe theo, nhưng vẫn nhắc nhở, lai lịch Kỳ Kỳ Cách chưa xác minh, cần cẩn thận mới tốt.

Ở phương diện an toàn Ninh Giác Phi tương đương cảnh giác, đã sớm phân phó Giang Tòng Loan, đừng để cô đụng đến thư phòng và nhà bếp. Cũng may, nhà bếp thì hai phủ vẫn xài chung, Vân Thâm phòng bị thậm nghiêm, cũng không cần hắn quan tâm, chỉ cần không để mấy người tạp vụ vào thư phòng là được.

Giang Tòng Loan nghe hắn tin tưởng mình như thế, lòng tràn đầy vui mừng, chỉ sắp xếp hai tiểu tư có thể tin mỗi ngày vào quét dọn, không để bất cứ nữ tỳ nào ra vào nên cũng không cần phải giải thích gì nhiều cho Kỳ Kỳ Cách.

Tuổi Na Nhật Tùng còn nhỏ, Ninh Giác Phi dặn Giang Tòng Loan đừng bắt cậu bé làm việc, còn dự định đưa cậu vào học quán đi học. Na Nhật Tùng nghe xong mừng rỡ, ôm Ninh Giác Phi liên thanh cảm tạ.

Ninh Giác Phi rất thích con nít, điều này làm cho hắn không khỏi nhớ tới con hắn ở kiếp trước, tuy rằng không còn gặp lại nhau nhưng vẫn mong bé có thể khỏe mạnh lớn lên, tính tình hoạt bát vui vẻ, không cần phải chịu khổ, phần tình cảm đó được chuyển tới những đứa trẻ mà hắn gặp ở kiếp này, đối với chúng cũng khoan dung, chiều chuộng hơn.

Tụ hội hôm nay đã được lên kế hoạch từ sớm, bởi vậy Giang Tòng Loan có thể sớm sắp xếp, giải quyết mọi chuyện rõ ràng ngay ngắn. Ninh Giác Phi không cần đi quan tâm, chỉ cần vui vẻ nâng cốc ngôn hoan là được.

Hắn vừa tiến vào sảnh đường, các tướng quân bên trong đang uống trà nói chuyện phiếm đồng loạt đứng lên: “Nguyên soái.” Quân nhân quả thật không giống người thường, không cần ai phát lệnh, động tác của họ đã đồng loạt như một, cực kỳ chỉnh tề.

Ninh Giác Phi cười khoát tay áo: “Mời ngồi. Hôm nay không phải nghị sự trong nha môn Bộ Binh, không cần quy củ nhiều như vậy, đây chỉ là bữa tiệc ta mời, mọi người cùng ngồi lại với nhau, không cần đa lễ.”

“Tuân lệnh.” Các tướng quân nở nụ cười, ngồi xuống.

Tiên Vu Ký tiến lên, có chút xấu hổ nói với Ninh Giác Phi: “Nguyên soái, ta đã nghe, khuyển tử gia huynh không biết phân biệt, bị nô tài xúi giục đả thương tổng quản quý phủ, gia huynh nghe nói xong giận tím mặt, muốn lập tức đăng môn tạ lỗi, thế nhưng còn bận trù bị đại điển dời đô, thực sự không thể phân thân, đành sai người đánh thằng ranh đó, nhốt ở trong phủ, cấm túc trăm ngày, bọn nô tài kia đều bị phạt nặng, đuổi về bãi cỏ phương bắc chăn ngựa. Gia huynh nghe nói hôm nay ta phải đến quý phủ đã thiên dặn vạn dò, bảo ta nhất định phải thay gia huynh biểu đạt áy náy với ngài, ngày khác gia huynh xin đăng môn bái phỏng, tự mình xin lỗi nguyên soái.”

Ninh Giác Phi mỉm cười nghe xong, trầm ngâm một chút rồi nói: “Hầu gia đã xử phạt người gây ra họa, việc này không cần nhắc lại nữa, miễn thương hòa khí. Tiên Vu tướng quân, Tòng Loan không chỉ là tổng quản của ta mà còn là bạn của ta, y vô cớ bị người sỉ nhục, ẩu đả, không chỉ tổn thương y mà còn tổn thương cả ta. Ta không nghĩ gì, chỉ hy vọng vị công tử nọ của hầu gia có thể ngay mặt xin lỗi Tòng Loan và hai người bị đánh nữa.”

Tiên Vu Ký không nghĩ tới hắn sẽ công nhiên nói Giang Tòng Loan là bạn của hắn, thân phận quá khứ của người này trong triều ai ai cũng biết, lời đồn đãi chuyện nhảm không ngừng, hắn đã không tìm cách vứt bỏ, lại thản nhiên tuyên bố hai người là bạn, điều này làm cho Tiên Vu Ký cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đành gật đầu: “Vâng, ta sẽ chuyển cáo ý nguyên soái cho gia huynh.”

“Ừ, đêm nay chúng ta không nói chuyện này nữa.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Tiên Vu huynh, có chuyện ta muốn thỉnh giáo ngươi một chút, là về chuyện cung tên.”

Vừa nghe đến chuyện liên quan đến binh khí, Tiên Vu Ký nhất thời tỉnh táo, Đại Đàn Minh và Vân Đinh cách hắn không xa cũng hăng hái bừng bừng, ngưng thần lắng nghe.

Ninh Giác Phi đem chuyện bị tập kích ở Ô Lạp Châu Mục ra nói sơ cho họ, sau đó miêu tả đến hình dạng của những mũi tên, khí thế mà kẻ tập kích bắn ra, sau đó hỏi: “Các ngươi xem, căn cứ mũi tên và tình huống lúc đó, kẻ tập kích có khả năng đến từ đâu?”

Tiên Vu Ký cau mày suy nghĩ, có chút chần chờ: “Theo lý thuyết, loại tên này có khả năng chế tạo từ Bắc Kế chúng ta, xạ thủ cũng vậy, chẳng qua, ta chưa từng nghe nói có người nào như thế, trong tộc cũng không xuất hiện cao thủ như vậy. Loại xạ thủ lợi hại như vậy, từ nhỏ hẳn đã thành danh, nhất định không thể không có tiếng tăm gì được.”

“Đúng.” Đại Đàn Minh lập tức gật đầu. “Trên thảo nguyên, xạ thủ giỏi từ Bắc Kế không ít, mà họ cũng rất sớm nổi danh. Bọn họ từ tuổi thiếu niên đã gặp nhau ở lễ đua ngựa, cùng các xạ thủ của tộc khác so tài, sau đó tuyển nhập quân đội. Người như nguyên soái nói, luyện bắn chắc không dưới mười năm, khi đó nguyên soái còn nhỏ, ai cũng không biết nước ta từng có một đại anh hùng như thế, gã cũng không có khả năng từ lúc đó đã giấu tài để bây giờ đối phó với nguyên soái. Tình hình bên Tây Vũ cũng gần giống chúng ta. Thế nên, ta nghĩ, đây không phải người Bắc Kế, cũng không có nhiều khả năng là người Tây Vũ.”

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như thế.” Vân Đinh tán thành. “Ta nghe nói, phương bắc xuất hiện một bộ lạc, cung mã câu giai, phi nhanh như gió, tương đối thần bí, không biết có phải là người của bọn họ hay không.”

“Ta cũng từng nghe nói, cũng đã bẩm báo hoàng thượng, án theo ý bệ hạ, phái người đi tra xét, đến nay còn chưa có tin xác thực.” Tiên Vu Ký lắc đầu. “Ta cảm thấy không giống. Bọn họ thiên lý xa xôi phái người giết nguyên soái và quốc sư làm cái gì?”

“Vậy cũng phải.” Đại Đàn Minh suy tư. “Chẳng lẽ là người Tây Cực.”

Vân Đinh tiếp lời: “Bọn họ có cái gì xung đột với chúng ta? Cần gì mạo hiểm như vậy, tới giết nguyên soái và quốc sư?”

“Không nhất định.” Lý Thư bỗng nhiên nói. “Nếu như bọn họ ở trong biên cảnh Tây Vũ giết hai đại trọng thần của Kế quốc, rồi phái người rải tin đồn gây xích mích, có thể làm xấu đi quan hệ ngoại giao hai nước, thậm chí xảy ra chiến tranh. Chúng ta lưỡng bại câu thương, Tây Vũ cũng thiệt hại không nhẹ, Tây Cực cứ thế ngư ông đắc lợi.”

“Đúng vậy.” Đại Đàn Minh bừng tỉnh đại ngộ, cười vỗ bàn. “Tây Cực lúc nào cũng dòm ngó Tây Vũ, nhưng không làm gì được, nếu như mượn tay chúng ta tổn hại Tây Vũ, bọn họ liền có thể thừa cơ xâm chiếm thổ địa và bãi cỏ Tây Vũ.”

“Vậy cũng phải, thế gì đúng rồi.” Tiên Vu Ký mỉm cười nhìn về phía Lý Thư. “Trấn Nam tướng quân trí kế hơn người, quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Không dám.” Lý Thư chắp tay với y. “Vũ Uy tướng quân cố thủ thiên lý biên cương tây bắc, không mất tấc đất, kẻ khác bội phục.”

“Trấn Nam tướng quân một mình độc kháng man tộc tây nam, cũng làm cho người ta kính phục.” Trả lại một câu, ôm quyền trả lễ.

Ninh Giác Phi cười ha ha: “Hôm nay chư vị tướng quân đều là rường cột nước nhà, nhất đại danh tướng, mọi người không cần khiêm tốn quá mức nữa.”

Trong lúc bọn họ thảo luận, những người khác cũng dần dần vây lại, đều cười nói: “Tám chữ đó, nguyên soái mới xứng đáng.”

“Nào có? Nếu như không có mọi người, một mình ta cho dù là bằng sắt cũng không thể làm ra mấy cân đinh.” Ninh Giác Phi khiêm tốn vung tay. “Món ăn hẳn đã xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Bọn họ cười nói, lửng thững đi tới thủy các cách đó không xa. Hai tầng mộc lâu khắc hoa xây cạnh hồ, rường cột chạm trổ, tinh xảo, hoa lệ ưu nhã.

Những người Ninh Giác Phi mời đến đều là đại tướng quân từ tam phẩm trở lên, tổng cộng chỉ có sáu mươi mốt người, ngồi tám bàn, đại sảnh rất rộng.

Thức ăn phong phú, món nào cũng tinh xảo. Những món đều dựa theo khẩu vị của Ninh Giác Phi mà làm, hắn vừa nếm một miếng đã biết, Vân Thâm khẳng định đã lưu ý đến chuyện này, trong lòng không khỏi ấm áp, cảm thấy rất vui vẻ.

Phần lớn quân nhân đều thích uống rượu. Từ lâu Vân Thâm đã dặn Vân Hải, đem 10 vò rượu ngon cất kỹ trong hầm vương phủ ra, để cho mọi người uống tận hứng.

Mấy vị tướng quân sát sá phong vân vừa nếm được một chút rượu đã bừng bừng hưng phấn, tất cả đều hào sảng nâng bôi, không hề giả ý chối từ.

Ninh Giác Phi ăn thịt uống rượu, Đạm Thai Tử Đình ngồi bên trái gần chủ vị của Ninh Giác Phi, còn bên phải Ninh Giác Phi lại là thượng thư Bộ Binh Đại Đàn Minh, Tiên Vu Ký ngồi sau sau lưng Đạm Thai Tử Đình, Kinh Vô Song bên cạnh Đại Đàn Minh, sau đó là Du Hổ, Lý Thư và Vân Đinh.

Ghế ở những bàn khác cũng theo phẩm cấp chức quan mà sắp xếp, không ai có ý kiến gì. Không hề ít thiếu tướng đã từng kề vai chiến đấu với nhau, sau này trời nam đất bắc, khó có dịp gặp mặt, lúc này họ đặc biệt thân thiết, mà những người vốn đứng ở hai trận doanh đối địch, không biết mặt thì cũng đây đó ngưỡng mộ đại danh của nhau, vừa ngồi cùng đã tự giới thiệu, vài chén rượu lót bụng thì liền xưng huynh gọi đệ.

Trò chuyện một hồi, lại nói đến những trận đánh điển hình, mọi người khoa tay múa chân, nghị luận được mất thành bại một phen, cho dù thắng bất kiêu, bại bất phẫn, ai cũng tâm bình khí hòa.

Ninh Giác Phi rất thoả mãn đối với bầu không khí này, hắn nghe Đại Đàn Minh thành khẩn hỏi Lý Thư: “Thiên lý tuyết vực gồm có những bộ tộc nào? Lý tướng quân biết rõ chứ?”

Chỗ Đại Đàn Minh hỏi chính là nơi những ngọn núi tuyết trùng điệp khó bề phân biệt ở biên thuỳ tây nam. Ninh Giác Phi lập tức chuyên tâm lắng nghe. Đạm Thai Tử Đình và Kinh Vô Song cũng nhìn không chuyển mắt Lý Thư, xem y nói thế nào.

Lý Thư bưng chén rượu, ngửa đầu suy nghĩ một hồi lâu: “Ta cũng không rõ lắm. Mười năm qua, gia phụ và ta lục tục phái ra hơn hai mươi lính do thám, muốn biết rõ ràng tình huống bên đó, thế nhưng không ai quay trở về. Có một vài hộ thợ săn lâu đời, đời đời đều lấy săn thú làm nghề sống, trả giá không ít tính mạng mới biết được tình hình đại khái bên đó. Có người nói, nơi đó không có quốc gia, chỉ có những bộ lạc nhỏ, trên cơ bản đều là lấy săn bắn làm nghề. Tính tình họ vốn dã man, không có chữ viết, rất dũng mãnh, nhưng ở đó có rất ít đất phẳng, có chút cư dân vãng lai đến Tây Cực, nhưng cũng chỉ là đổi da lông, thảo dược ở những thành trấn nhỏ lấy muối gạo lúa mì mà thôi, trên cơ bản không ở lại bao giờ, đổi xong đồ liền đi ngay. Quan phủ địa phương, trú quân và bách tính đều không biết rõ họ, cứ gọi chung họ là người núi tuyết. Ta cũng từng đến những thành trấn đó, gặp những người núi tuyết này, bọn họ bình thường rất cao to, ngay cả phụ nữ cũng vậy, nhưng ai cũng đều chất phác cả. Những món da lông, dược liệu thậm chí bảo thạch của họ cũng rất quý, thế nhưng họ không hề biết. Không ít gian thương chuyên môn đến những thành trấn đó, lấy một số lượng muối, gạo và lúc mì không nhiều để đổi lấy đồ của họ để qua tay đem về nội địa, bán lấy món lãi kếch sù. Ta thấy chướng mắt, nên liền phái người đến các trấn đó, mở cửa hàng, lấy giá hợp lý thu mua sản phẩm của họ, bởi vậy nên quan hệ với họ khá tốt. Năm kia, ta có việc đến Cống Nhã Chẩn, thì có người núi tuyết dẫn thủ lĩnh bộ lạc họ đến nói chuyện với ta, cảm tạ ta chăm sóc cho tộc nhân hắn, chủ động trao đổi binh khí với ta, ta đem đoản kiếm phòng thân cho hắn, hắn tặng cho ta một thanh loan đao. Sau đó, chúng ta uống máu ăn thề, kết thành huynh đệ. Hắn tên Đức Tư, chỉ lớn hơn ta hai tuổi, bộ lạc cũng nhỏ, khoảng chừng ba trăm người, chỗ ở cũng gần biên cảnh chúng ta, thế nên người của hắn giao tiếp với người chúng ta tương đối nhiều. Chẳng qua, hắn không nhiều lời về chuyện bên chỗ hắn, ta cũng không hỏi nhiều. Đêm hôm đó chúng ta uống say một trận, ngày hôm sau hắn đã mang theo tộc nhân trở về. Ta có công vụ, nên cũng đi khỏi trấn, sau đó, chúng ta không gặp nhau nữa. Tuyết vực mang mang, bọn họ cư vô định sở, ta tìm không được hắn, chỉ có thể đợi hắn chủ động liên lạc mà thôi, nhưng ta cũng không hỏi được tin tức gì từ hắn… Ta chỉ biết như thế mà thôi.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi làm rất tốt.” Ninh Giác Phi tán thưởng mà gật đầu. “Như vậy đi, hôm nay đừng nói những chuyện này nữa. Lý tướng quân, ngày mai ngươi đi Bộ Binh, Đại Đàn đại nhân và Kinh đại nhân có việc bàn bạc với ngươi.”

“Ty chức tuân lệnh.” Lý Thư buông chén rượu, ôm quyền đáp.

Ninh Giác Phi đứng dậy, cất cao giọng nói: “Chư vị tướng quân, tân Kế quốc thành lập đều có công của mọi người, muốn cho bách tính có được cuộc sống hòa bình giàu có, càng cần nỗ lực của mọi người hơn nữa, ở đây, ta xin kính mọi người một chén, để chúng ta trên dưới một lòng, vì nước cống hiến, trên không phụ sự tin tưởng của triều đình, dưới không làm thất vọng lê dân bách tính.”

“Vâng.” Tất cả mọi người đứng dậy, cùng hét to. “Xin theo nguyên soái.”

Ninh Giác Phi cười, cùng bọn họ giơ cao chén rượu, uống một hơi cạn sạch.