Thiên Vận Online

Chương 50: Phiên ngoại 7




Mùng bảy tháng bảy âm lịch, lễ tình nhân Trung Quốc, trong truyền thuyết chính là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ mỗi năm một lần. Các đại công ty trò chơi đều phối hợp lễ khánh tổ chức hoạt động tương quan, đương nhiên, Thiên Vận cũng không ngoại lệ.

“Mục tiên và vũ y”, hoạt động này phía chính phủ Thiên Vận đã thông báo trước ngày lễ một tuần, nội dung hoạt động mọi người đã muốn thuộc như cháo, cũng chỉ chờ ngày thất tịch đến mà thôi.

Phía chính phủ Thiên Vận vì hoạt động lần này, thiết kế liễu hai NPC lễ khánh cùng một địa điểm lễ khánh đặc thù, tiêu tốn một số tiền rất lớn.

Ngày thất tịch, ngoại trừ có thể thưởng thức mưa sao băng mỹ lệ ra, chỉ cần thu thập đủ đạo cụ nhiệm vụ chỉ định, sẽ có cơ hội tận mắt chứng kiến Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau tại cầu hỉ thước.

Đạo cụ nhiệm vụ có hai dạng, phân biệt là mục tiên của Ngưu Lang và vũ y của Chức Nữ, cầm trong tay hai thứ đạo cụ tình lữ này ( không tính số lượng, chỉ cần hai người lấy được đạo cụ là có thể ), liền có thể từ Độ Tinh Thai ( truyền điểm đặc thù, hết lễ khánh sẽ biến mất ) tiến nhập Ngân Hà.

Hoạt động bắt đầu từ 12 giờ trưa. Trưa hôm nay, toàn thể thành viên Ngân Chi Vô làm việc thì đổi ca ( trốn việc ), đi học thì xin nghỉ ( trốn học ), để tham gia hoạt động lần này.

Vô Cực thấy Thiên Lý sáng sớm đã login ( hiện tại đang nghỉ hè, Tiểu Diệp và Tiểu Dương cũng không cần đi học, thế nhưng Thiên Lý lại phải đi thử việc ), chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa!”

“Ta nhất định phải cùng Hồn đi thiên kiều!” Nhất Kiếm nhiệt huyết sôi trào nắm chặt tay.

“Nỗ lực lên!” Sa Lợi Diệp cũng quơ nắm tay, nhiệt huyết mười phần.”Ta cũng muốn đi thiên kiều xem tình lữ ( giới hạn BL)!”

“Chúng ta đây cùng đi đi.” Ta nói với Nhất Kiếm: “Ta đang muốn tìm Ngưu Lang.”

“Ngưu Lang? Nguyệt Nguyệt hẳn là phải tiếp nhiệm vụ vũ y nha.” Tiểu Diệp cười đến rất ái muội.

“Không không không.” Ta trang mô tác dạng lung lay ngón tay trước mặt nàng. “Ta muốn làm nhiệm vụ Ngưu Lang.”

“Lẽ nào…” Tiểu Diệp kinh hãi.”Vô Cực kỳ thực là…”

Không để ý tới ánh mắt quỷ dị của Tiểu Diệp, ta lôi kéo Nhất Kiếm đi ra thành chủ thất.

“Hy vọng không làm lâu quá.” Nhất Kiếm than thở: “Ta còn muốn làm nhiệm vụ vũ y ni!”

“Vũ y? Không phải mỗi người làm một nhiệm vụ là được rồi sao?” Tựa như Vô Cực đã đi tiếp nhiệm vụ vũ y vậy.

“Nguyệt đại ca, ngươi cho rằng Hồn có khả năng đi làm sao?”

“Vậy rất không có khả năng…”

“Vậy đúng rồi.” Ngữ khí của Nhất Kiếm mười phần ai oán.

Nhất Kiếm thật đáng thương

Ngưu Lang ở trong một thôn trang nhỏ ven biển, hắn vì vội vàng chuẩn bị buổi tối gặp mặt Chức Nữ, cho nên muốn mời người giúp hắn chăn trâu, nhiệm vụ hoàn thành sẽ được Ngưu Lang tặng mục tiên.

Ta cùng Nhất Kiếm mỗi người lĩnh một con trâu, đến thảo nguyên gần đó chăn thả, phiến thảo nguyên cùng bãi cỏ hệ sản xuất có điểm tương tự, chỉ thiếu hàng rào bao quanh mà thôi.

Trên thảo nguyên, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dã lang hoặc các loại dã thú công kích trâu, nếu như trâu bị cắn chết hoặc là lạc đường, nhiệm vụ sẽ thất bại, phải đợi một giờ sau mới có thể lĩnh nhiệm vụ lại. Bất quá ta không cần lo lắng, ta chức nghiệp hệ sinh sản của ta là chăn thả, hơn nữa có thể gọi sủng vật đảm đương vai trò mục dương khuyển, căn bản không cần sợ mấy con dã lang xuất quỷ nhập thần công kích trâu của ta.

Thấy ta phái Thương Linh bay vòng trên bầu trời bảo hộ ngưu, Nhất Kiếm ước ao nói: “Nguyệt đại ca thật tốt!” Trâu của hắn thoáng cái đã bị dã lang cắn chết, hiện tại không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hổm ở một bên đờ ra, chờ nhận lại nhiệm vụ.

“Cho nên ta mới nói, ta muốn tiếp nhiệm vụ Ngưu Lang.” Dã lang công kích không cao, thế nhưng luôn chờ trâu rời xa chủ nhân thì phát động công kích, chờ Nhất Kiếm hệ cận chiến chạy tới thì trâu của hắn đã chết ngắc từ lâu.

“Nếu không phải nhiệm vụ này chỉ có thể một mình làm, ta đã phái Bạch Vũ giúp ngươi.” Ta tự tin mình có thể song song chỉ huy hai sủng vật.

“Ô ô ô… Ta thật đáng thương!” Nhất Kiếm ủy khuất rúc vào một góc khóc thầm.

Ta vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hành động trẻ con của Nhất Kiếm. Người này thế nào một chút cũng không chịu lớn a!

Vào lúc hoàng hôn, rốt cục Nhất Kiếm đã hoàn thành nhiệm vụ Ngưu Lang, lấy được mục tiên, hắn liền hấp tấp chạy tới thôn xóm trong núi Chức Nữ đang ở tiếp nhận nhiệm vụ, Chức Nữ đang ở dệt vũ y mới để buổi tối mặc gặp Ngưu Lang, thế nhưng nguyên liệu thiếu rất nhiều, nếu có người giúp nàng thu thập hai mươi cuộn sa tuyến, Chức Nữ sẽ tặng người đó vũ y năm ngoái làm tạ lễ.

Sa tuyến mua không được cũng đánh không được, chỉ có thể làm. Đầu tiên, phải tới Túy Tiên Cốc đánh Vũ Lân Phi Nga ( hệ côn trùng ) cấp 48, thu thập tạp ti, sau đó thỉnh phùng tài sư hệ sản xuất hỗ trợ kéo thành sợi tơ. Một cuộn sa tuyến cần ba mươi cuộn tạp ti, khấu trừ tỉ lệ thất bại, một người chí ít phải đánh được sáu trăm cuộn tạp ti.

Khi Sa Lợi Diệp là phùng tài sư hệ sản xuất thu thập được một khoản lớn ( căn bản nàng không cần đi đánh tạp ti, chỉ cần nói một tiếng với người mang tạp ti đến cho nàng gia công, lấy tạp ti thừa của họ là được ), Nhất Kiếm đáng thương vừa mới đuổi tới Túy Tiên Cốc

Nhất Kiếm vừa đến trong cốc, đã thấy Vô Cực từ bên trong đi tới. “Vô Cực lão đại, ngươi đánh xong rồi a!” Nhất Kiếm hâm mộ nói.

“Ân.” Vô Cực đáp. Kỳ thực hắn đã sớm đánh xong rồi, chỉ là ở chỗ này chờ Nhất Kiếm mà thôi. “Ta đang muốn trở về thành để Tiểu Diệp gia công.”

“Lão đại, giúp ta đánh có được không?” Nhất Kiếm cầu xin, “Sáu trăm cuộn ta sợ một mình mình đánh không xong a!”

“Đó là chuyện của ngươi.” Vô Cực nhẫn tâm phủi cái rụp, nói xong, hắn cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Không phải hắn vô tình, mà là Vô Cực đã sớm ở thấy một thân ảnh nào đó ở chỗ này, hắn vừa nghĩ đến cảnh đối phương vừa nhìn thấy hắn liền chạy trốn, đã cảm thấy buồn cười.

“Các ngươi thật vô tình a!” Nhất Kiếm oán giận trên kênh đoàn, chỉ thu được một tiếng đáp lại lạnh lùng của Tà Hỏa Hoàng, “Nhàm chán!”.

Nhất Kiếm không thể làm gì khác hơn là vẩu vẩu môi, cùng một đám ngoạn gia cùng nhau chà đạp Vũ Phi Nga vô tội.

Mười giờ tối, Nhất Kiếm cuối cùng cũng thu thập đủ sáu trăm cuộn tạp ti, trở lại Ngân Chi Vô. Thế nhưng, đã không còn kịp rồi.

Hoạt động kết thúc vào lúc mười một giờ ba mươi, thời gian còn lại không đến một giờ, phải tìm được người hỗ trợ gia công, còn phải chạy tới chỗ Chức Nữ, thời gian căn bản làm không được, Nhất Kiếm có vẻ thập phần thất vọng.

“Tiểu Diệp đâu?” Nhất Kiếm hỏi trên kênh đoàn: “Ta muốn thỉnh nàng giúp ta kéo sợi.”

“Nàng đến Độ Tinh Thai rồi.” Thành viên duy nhất còn lưu lại trong thành, Nửa Cuộc Đời Phong Vân trả lời: “Những người khác cũng đã đi rồi.”

“Hắc hắc hắc… Ta thấy ngươi nên buông tha đi.” Đang nói chuyện, hắn liếc nhìn người nào đó đang chuẩn bị xuất môn.

“Ô ô ô!” Nhất Kiếm tuyệt vọng rên rỉ.

Nhất Kiếm đang muốn tìm một chỗ hảo hảo khóc lớn một hồi, Lạc Hồn đã đi ra từ thành chủ thất.

“Động tác thật chậm.” Lạc Hồn nói.

“Hồn… Ta…” Nhất Kiếm đáng thương hề hề nói, chỉ còn thiếu mỗi đôi tai cẩu cụp xuống trên đầu.

“Đi thôi!” Lạc Hồn nói xong, xoay người bỏ đi.

“A? Đi đâu?” Nhất Kiếm không giải thích được.

Chỉ thấy Lạc Hồn giơ tay lên, một vũ y thất thải (bảy màu) bán trong suốt phất phơ a phất phơ giữa không trung.

“Hồn — Lạc Hồn tốt của ta!” Đại lang khuyển Nhất Kiếm mắt phát sáng nhào tới.”Ta yêu chết ngươi rồi!”

“Đi chết đi!” Lạc Hồn hung hăng đạp bay hắn.

Thu thập xong hai loại đạo cụ, tìm truyền tống sư lễ khánh trong thành đối thoại là có thể truyền tống đến Độ Tinh Thai.

Độ tinh thai là một bình thai tỏa ánh sáng bạc, lúc Nhất Kiếm và Lạc Hồn đến đó, trên bình thai đã đầy người.

“Nguyệt đại ca!” Nhất Kiếm thấy ta, kêu lớn, còn không ngừng vẫy tay.

“Nhất Kiếm, ngươi cũng tới rồi!” Ta phất phất tay với Nhất Kiếm.

Mà Vô Cực lại liếc mắt nhìn Lạc Hồn, khiến hắn ngượng ngùng nhìn đi hướng khác.

Mười một giờ ba mươi, hoạt động thu thập đạo cụ chính thức kết thúc, cùng lúc đó, độ tinh thai phát ra ngân quang chói mắt, sau khi quang mang biến mất, mấy nghìn ngoạn gia trên bình thai cũng tiêu thất vô tung…

Năm phút trước hạ một trận mưu ngâu, bầu trời đêm được rửa sạch trong suốt không gì sánh được, ngàn vạn ngôi sao nháy mắt trên nền trời đen nhung.

“Thật xinh đẹp!” Nửa Cuộc Đời Phong Vân ngồi trên bãi cỏ bên ngoài thành chủ thất, ngẩng đầu nhìn tinh không.”Trên đó nhất định rất náo nhiệt.”

“Nửa Cuộc Đời đại ca chỉ có một mình?” Phía sau Nửa Cuộc Đời vang lên một thanh âm quen thuộc.

Hắn nhìn lại, chỉ thấy Thiên Xứng giương lên khuôn mặt tươi cười chất phác, đứng ở phía sau.

Nửa Cuộc Đời sửng sốt một chút, chợt nói: “Tiểu Dương có hẹn với bạn gái, không login; tiểu tử Thiên Lý chạy đi tham gia cái gì đại hội đoàn tình nhân đi tìm chết gì đó, còn những người khác… , ” hắn chỉa chỉa bầu trời.”Đều ở trên đó!” “Nửa Cuộc Đời đại ca không hơn đi xem sao?” Thiên Xứng hỏi.

“Phiền phức!” Nửa Cuộc Đời đáp. Mấy cái chuyện tình cảm này, chỉ biết gây ra phiền muộn, không dính vào cũng được.

“Vậy còn ngươi? Sao chỉ có một mình?” Khi Nửa Cuộc Đời hỏi những lời này thì trong lòng có điểm là lạ.

“Bọn họ cũng không ở.” Thiên Xứng ngồi xuống bên cạnh Nửa Cuộc Đời, “A Khải cùng Diêu Diêu cũng chạy đi tham gia đại hội đi tìm chết.”

“Ác.” Nửa Cuộc Đời nhìn tinh không, không tập trung lên tiếng.

“Mười hai giờ có mưa sao băng a.” Thiên Xứng nói tiếp: “Ta nghĩ hẳn là rất đẹp.” Vừa nói hắn vừa lấy ra mấy bình rượu từ trong đai lưng trữ vật, cùng một ít thức ăn vặt nhắm rượu.

“Chúng ta cùng nhau xem đi!” Thiên Xứng đưa cho Nửa Cuộc Đời một ly rượu.

Nửa cuộc đời thuận tay tiếp nhận cái ly, để ngang trước mắt. Hắn nhìn chằm chằm cái ly trống trơn, một hồi lâu mới thì thào nói: “Cũng tốt …”

Tiếp theo, hắn đưa ly tới trước mặt Thiên Xứng, để Thiên Xứng đã khui bình rượu chờ đợi một bên giúp hắn đổ tràn đầy một ly rượu. Một thứ không biết tên gì đó, tựa như đổ vào trong ly rượu, tràn đầy, rót vào trong lòng Nửa Cuộc Đời Phong Vân…

Những con hỉ thước (quạ) màu đen, từ bốn phương tám hướng bay lên tinh không, dưới ánh sáng của những ngôi sao, kết nên cầu hỉ thước. Hai bên bờ ngân hà, Ngưu Lang và Chức Nữ thâm tình chân thành nhìn đối phương, trong mắt đều có tình yêu cùng tưởng niệm.

Nhóm tình lữ được truyền tống đến vân hải độ tinh thai, chứng kiến cảnh tượng cảm động trước mắt, đều thâm tình ôm cùng một chỗ, ngay cả những người không phải tình nhân đến thưởng thức phong cảnh này, cũng đã bị bầu không khí ảnh hưởng, cảm tình tốt nắm chặt tay nhau.

Nhất Kiếm hâm mộ nhìn bốn phía một đôi lại một đôi tình nhân, nhịn không được liếc trộm Lạc Hồn bên cạnh. Hắn và Lạc Hồn tuy rằng tiến triển không sai, nhưng là không tới mức độ ôm ôm ấp ấp.

Lạc Hồn chuyên chú địa nhìn Ngưu Lang và Chức Nữ bước lên cầu hỉ thước đi đến gần nhau, gương mặt xinh đẹp mắt quay lại, tim Nhất Kiếm đập thật nhanh, Nhất Kiếm nhịn không được nắm lấy tay Lạc Hồn.

Thấy Lạc Hồn chỉ thưởng cho hắn một cái liếc mắt sau đó lại không có phản ứng khác, trong lòng Nhất Kiếm tràn ngập niềm vui, hắn lớn mật áp môi lên gương mặt nghiêng nghiêng của Lạc Hồn.

“Hai người bọn họ tiến triển rất nhanh a.” Ta nhìn nhìn Nhất Kiếm và Lạc Hồn ở phía trước.

“Ác.” Vô Cực nhàn nhạt liếc mắt về hai người, đôi tay ôm ta càng thêm chặt.

“Hai người bọn họ, thật không biết là ai khắc ai.” Ta cười nói.

“Đều có đi.” Vô Cực dán môi bên tai ta. “Giống ta, đã bị ngươi khắc đến gắt gao.”

“Nào có.” Ta oán hận trừng hắn.”Ta mới bị ngươi khắc gắt gao nha!”

Vô Cực nghe vậy, cười đến hai mắt híp lại, cũng học Nhất Kiếm đối với Lạc Hồn như vậy, trên má ta nhẹ nhàng hôn một chút.

Trên cầu hỉ thước, hai người yêu nhau ly biệt suốt một năm cuối cùng gặp gỡ, trong khoảnh khắc Ngưu Lang ôm lấy Chức Nữ, hệ thống vang lên thông báo trên toàn phạm vi.

Hệ thống thông cáo trên toàn bộ phạm vi! Công ty game online Thiên Hà cùng toàn thể nhân viên, chúc toàn bộ ngoạn gia thất tịch tình nhân khoái nhạc, người hữu tình sẽ thành thân thuộc.

Sau khi thông cáo kết thúc, nghìn vạn tinh tử trên bầu trời lóe lên ngân quang chói mắt, tiếp đó, chúng nó kéo theo cái đuôi thật dài, từ bầu trời rơi xuống… Bầu trời đêm trong suốt, khiến cơn mưa sao mỹ lệ không gì sánh được.

Nửa Cuộc Đời Phong Vân cùng Thiên Xứng sóng vai ngồi trên cổ, đang say mê trong mỹ cảnh, nhưng hắn cũng không biết, một lát nữa thôi hắn sẽ bị ép logout, giúp vị giám đốc đại nhân nào đó mua vé máy bay.