Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 190: Linh lực




“Ta!” Công Tôn Yến giật mình lùi lại, vẻ mặt nàng đỏ lên ấp úng nói: “Ngươi, ngươi không sao chứ, ở đây vừa xảy ra gì vậy?”

“Đa tạ Yến muội khuya rồi vẫn sang phòng quan tâm, ta không sao, chỉ là ngủ mê làm đổ chút đồ! Nếu Yến muội thích thì có thể vào ngủ cùng biết đâu ta sẽ không ngủ mê nữa!” Liễu Thiên ôn tồn nói.

“Vậy ta không làm phiền nữa!” Công Tôn Yên nghe vậy vẻ mặt lại càng đỏ hơn, nàng thu quang thạch lại nói rồi rất nhanh quay người rời đi.

Công Tôn Yến vừa đi thì quang đăng trong phòng cũng được Liễu Thiên dựng lên. Vừa rồi khi hắn đột phá xong thu công thì do quán tính vận hành đã giải phóng một lượng lớn nguyên thần. Điều này tạo ra một vụ nổ lớn, khí lưu từ vụ nổ đánh tan cửa sổ đồng thời cũng thủi tung mọi thứ trong gian phòng lên một lượt. Rất may là Liễu Thiên đã gia cố căn phòng bằng chút tài liệu lấy từ trưởng lão nên vụ nổ vừa rồi tuy có kinh động hàng xóm nhưng chưa đến mức quá nghiêm trọng.

Khi này nhìn lại Liễu Thiên không khác gì một cái xác khô cả, tóc và lông mày đã gần như cháy hết, gương mặt hắt thì hốc hác, hai mắt hõm sâu, má hóp, xương gò má nổi cao, môi và da khô nứt và tất nhiên cũng có cả vết máu khô đã đóng vảy.

Còn trong gian phòng, đồ đạc gần như vỡ hết, chỉ riêng chiếc giường là còn nguyên vẹn. Trên giường, Liễu Thiên đang nhìn quanh gian phòng cố mỉm cười, trong hốc mắt sâu của hắn vẫn là một cặp mắt sáng trần đầy sức sống khác hoàn toàn với bề ngoài tàn tạ.

“Tiếp tục thôi!” Hắn đảo mắt quanh gian phòng một lượt rồi nhắm lại.

Liễu Thiên khi này đã tổng hợp tất cả nguyên thần từ Sơ nguyên thành Chân Nguyên. Hắn vừa rồi thu công chính là kết thúc quá trình tổng hợp nguyên thần, khi đó hắn tạm thời dừng điều hành công pháp. Hắn để cho chân nguyên từ từ di chuyển chậm lại trong đan điền và kinh mạch. Nhưng ngay tức khắc hắn lại nhắm mắt lại chính bởi vì công việc đột phá vẫn chưa hoàn thành.

Chân nguyên đã được tổng hợp ra nhưng chúng chưa được tích tụ và xây dựng lên đan điền mới. Bây giờ chúng chỉ di chuyển quanh điểm Thủy khởi là do quán tính sót lại mà thôi. Khi quán tính kia hết Liễu Thiên vẫn không tạo dựng đan điền thì chúng sẽ bị phân tán ra khắp cơ thể và tiêu tán mất. Việc tiêu tán này tuy không làm cho việc đột phá thất bại nhưng cũng làm mất một lượng chân nguyên lớn, như vậy chính là tốn nhiều thời gian và tài nguyên để tu luyện hấp thụ lại.

Liễu Thiên chắc chắn không để điều đó xảy ra. Hắn khi này lại tiếp tục vận hành công pháp để chúng tiến hành tích tụ chân nguyên lại bắt đầu tạo dựng lên đan điền mới – đan điền Khai Minh cảnh sơ kỳ.

Cái việc tạo đan điền để chứa nguyên thần này như đã nói thì giống như đổ một cốc nước vào một hố cát, đầu tiền cát sẽ hút một lượng nước vào thành hố rồi mới chứa nước lại trong hố.

Đan điền cũng vậy, chúng có kích thước cố định nhưng không có cấu tạo riêng biệt cụ thể nào cả. Khi đột phá lên dạng nguyên thần cao hơn mạnh mẽ hơn thì chúng cũng phải được nâng cấp lên theo thì mới có thể chứa được nguyên thần mạnh hơn. Và việc nâng cấp này cũng không phải là một nhát xong luôn. Cụ thể thì phải xem nguyên thần có bao nhiêu thì quá trình tu luyện sẽ dùng để xây dựng đan điền một lượng thích hợp để đủ chứa một lượng nguyên thần còn lại, như vậy cơ thể luôn có nguyên thần để dùng.

Khi này Liễu Thiên bắt đầu vận hành chân nguyên vừa tổng hợp được đi qua điểm Thủy Khởi để rồi từ đó sẽ bắt đầu tích tụ lại xây dựng đan điền.

Thế nhưng lúc khi Chân nguyên của Liễu Thiên đi qua điểm thủy khởi thì ngay thức khắc bị thiên tinh ở đó hút hết. Sự việc này không khác gì lúc hắn mới có được thiên tinh này.

Chứng kiến cành này, Liễu Thiên cũng không quá ngạc nhiên, điều này hắn cũng sớm đoán được. Người thường đột phá đến kia coi như đã xong nhưng hắn còn cần phải làm thiên tinh đột phá nữa! Dù sao thì thiên tinh cũng tạo ra nguyên thần nên khi này nó cũng phải đột phá để có thể tạo ra chân nguyên tương ứng.

Việc thiên tinh đột phá thì Liễu Thiên lại không biết nên làm thế nào, hắn chỉ biết cần cho thiên tinh hấp thụ một lượng chân nguyên lớn rồi sẽ tùy vào trường hợp đặc thù nó sẽ thức tỉnh.

Như lần trước hắn phải lâm vào tình trạng sinh tử thì thiên tinh mới thức tỉnh, không biết lần này thế nào nữa?

Liễu Thiên khi này chỉ biết mình cần phải đưa hết chân nguyên vào thiên tinh để thiên tinh này hấp thụ còn những việc khác hắn vẫn chưa tính đến.

Số lượng Chân nguyên tổng hợp ra chỉ bằng một phần tư lượng Sơ nguyên trước kia nên cũng không mất quá hiều thời gian để Liễu Thiên hút hết chúng vào trong thiên tinh.

Thế rồi điều làm cho Liễu Thiên bất ngờ là khi chân nguyên được hút hết thì thiên tinh bỗng phát sáng lập lòe như một con đom đóm trong đêm, đồng thời nó đang quay cũng từ từ dừng lại.

Khi thiên tinh dừng hẳn lại thì liền tỏa ra ánh sáng trói mắt rồi biến mất hoàn toàn. Đồng thời khi này từ điểm Thủy khởi một đồ án phức tạp xuất hiện rồi từ từ lan ra khắp cơ thể Liễu Thiên. Khi đồ án kia làn ra thì Liễu Thiên bỗng cảm thấy một nguồn năng lượng tràn ra, chúng xuyên thấu qua từng tế bào của hắn. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng tế bào đang được năng lượng kia kích thích khiến chúng bất đầu dục dịch biến đổi.

Tất nhiên là khi tế bào đang được kích phát thì Liễu Thiên cũng phải gánh chịu những đau đớn khó tả thành lời khiến mặt hắn nổi đầy gân xanh, hai mắt vốn hõm sâu vào kia lại trợn như nồi ra ngoài vậy. Hắn nghiến răng nghiến lợi, đâu lắc lắc liên tục như co dật vậy.

Tiếp theo quá trình này là việc cơ thể Liễu Thiên dần xuất hiện những dịch thể màu đen bốc ra mùi hôi, dịch thể này vừa xuất hiện thì rất nhanh bị nhiệt độ cơ thể hắn nướng khô tạo thành thứ mùi khét vô cùng khó chịu. Dù vậy Liễu Thiên vẫn như không biết gì, hắn vẫn ngồi điên cuồng khống chế cơ thể chịu đựng quá trình dung hợp với chân nguyên mới.

Qua thêm một chút thời gian, đồ án ở điểm thủy khởi biến mất, thiên tinh lại hiện lên rồi từ từ quay tròn. Đan điền Liễu Thiên dần đi vào ổn định với lượng nguyên thần ít ỏi mà thiên tinh vừa tạo ra.

Vẻ mặt Liễu Thiên cũng dần trở lại bình thường, hắn từ từ mở mắt rồi cũng thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.

Tiếp đó hắn cũng nhìn lại cơ thể của mình. Khi này, cơ thể hắn toàn là những mảng bám màu đen, chúng khô nứt nẻ như sắp bong ra nhìn như hắn có vô số cái vẩy vậy.

“Cải biến tế bào để cơ thể thích nghi với Chân nguyên. Xem ra đúng như những gì đã ghi chép, từ sau cơ thể tổng hợp linh khí sẽ thành Chân Nguyên chứ không phải Sơ nguyên như trước! Đây cũng được coi là Tẩy kinh phạt tủy trong giới tu luyện, xem ra cơ thể mình lại mạnh lên không ít!”

Liễu Thiên từng nhiên cứu qua nên cũng biết thì khi Sơ nguyên biến thành chân nguyên thì không chỉ cần đan điền mạnh hơn mà ngay cả cơ thể cũng phải mạnh hơn. Chính vì vậy cuối quá trình tổng hợp sẽ cần một quá trình dung nhập nữa. Trong quá trình đó chân nguyên sẽ di chuyển khắp cơ thể để kích phát từng tế bào. Quá trình này sẽ cải biến tế bào khỏe mạnh để dung nhập được với chân nguyên, điều này giúp cho quá trình tổng hợp linh khí sau này cũng thay đổi theo để phủ hợp với cảnh giới mới. Còn đám chất thải kia chính là những tế bào yếu không chịu được quá trình dung hợp nên đã bị loại bỏ khỏi cơ thể.

“Chính loại dịch do tế bào chết đã hấp thụ nhiệt lượng khiến thân nhiệt mình trở lại bình thường.” Liễu Thiên cậy một miếng màu đen trên da xuống lẩm bẩm.

“Vẫn còn chưa xong, tuy thiên tinh không cần thời gian đã tự thích nghi nhưng mình vẫn cần phải tìm ra thần thức.”

Liễu Thiên tự nhủ rồi bắt đầu tiến vào bước cuối cùng của đột phá.

Khai Minh cảnh khác Linh cơ cảnh ở nhiều điểm, đầu tiên là vẫn cứ là việc tu vi tăng tiến sẽ khiến tổng thể sức mạnh tăng lên. Nguyên thần mạnh hơn, di chuyển trong kinh mạch nhanh hơn. Kích thước nguyên thần tuy không giảm nhưng số lượng vẫn nhiều hơn Linh cơ vì đơn giản là lực lượng chân nguyên mạnh hơn lên cũng xây dựng đan điền lớn hớn, chứa được nhiều chân nguyên hơn so với sơ nguyên.

Tiếp nữa là chân nguyên có thể xuất ra và tồn tại ngoài cơ thể đồng thời cũng có tính liên kết và khả năng biến đổi cao nên có thể dùng để tấn công từ xa hay sử dụng được những dị thuật ngoại thiên, ngũ hành hoặc một số dị thuật nội thể cấp cao. Đồng thời vì chân nguyên tồn tại và liên kết bên ngoài cơ thể cũng giúp dị giả có thể sử dụng một số kỹ năng mới như đi trên nước, trên không, chân nguyên hộ thể và một số kỹ năng phụ trợ khác.

Một cái hơn của Khai Minh cảnh nữa là việc xuất hiện thần thức. Người dưới Khai minh cảnh khi cảm nhận mọi vật xung quanh thì đều phải dùng ngũ giác nhưng từ Khai Minh cảnh trở đi sẽ có thêm một loại giác quan khác là thần thức.

Liễu Thiên sau khi đột phá xong thì phải tiếp tục tìm và tạo ra thần thức của mình, chỉ có vậy hắn mới hoàn thành đột phá đồng thời cũng mở ra được không gian thức hải.

Lúc này, Liễu Thiên bắt đầu vận hành nguyên thần theo kinh mạch tiến lên đỉnh đầu rồi từ từ ngưng tụ ở đó. Hắn đang tiến hành các bước theo hướng dẫn để có thể xuất hiện linh lực.

Hắn vận hành nguyên thần theo lộ tuyến Đốc mạch đi lên đến huyệt Bách hội rồi tuần hoàn quanh đó một vòng tiếp đến từ từ lan tỏa xuống đại não. Cùng lúc đó một luồng nguyên thần từ từ tràn sâu vào huyệt Ngọc Chẩm và từ từ bị hao mòn, cuối cùng chỉ còn một lượng rất nhỏ trở lại huyệt Thiên đột rồi theo Nhâm mạch trở về đan điền. Khi lượng nguyên thần trở về đan điền thì Liễu Thiên lại tiếp tục vận hành tiếp một lượt như vừa rồi, hắn cứ thế tiến hành từng chu thiên một.

Cứ vậy, Liễu Thiên vận hành đến chu thiên thứ ba thì bỗng cảm thấy trong đại não có một thứ lực lượng tác động khiến hắn bừng tình, mọi giác quan như nở ra, hắn cảm nhận mọi thứ một cách rõ nét hơn rất nhiều.

“Đây là linh lực ư?” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi lại tập trung vào tiếp tục vận hành yếu pháp tu luyện linh lực.

Con người khi sinh ra vốn có nhận thức nên dần tạo dựng niềm tin vào sự tồn tại của một thế giới tâm linh và để đại diện cho niềm tin đó thì linh hồn xuất hiện. Khi có linh hồn thì người ta lại coi đó là một sức mạnh và muốn khống chế nó. Và tất nhiên để khống chế sức mạnh tâm linh thì cần phải có một luồng năng lượng, luồng năng lượng này được tu luyện thành và đặt tên là linh lực.

Trong giới dị giả thì linh lực là nguồn năng lượng kỳ dị được tạo ra từ quá trình luyện tập ý lực của một người. Ý lực của một người càng lớn khi kết hợp với nguyên thần càng cao thì linh lực càng lớn mạnh. Khi linh lực lớn mạnh thì con người lại mở ra những thần thông đi theo lộ tuyến này và thần thức cùng không gian thức hải là hai trong số đó.

Đầu tiên là thần thức, đây là một dạng điều khiển linh lực thành nhiều cấu tạo khác nhau rồi lan tỏa ra không trung xung quanh nhằm mục đích cảm nhận thế giới xung quanh với phạm vị và hiệu quả lớn hơn nhiều lần dùng ngũ giác của phàm nhân.

Một người để có được thần thức tất nhiên phải có linh lực, mà để có linh lực thì tối thiểu phải có tu vi Khai Minh cảnh. Vì phải từ chân nguyên trở lên mới đủ năng lượng và mật độ kích phát ý lực sản sinh ra linh lực.

Hiểu được như vậy nên việc Liễu Thiên đang làm lúc này là vận hành nguyên thần đi theo lộ tuyến kinh mạch tiến lên đại não rồi cứ thế vận hành nhiều vòng đến khi ý lực trong đại não bị chuyển hóa thành linh lực thì lại dùng phương pháp tu luyện linh hồn để tổng hợp linh lực lại, sau đó hắn sẽ mở ra không gian thức hải và tạo lên thần thức của riêng mình.

Được một lúc, Liễu Thiên đang vận chuyển nguyên thần thì đột nhiên mở mắt lẩm bẩm: “Đáng tiếc là nguyên thần mới hình thành không được bao nhiêu nên lượng linh lực tạo ra cũng không đáng kể. Thôi từ từ đã!”

Nguyên nhân hắn dừng lại là do Chân nguyên trong đan điền của hắn vừa bị thiên tinh hấp thụ hết, giờ số lượng mới được tạo ra rất ít nên chỉ vài chu thiên đã hết.

Tất nhiên điều này không khiến hắn lo lắng vì hắn hiểu việc tu luyện linh lực không phải một sớm một chiều, hắn cũng không cần vội vã, hắn dù sao cũng hiểu đại khái rồi nên việc tạo ra thần thức và khai mở không gian thức hải chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Đến lúc này thì Liễu Thiên đột phá coi như đã thành công, chân nguyên đã dùng hết để nuôi thiên tinh, khi này thiên tinh cũng đã dung hợp với cảnh giới mới và bắt đầu sản sinh ra chân nguyên tương ứng. Linh lực cũng đã hình thành tuy số lượng quá ít nhưng chỉ chờ nguyên thần sung túc là hắn có thể tiếp tục tu luyện.

Liễu Thiên thu công thì vội vàng lấy trong chỉ giới ra một bình nước uống lấy uống để. Tiếp đến hắn duỗi chân duỗi tay tỏ vẻ thỏa mãn lẩm bẩm: “À! Thật dễ chịu! Đột phá cả đêm cuối cùng cũng được nghỉ!”

“Không ổn! Thân xác hoang tàn quá! Phải trị thương cái đã!” Sau một hồi nghỉ ngơi, Liễu Thiên nhìn lại thân thể mình thì lắc đầu cảm thán rồi hắn cũng biết phải làm gì.

Sau một hồi tắm giặt rồi lấy thuốc trị thương, Liễu Thiên tắt đèn lăn ra ngủ, hắn đã có một đêm vất vả và giờ là lúc hắn cần nghỉ ngơi, sáng mai dậy hắn sẽ giải quyết những thứ còn lại.

Sáng hôm sau, mặt trời chưa lên, Liễu Thiên đã tỉnh giấc, hắn háo hức nên ngủ rất ít. Khi này, vừa dậy hắn đã kiểm tra lại trạng thái tu vi và cơ thể của mình.

Cảm nhận lại lượng nguyên thần ít ỏi trong đan điền thì hắn thấy những hạt nguyên thần đang di chuyển với tốc độ nhanh hơn hẳn khi còn ở Linh cơ cảnh, đồng thời vòng xoắn nguyên trường lực cũng nhỏ hơn, thiên tinh cũng quay nhanh hơn trước. Quả nhiên không phải là mơ, tu vi của hắn đã đạt Khai Minh cảnh!

Còn về cơ thể thì sau một đêm thì nước da đen của Liễu Thiên đã dần trở lại bình thường, trên đó có một chút vết tích rạn nứt nhưng rất mờ nhìn không đáng ngại chỉ có điều là vóc dáng của hắn thì đã hao mòn không ít, đồng thời mái tóc của hắn thì hỏng toàn tập, lông mày xoăn tít cụt ngủn nhìn ngu hơn hẳn.

“Ài xem ra phải chờ tóc dài lại thì mới đẹp trai như trước.” Liễu Thiên lấy kéo vừa cắt mái tóc bị cháy quăn của mình vừa than.

Rất nhanh Liễu Thiên đã có mái cái đầu cua gọn gàng, nhìn qua thì không được như đi tiệm nhưng cũng không lù xù như trước.

Tiếp theo, Liễu Thiên thu dọn lại phòng một lượt, sau đó lại ngồi xuống vận hành nguyên thần trị thương một lúc rồi mới tiến ra sân tập.

Trên sân tập vắng vẻ, Liễu Thiên bắt đầu thử nghiệm Chân nguyên. Khi này, hắn ve vẩy hai tay trước người thì có thể dễ dàng nhìn thấy có một luồng ba động mờ ảo di chuyển quấn quanh hai bàn tay hắn.

“Vù! Doạt!” Liễu Thiên đột nhiên nắm quyền lại rồi một đấm xuất ra tạo thành một vệt xé không bay đi.

“Rất tốt! Xem ra có thể luyện tập kiếm khí cùng dị thuật rồi!” Đánh xong một quyền, Liễu Thiên nhìn lại luồng chân nguyên quanh bàn tay tự nhủ.