Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 297: Mấy người coi anh ấy là cái gì?




“Phạm Viên?”

Trương Trung Dương đọc dòng chữ trên tấm biển của ngôi nhà cô trong bức ảnh, anh ta suy nghĩ một lúc thì đã nghĩ ra Phạm Viên là nơi nào rồi.

Phạm Viên được Ngô Đạo Văn, người đứng đầu về giới ẩm thực ở Hán Thành tạo ra, chủ yếu để tổ chức tiệc riêng cao cấp, hình thành một bố cục kinh doanh khác biệt so với bữa tiệc thương nghiệp của Quan Nhân Đường.

“Haha, nhà hàng do Ngô Đạo Văn mở mà thôi, đập thì cứ đập thôi, đợi đến ngày mà tôi vào Hán Thành, doanh nghiệp nhà hàng cũng sẽ bị tôi nắm trong lòng bàn tay.”

Trương Trung Dương nổi dã tâm bừng bừng, đã chuẩn bị ôm nhiều ngành công nghiệp khác nhau vào trong lòng mình rồi, tiền đề là có thể tiêu diệt được Sở Trung Thiên, thành công nắm chắc thế giới ngầm của Hán Thành.

“Anh Dương uy vũ, sau này anh Dương sẽ là trời của Hán Thành” Đàn em nhanh nhẹn nịnh bợ.

“Hahaha, cậu biết nói chuyện thật đất, sau này tôi mà thành trời của Hán Thành, vậy cậu cũng sẽ có một chỗ đứng trong Hán Thành rồi”

Trương Trung Dương hài lòng, vui vẻ cười lớn.

“Cảm ơn anh Dương chiếu cố, em nhất định sẽ cố gắng”

Tên đàn em phấn khích nói.

“Dặn dò xuống dưới, nhanh chóng lái về Phạm Viên”

Theo lời dặn dò của Trương Trung Dương, đoàn xe như một mũi tên, phi nhanh về phía Phạm Viên.

Phạm Viên. Người quản lý mặc một bộ trang phục cổ đại dẫn đường, miệng cũng không ngừng tiến hành giới thiệu với Tây Môn Chí Bằng và Hà Thục Phương.

“Mọi đồ trang trí của Phạm Viên của chúng tôi đều là những món cổ thật được sưu tầm, đây cũng là một điều đặc biệt nhất của Phạm Viên chúng tôi so với những nơi khác.

“Những hòn đá cảnh, rãnh đá, cột đá,… cũng là những món cổ thật lâu năm, cây tùng, cây bách xanh xung quanh cũng là những cây cổ thụ trăm năm được lấy từ trên núi xuống, có thể nói mọi viên gạch ngói ở Phạm Viên cũng đều có cảm giác thời đại”

Cố Thiệu Huy không ngừng gật đầu, Vương Cẩn Mai liên tục tặc lưỡi, hoàn toàn bị kinh ngạc bởi lời giới thiệu của quản lý này.

“Mẹ ơi, đây toàn là đồ cổ, xây dựng lên không biết phải mất bao nhiêu tiền? Vương Cẩn Mai kinh ngạc nói. Tây Môn Chí Bằng cười nói: “Đây đều là cách điệu, chỉ cần cách điệu đủ cao, thì sẽ có rất nhiều người theo đuổi, đây chính là một thủ đoạn tài giỏi trong marketing.”

“Chí Bằng giỏi thật đó, vừa nhìn đã biết là thủ đoạn marketing, Họa Y, con phải theo Chí Bằng học hỏi nhiều việc làm ăn vào”

Vương Cẩn Mại kéo Cổ Họa Y, muốn để Cổ Họa Y đi cùng Tây Môn Chí Bằng.

Cổ Họa Y nghiêng người về phía sau từ chối, khiến Vương Cần Mai tức giận trừng mắt với cô.

Mọi người vào phòng bao ngồi, Tây Môn Chí Bằng cầm menu lên xem.

“Bào ngư hàng đầu của Úc, mỗi người một con, phế vật, anh ăn qua bao ngư hàng đầu chưa? Lát nữa từ từ nếm thử nhé, bào ngư hàng đầu có khác biệt lớn so với bào ngư bình thường đó, à đúng rồi, không phải đến cả bào ngư bình thường anh cũng chưa từng ăn đấy chứ?”

Tây Môn Chí Bằng nhân cơ hội gọi món mà bắt đầu sỉ nhục Lý Phàm. Lý Phàm ngồi trong góc cúi đầu nhìn nước trà, hoàn toàn không để ý đến Tây Môn Chí Bằng. Tây Môn Chí Bằng thấy Lý Phàm không nói gì, cười nói: “Sao anh không nói gì? Nếu anh chưa từng ăn bào ngư bình thường, tôi sẽ gọi cho anh một suất bào ngư thường, để anh từ từ nếm ra được sự khác biệt trong đó”

“Tên phế vật này sao cậu không trả lời, không nghe thấy Chí Bằng đang hỏi cậu sao!” Vương Cẩn Mai trừng mắt mắng Lý Phàm.

“Từng ăn bào ngư hàng đầu, trong tiệc thọ của ba vợ” Lý Phàm bình tĩnh nói. Vương Cẩn Mai ngơ ra, tức giận nhìn Lý Phàm: “Tên khốn nạn này đừng nói bừa, chưa từng ăn sao lại nói đã ăn rồi, cậu có ý gì?”

“Ồ, phế vật anh từng ăn qua bào ngư hàng đầu cơ đấy, đúng thật là ngoài dự liệu của tôi, cho một phần thịt bò Wagyu lớn, lấy phần bít tết Tomahawk tinh hoa nhất đó, không biết tên phế vật như anh đã từng ăn qua chưa?”

Tây Môn Chí Bằng nhìn Lý Phàm với ánh mắt trêu đùa.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Bò Wagyu phần lớn đều là treo đầu dê bán thịt chó, bò Wagyu chính thống không thể nhập khẩu được đâu.”

Tây Môn Chí Bằng híp mắt, không ngờ cố ý giăng bẫy mà lại bị tên phế vật này nhìn thấu.

Bất kể Lý Phàm nói đã từng hay chưa từng ăn, Tây Môn Chí Bằng đều có thể sỉ nhục Lý Phàm một phen, nhưng Lý Phàm lại nói trúng sự thật bò Wagyu không thể nhập khẩu, khiến cái bẫy của Tây Môn Chí Bằng không thành công.

“Tên vô dụng anh vẫn xem như có chút kiến thức đấy, cho một phần cá hồi biển sâu, món này chắc tên phế vật anh từng ăn rồi nhỉ, có điều không biết có phải biển sâu hay không?

“Chín mươi phần trăm cá hồi trên thị trường đều không phải dưới biển sâu, gần nửa trong số đó đều được làm giả bằng cá hồi nước ngọt” Lý Phàm cúi đầu nói.

Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều kinh ngạc nhìn Lý Phàm, nghĩ không thông tại sao Lý Phàm lại biết những điều này.

Lý Phàm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tây Môn Chí Bằng, mỉm cười nói: “Anh còn muốn gọi gì nữa? Trứng cá tầm? Nấm cục đen? Gan ngỗng kiểu Pháp? Đều là những thứ nghe có vẻ cao cấp, nhưng lại chẳng hợp khẩu vị của Cố Họa Y”

Sắc mặt Tây Môn Chí Bằng lập tức trở nên vô cùng khó coi, tức giận nhìn Lý Phàm, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Phàm vậy.

Thấy sắc mặt Tây Môn Chí Bằng không ổn, Vương Cẩn Mai lập tức mắng Lý Phàm: “Tên khốn nạn này, ai bảo cậu lắm miệng như thế, cậu còn nói nhăng nói cuội tiếp nữa, thì cút ra ngoài cho tôi”.

Hà Thục Phương tức giận trừng mắt với Lý Phàm, lạnh lùng nói: “Chí Bằng, gọi món cẩn thận đi, sao phải so khiến thức với một tên rác rưởi, cũng chỉ là đọc được chút ít trên mạng mà thôi, giả vờ giả vịt cứ như là học bác uyên thâm vậy.”

Tây Môn Chí Bằng kiềm chế lửa giận trong lòng, sau khi liên tục gọi vài món, ném mạnh menu xuống bàn.

“Từ từ mà ăn theo! Đều là những món mà tên rác rưởi anh cả đời này cũng không ăn được đâu!” Tây Môn Chí Bằng tức giận nói.

“Không có gì ngon cả, nếu anh tiếp tục giữ cái thái độ này, tôi và Lý Phàm sẽ xin phép rời đi trước đấy” Cố Họa Y không hài lòng nói.

“Họa Ý, sao em lại đối xử với tôi như vậy, dựa vào đầu em đối xử tốt với tên phế vật này như thế, tên phế vật này có gì tốt, anh ta không cho em được một cuộc sống tốt đẹp, còn tôi có thể cho em mọi thứ mà em muốn!”

Tây Môn Chí Bằng nhìn Cố Họa Y với gương mặt khó hiểu hỏi, nghĩ không thông tại sao Cổ Họa Y không muốn li hôn với Lý Phàm, bất kể từ phương diện nào mà nói, Tây Môn Chí Bằng đều cảm thấy anh ta tốt hơn Lý Phàm rất nhiều.

Hà Thục Phương xoa trán, nghĩ không biết liệu có phải bà ta đã đưa ra một lựa chọn sai lầm rồi hay không, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng xử lí được chuyện này, không ngờ bây giờ lại trở nên phiền phức đến vậy.

Đều nói dưa hái xanh thì không ngọt, nếu ép Cổ Họa Y và con trai bà ta kết hôn, cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng rồi.

Hà Thục Phương lo lắng một lúc, trong lòng lại nghĩ đến lời đại sư nói, đại sự từng nói mối nhân duyên này vô cùng tốt đẹp, nhưng khổ trước sướng sau, bây giờ chắc vẫn xem là khổ, đuổi tên vô dụng kia đi là có thể khiến cuộc sống con trai bà ta trở nên sung sướng rồi.

“Họa Y, cháu ngồi xuống trước đã, cô thật lòng hi vọng cháu và Chí Bằng có thể làm quen kĩ lưỡng với nhau, cô cũng thấy được sau này hai đứa sẽ có tương lai tươi đẹp, nếu cháu lo lắng cho cuộc sống sau này của tên vô dụng kia, nhà cô có thể nuôi nó, để nó có thể sống một cuộc sống thoải mái hơn vô số những người ở Hán Thành này.”

Cổ Họa Y lắc đầu: “Nuôi anh ấy? Mấy người coi Lý Phàm là cái gì?”