Thiếu Soái Trở Về

Chương 63




Chương 63: Ăn Vạ

Trần Ninh thấy Tống Sính Đình nhận điện thoại mà mặt lại biến sắc.

Anh chau mày hỏi sao vậy?

Cô nuốt nước mắt xuống, kể lại chuyện với anh.

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Anh còn tưởng chuyện gì lớn lắm, người không sao là được rồi. Đi thôi, chúng ta qua đó xem tình hình cụ thể trước.”

Hai người đưa Tống Thanh Thanh rời khỏi hồ bơi, lái xe tới chợ Tân Hứng.

Gần cổng chợ, nhìn từ xa thì liền thấy có một đám người vây quanh.

Trần Ninh và Tống Sính Đình ôm con xuống xe.

Sau đó nhìn thấy hiện trường có hai chiếc xe đụng nhau. Một chiếc là Mercedes E mà Trần Ninh mua cho Tống Trọng Bân, chiếc còn lại là xe thương vụ Toyota Alpha cao cấp giá hơn triệu tệ.

Hiện trường rất nhiều người đều chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng không nhìn thấy Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đâu cả.

Tống Sính Đình lại gọi cho mẹ thì mới biết bên đụng xe với bố mẹ đã cưỡng chế đưa họ đến công ty đấu giá đồ cổ Tàng Bảo Các ở gần đó.

Trần Ninh và hai mẹ con Tống Sính Đình, rất nhanh liền tới được công ty đầu giá đồ cỗ Tàng Bảo Các.

Vừa đi vào đại sảnh công ty thì liền nhìn thấy mười mấy người đàn ông mặc vest hung dữ đứng đó.

Đám đàn ông hung dữ này thấy Trần Ninh bọn họ đi vào thì liền có một người vẻ mặt không vui tiến lên hỏi: “Các người là ai?

Công ty chúng tôi đã tan làm rồi, bây giờ không tiếp khách nữa, có chuyện gì hôm khác tới đì.”

Tống Sính Đình vừa muốn nói mục đích tới thì trong phòng khách không xa liền truyền tới tiếng quát hung dữ: “Ông già, bình gốm Thanh Hoa này của tôi giá hai trăm triệu.”

“Nếu ông không đền cho tôi thì tôi gi3t ch3t ông.”

Còn mơ hồ truyền tới tiếng khóc của Mã Hiểu Lệ.

Tống Sính Đình biến sắc, kêu lên một tiếng: “Mẹ!”, sau đó đẩy đám đàn ông mặc vest đó, bước nhanh qua.

Trần Ninh cũng kéo lấy tay con gái, đi qua.

Trong phòng khách, trên bàn trong một chiếc hộp gỗ đàn hương cao cấp đựng một đống mảnh vỡ của bình gốm Thanh Hoa.

Một người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược, đeo chiếc dây chuyền vàng lớn và đồng hồ Rolex, đang ngồi trên ghế ông chủ. Bên cạnh ông ta có máy tên thuộc hạ khí thế hùng hồn.

y Tống Trọng Bân mặt tái mét, miệng trắng bệch mà đứng đó.

Mã Hiểu Lệ bên cạnh không ngừng khóc lóc.

Hai người đang trong tuyệt vọng thì nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình tới, liền giống như nhìn thấy ánh đèn giữa biển khổ, tìm được người đáng tin cậy.

Hai người gọi một tiếng Tiểu Đình, sau đó cùng muốn đi qua.

Nhưng thuộc hạ của người đàn ông tóc vuốt ngược đó lại ngăn lại.

Người đàn ông tóc vuốt ngược nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình thì mắt xẹt qua một tia cười lạnh, rồi lại khôi phục lại bình thường.

Ông ta trầm mặt mà nói với hai người: “Hai người chính là con gái và con rễ của ông già này?”

“Các người tới đúng lúc lắm. Bồ cô lùi xe, không cần thận đụng phải xe tôi, còn làm vỡ bình gốm Thanh Hoa cổ giá hai trăm triệu ở trong xe chúng tôi. Hai người chuẩn bị tiền đền đi!”

Tống Sính Đình vẻ mặt sốt sắng, vừa muốn nói thì Trần Ninh đã bình tĩnh mở miệng: “Nếu như đã xảy ra tai nạn vậy thì phải giao cho cảnh sát xử lý, rồi xem xét trách nhiệm.”

“Sau khi giao cho cảnh sát mới có thể biết được là trách nhiệm của ai, mới có thể biết được ai phải bồi thường.”

“Có nghĩa là, cho dù là trách nhiệm của bồ vợ tôi thì cũng phải dựa vào trình tự pháp luật mà làm từng bước, xác định số tiền bồi thường rồi mới tiến hành bồi thường.”

“Bây giờ chỉ xảy ra tai nạn, ai đúng ai sai còn chưa xác định được, ông đã muốn bồ vợ tôi đền tiền, không hợp quy định.”

Tên chải đầu ngược nghe Trần Ninh nói vậy thì mắt trừng lớn.

Ông ta không ngờ Trần Ninh bình tĩnh, suy nghĩ rõ ràng, lập tức nói ra được điểm quan trọng.

Chỉ là ông ta lại cười lạnh: “Cậu muốn làm theo pháp luật, vậy được, tôi sẽ theo ý cậu, đến lúc đó tôi sẽ khiến các người bồi thường đến táng gia bại sản.”

Nói xong, ông ta liền lấy điện thoại ra, gọi điện.

Không lâu sau thì có hai cảnh sát giao thông tới.

Cảnh sát giao thông nhìn ảnh chụp vụ tai nạn của tên chải đầu ngược, lại đi xem xét hiện trường, cuối cùng phán quyết Tống Trọng Bân chịu hoàn toàn trách nhiệm, cần bồi thường tất cả tổn thất kinh tế của tên tóc vuốt ngược đó.

Vừa nghe thấy kết quả thì Tống Sính Đình và bố mẹ cô đều tái mặt, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, giống như ngày tận thế sắp tới.

Bào Hữu Tín đắc ý cầm tờ giấy phạt của cảnh sát giao thông trong tay, cười gần mà nói với Trần Ninh bọn họ: “Bây giờ cảnh sát giao thông đã phán quyết các người chịu toàn trách nhiệm.

Lần này cậu không có gì nói nữa nhỉ? Bây giờ thì ngoan ngoãn mà đền cho tôi hai trăm triệu, nếu không thì. Biết hiệu Bạo Long của tôi không phải là gọi cho hay đâu.”

Trần Ninh nghe Bạo Long nói vậy thì hơi chau mày, lạnh giọng: “Ông cứ luôn miệng nói đồ cổ giá hai trăm triệu. Không bận tâm chuyện đưa một mảnh vỡ của nó đi tìm người kiểm định đâu nhỉ?”

Bạo Long nghe vậy thì cười lạnh: “Công ty đấu giá đồ cổ Tàng Bảo Các này của tôi chính là cơ quan kiểm định đồ cổ lớn nhất Trung Hải, cậu lại dám nghỉ ngờ đồ của chúng tôi là giả?”

“Bỏ đi, tôi sẽ lấy một mảnh vỡ trong số này để cậu đi kiểm định sau đó hoàn toàn chết tâm vậy.”

Bạo Long nói rồi lấy một mảnh vỡ nhỏ của cái bình gốm ở trên bàn đưa cho Trần Ninh.

Đồng thời ông ta cảnh cáo cả nhà Trần Ninh: “Tôi chỉ cho các người một ngày để kiểm định và đền bù. Nếu chiều mai các người không thể bồi thường tổn thất hai trăm triệu cho tôi thì cả nhà các ngươi hãy chú ý tới sự an toàn tính mạng đi.”

Ông ta nói rồi, đôi mắt xéch hung dữ không biết có tình hay vô ý mà liếc cả nhà Trần Ninh một cái.

Tống Thanh Thanh bị ánh mắt hung dữ của ông ta dọa sợ, trốn chặt sau lưng Trần Ninh.

Trần Ninh hơi trầm mặt, nhưng không biểu hiện gì, đưa cả nhà Tống Sính Đình rời đi.

Về đến nhà, Tống Sính Đình mới có cơ hội hỏi bố mẹ, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

ì Tay của Tống Trọng Bân đến giờ vẫn còn run. Giọng ông run rẩy: “Bố và mẹ con đi mua đồ ăn, lùi xe ở trước cổng chợ, muốn quay đầu về nhà.”

“Nhưng không biết vì sao mà xe của bọn họ liền chạy tới. Bố không phanh kịp liền đụng lên xe ông ta.”

“Sau khi xuống xe, ông ta liền tóm lấy bố mà nói bó đụng phải xe bọn hộ rồi, còn làm vỡ nát đồ cổ ở trong xe ông ta.”

Trần Ninh hơi chau mày. Anh cảm thấy tai nạn xe vì lùi xe thì không phải rất mạnh.

Theo lý mà nói thì không thể làm vỡ đồ cổ giá trị đắt đỏ ở trong xe mới đúng. Chẳng lẽ trong này có vấn đề?

Trần Ninh gọi bảo Điền Chử qua, đem mảnh vỡ bình gốm Thanh Hoa đi kiểm định thật giả.

Đến tối, Điền Chử gọi điện tới, nói với Trần Ninh bọn họ, chuyên gia giám định mảnh vỡ này là đồ thật.

Kết quả này khiến Trần Ninh có chút bất ngờ.

Cả nhà Tống Sính Đình giống như nhìn thấy ngày tận cùng, ai cũng tràn đầy tuyệt vọng.

Trần Ninh thấy vậy thì dịu giọng an ủi Tống Sính Đình: “Đừng lo, chuyện nhỏ thôi. Chuyện này mọi người đừng quan tâm, ngày mai cứ giao cho anh xử lý là được.”

Tống Sính Đình nghe tháy Trần Ninh nói vậy thì hơi dịu lại.

Chỉ là cô lại cảm thấy, Trần Ninh dù đánh nhau rất lợi hại, nhưng chuyện này đánh đắm không giải quyết được vấn đề.

Cô dặn Trần Ninh làm việc đừng kích động, đồng thời cũng thầm quyết định, ngày mai cô sẽ mượn tiền nhà bác trai.

Cho dù cầm cố công ty đi thì cũng phải giúp bố vượt qua cửa ải khó khăn này trước rồi nói.

Ngày hôm sau, Đổng Thiên Bảo đích thân tới lái xe đưa Trần Ninh đi, cùng anh đi gặp Bào Hữu Tín, thương lượng chuyện bồi thường.

Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo còn chưa đến được công ty đấu giá đồ cỗ Tàng Bảo Các thì nhận được điện thoại của Điền Chử. Điền Chử báo cáo: “Thiếu gia, giám định của chuyên gia tối qua không đủ chỉ tiết. Mảnh vỡ gốm thanh hoa đó dù là thật nhưng chuyên gia vừa phát hiện, mảnh vỡ này có dấu vết từng bị mài.”

Trần Ninh chau mày: “Là sao?”

Điền Chử: “Nghĩa là mảnh vỡ này có lẽ lúc được lấy ra khỏi đất thì đã bị vỡ, không phải là vừa bị vỡ.”

Trần Ninh: “Nghĩa là có người đã tìm được mảnh vỡ này, mài nó một chút, sau đó gắn cùng với những mảnh vỡ khác, làm giả thành một chiếc bình gốm Thanh Hoa hoàn chỉnh, lừa gạt bố vợ tôi?”

Điền Chử: “Đúng, Tống tiên sinh có lẽ đã bị người ta ăn vạ rồi.”

Trần Ninh chau mày: “Được, tôi biết rồi.”

Trần Ninh nói xong thì cúp máy, lạnh giọng: “Thứ không có mắt, mà lại dám ăn vạ bồ vợ tôi!”

Đồng Thiên Bảo liền nói: “Thiếu gia, tôi cũng đã điều tra thân phận của Bào Hữu Tín. Ông ta biệt hiệu là Bạo Long. Chỗ dựa sau lưng là Chúc gia, một trong bốn trụ cột của miền nam.”

“Trần Cửu bị chúng ta giết lúc trước chính là đồ đệ của Chúc gia, cũng là người đại diện cho họ ở Trung Hải.”

“Lần này Bạo Long gây chuyện có khi nào có liên quan tới Chúc gia?”

Trần Ninh nghe Đổng Thiên Bảo nói vậy thì cong khóe miệng: “Nghe nói chuyện làm ăn hàng cắm ở miền nam đều là do Chúc gia chỉ đạo. Nếu chuyện này có liên quan tới bọn họ, ha ha, tôi không để bụng mà xử lý Chúc gia bọn họ.”

Năm mươi tên vệ sĩ mặc vest chỉnh tề đã dàn trận chờ đợi ở Tàng Bảo Các.

Mấy tên này ánh mắt trầm ổn, khí thế bức người, đều là cao thủ!

Bạo Long Bào Hữu Tín, không được xem là người của giới hắc đạo, cũng không tính là người của giới bạch đạo.

Ông ta thuộc dạng cường hào đi lại giữa hai giới hắc bạch, vừa là thương gia vừa là xã hội đen.

Lúc này Bạo Long chiễm chệ mà ngòi trên ghế ông chủ, rút xì gà ra, nhìn Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo được thuộc hạ đưa vào.

Ông ta nheo mát: “Mảnh vỡ gốm Thanh Hoa cậu đưa đi, đã giám định thật giả rồi nhỉ?”

Trần Ninh không giống là khách mà là chủ nhân của nơi này, ung dung kéo ghế ra, từ tốn ngồi xuống. Đồng Thiên Bảo liền cung kính mà đứng sau lưng anh.

Trần Ninh hờ hững nói: “Đã giám định rồi, là mảnh vỡ gốm Thanh Hoa.”

Mắt Bạo Long sáng lên: “Vậy thì cậu là tới bàn bạc chuyện bồi thường tổn thất nhỉ?”

Trần Ninh gật đầu: “Đúng.”

Bạo Long nhìn chằm vào Trần Ninh: “Cậu chuẩn bị đền tôi hai trăm triệu?”

Trần Ninh lắc đầu: “Hai trăm triệu có hơi nhiều rồi.”

Bạo Long trầm mặt, lạnh giọng: “Đó là bình gốm Thanh Hoa, giá hai trăm triệu. Bố vợ cậu đã làm vỡ bình của tôi, cậu giờ định đền tôi bao nhiêu?”

Trần Ninh giơ hai ngón tay.

Bạo Long biến sắc, thanh âm cũng nghiêm nghị: “Hai mươi ` triệu? Cậu tưởng đang bô thí cho ăn mày à?”

Trần Ninh cười nói: “Sao có thể là hai mươi triệu.”

Bạo Long nghe vậy thì không hiểu, hỏi: “Vậy là bao nhiêu?”

Trần Ninh vẫn gio hai ngón tay.

Bạo Long trừng tròn mắt, lửa giận bùng lên, vỗ bàn rằm một tiếng, tức giận: “Hai triệu? Mẹ nó, mày đang vòn khỉ à? Có tin bây giờ tao xử lý hai người các người luôn không?”

Cùng với tiếng gầm giận giữ của Bạo Long, mấy chục tên thuộc hạ xung quanh đều lộ ra ánh mắt hung dữ, giống như một đám sói, lúc nào cũng có thể nghiền nát hai người Trần Ninh bọn họ vậy.

Trần Ninh nhìn Bạo Long đang phát điên, hơi cười nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, không phải là hai triệu mà là hai tệ. Các người tốn công như vậy, tìm một đống mảnh vỡ giả để ăn vạ bố vợ cả tôi.

“Tôi nễể tình các người có lao tâm khổ tứ, thưởng cho ông hai Am tệ.

Bạo Long nghe Trần Ninh nói vậy thì vừa kinh ngạc vừa tức giận. Trần Ninh trước mắt là tên ngốc nhỉ? Hay là cảm thấy Đồng Thiên Bảo có thể bảo vệ được anh ta chứ?

Bạo Long nhớ tới lời dặn dò của Chúc đại thiếu, ông ta cười gần: “Trần Ninh, nếu như mày muốn chết vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày.”

Ông ta nói xong liền lên giọng: “Ra tay, đánh gãy chân tay của hai bọn chúng!”