Thiếu Soái Trở Về

Chương 64




Chương 64: Chó Hoạn Quan

Bạo Long vừa hô lên động thủ, hàng chục vệ sĩ nhìn chằm chằm như hỗ đói lập tức di chuyển trong văn phòng khổng lò.

Những vệ sĩ này đều là những người được huấn luyện mà Bạo Long trả lương cao mời về, khác với những tên côn đồ thông thường.

Mỗi vệ sĩ này đều có thể một địch mười người.

Những người này giống như một bầy sói, sát khí bừng bừng xông lên giết Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo, có thể tiêu diệt Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo trong nháy mắt.

Trần Ninh ngồi ở trên ghế sô pha, mặt không chút biến sắc mà chỉ hừ lạnh một tiếng: “Càn rỡ!”

Anh vừa nói vừa đánh một chưởng lên trên bàn cà phê bên cạnh, bàn cà phê bằng kính cường lực lập tức vỡ tan tành, vô số mảnh vỡ thủy tinh bay lên.

Trần Ninh thuận tay phất tay áo một cách thản nhiên, những mảnh thủy tinh vỡ vụn này giống như hoa lê bay trong cơn mưa xối xả, bắn mạnh như súng đạn vào đám côn đồ.

Lập tức tiếng la hét vang lên bên tai không dứt.

Những vệ sĩ thân thủ bắt phàm này giống như bị trúng một cơn mưa đạn, hét lên ngã xuống đắt.

Một số ít còn lại không bị thương còn chưa kịp tiến sát đến bên Trần Ninh thì đã bị Đổng Thiên Bảo đứng sau Trần Ninh phi thân lên hạ gục tất cả bằng sát chiêu vô cùng quyết đoán.

Cái gì?

Một tia kinh hoàng hiện lên trong mắt Bạo Long. Hàng chục vệ sĩ được trả lương cao của ông ta bình thường cũng có thể được coi như là có thể bảo vệ an toàn cho anh ta ngay cả khi bị hàng trăm người bao vây.

Nhưng hôm nay vậy mà lại bị Trần Ninh ra một chiêu như vậy liền gần như đã đánh tan toàn bộ.

Lúc anh ta đang kinh ngạc, Trần Ninh đã đứng lên, từ từ phất tay áo sơ mi.

Ánh mắt Trần Ninh rơi lên trên người Bạo Long, anh nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ, anh còn có dị nghị gì với số tiền bồi thường không?”

Bạo Long đỗ mồ hôi trên trán như mưa, cả người run lẫy bẩy nói: “Không, không có bắt kỳ dị nghị nào, không cần bồi thường nữa, tôi không cần các anh bồi thường nữa.”

Bạo Long vừa nói xong thì Đồng Thiên Bảo thân hình vạm vỡ đã sáp đến, giơ tay hung hăng tát ông ta hai cái.

Khiến má ông ta sưng phông, khóe miệng chảy máu.

Đồng Thiên Bảo trầm giọng nói: “Mày tính là cái gì, thứ mà thiếu gia tao không cho mày thì mày có muốn cũng không được, thứ mà thiếu gia tao cho mày thì mày không thể từ chối!”

Nói xong, Đồng Thiên Bảo móc ví ra, lấy ra hai tờ tiền lẻ ném xuống đất, thờ ơ nói: “Nhặt lấy!”

Lúc này Bạo Long nào có dám cứng đầu, cực kỳ thảm hại nhặt tiền trên mặt đất lên, thận trọng cầm như thánh chỉ của hoàng đề, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là một người rất dễ nói chuyện, nếu ai có ý kiến gì với tôi thì có thể gặp mặt nói ra. Nhưng thái độ nhất định phải tốt, nếu không tôi sẽ coi như khiêu khích tôi!”

Bạo Long run rẫy: “Vâng, vâng, vâng!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Hiện tại ông trả lời tôi, tại sao lại muốn động đến người nhà của tôi? Ai đứng sau chỉ thị ông làm chuyện này?”

Bạo Long bất giác muốn nói dối, nhưng vừa mở miệng liền nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Trần Ninh.

Bạo Long cũng có thể được coi là một kẻ tàn nhẫn, đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn.

Nhưng vào lúc này bắt gặp ánh mắt của Trần Ninh, ông ta lại như bị sét đánh, trong lòng chấn động dữ dội, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được từ đáy lòng dâng lên.

Như thể một con động vật nhỏ gặp phải chúa tể của các loài động vật trong rừng là một con hổ, cảm thấy sợ hãi đến thấu xương.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Trần Ninh, Bạo Long không dám nói dối, khó khăn thì thào: “Là Chúc đại thiếu, anh bảo tôi làm chuyện này.”

Trần Ninh híp mắt nói: “Chúc đại thiếu?”

Sau khi Bạo Long phản bội nói ra thiếu chủ nhân của mình thì không còn chút lưu tình nào nữa, căng da đầu nói: “Chính là đại thiếu gia Chúc gia, một trong tứ trụ ở Giang Nam, Chúc Cửu Linh.”

“Trần Cửu giống như tôi đều là đệ tử Chúc gia. Nhưng địa vị của Trần Cửu cao hơn tôi, ông ta còn là người phát ngôn cho Chúc gia ở Trung Hải.”

“Trần tiên sinh, các anh giết Trần Cửu là động đến quyền lợi của Chúc gia, Chúc đại thiếu đặc biệt đến tìm anh tính sổ.”

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, mang theo ý cười mà như không cười: “Tính sổ?”

Bạo Long nói: “Không sai, anh ta nói muốn cùng anh chơi đùa, muốn chơi chết anh, còn nói…”

Trần Ninh nhíu mày: “Còn nói gì nữa?”

Bạo Long không còn kiêng dè gì nữa mà nói: “Biệt danh của anh ta là lãng tử, thích cặp kè với nhiều người đẹp khác nhau.

Anh ta nói rằng đã nhìn trúng tiểu thư Tống Sính Đình, muốn ép Tống tiểu thư phải chủ động bò lên giường của anh ta, hầu hạ dưới thân anh tai”

Ánh mắt Trần Ninh đột nhiên sắc như dao, giọng nói mang theo tử khí lạnh lẽo: “Tìm chết!”

Trần Ninh không khỏi lo lắng cho Tống Sính Đình, lấy điện thoại di động ra bám số của Tống Sính Đình, nhưng không có ai trả lời.

Sắc mặt anh đột ngột thay đổi, lập tức lại gọi điện cho mẹ vợ.

Sau khi điện thoại được kết nói, Mã Hiểu Lệ thấp giọng nói với Trần Ninh: “Tiểu Đình cấm mẹ nói với con, sau khi con đi ra ngoài, con bé liền đến Tống gia cầu xin bác cả cho vay tiền.”

Trần Ninh cúp điện thoại, nói với Đổng Thiên Bảo: “Lập tức tới Tống gia ngay!”

Tống Sính Đình căng da đầu lái xe đến Tống gia, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị sập cửa vào mặt.

Nhưng thật không ngờ, mấy người bác cả Tống Trọng Hùng dường như sớm đã biết rằng cô sẽ đến.

Thay vì đóng sập cửa trước mặt cô, ngược lại lại còn rất khách khí mời cô vào trong biệt thự.

Đến phòng khách, Tống Sính Đình phát hiện chỉ có bác cả Tống Trọng Hùng và chú ba Tống Trọng Bình ở đó, không thấy ông nội của cô.

Cô cũng không vòng vo với Tống Trọng Hùng và những người khác mà trực tiếp giải thích ý định của mình.

Cô đến đây chỉ vì muốn vay tiền Tống gia.

Tống Trọng Hùng cười nói: “Tiểu Đình à, một cây bút cũng không viết được hai chữ Tống. Là lão gia tử có ý đuổi con ra khỏi gia tộc. Trong lòng bác vẫn coi con như cháu gái.”

“Theo như con nói chỉ muốn vay tiền thì cũng không phải chuyện lớn.”

“Nhưng mà vừa mở miệng ra thì đã đòi hai tỷ. Công ty Tống gia của chúng ta gần đây thua lỗ nghiêm trọng, thật sự không thể kiếm được số tiền lớn như vậy.”

Tống Sính Đình đã chuẩn bị tâm lý đối với câu trả lời như vậy của bác cả.

Bác cả không chế giễu cô như mọi khi thì cô đã cảm thấy như vậy là rất lịch sự rồi.

Cô miễn cưỡng cười nói: “Con cũng biết vay một số tiền lớn như vậy là mạo muội, con cũng là không còn con đường nào khác mới đến đây. Nếu chỗ bác cả không có tiền thì con cũng không còn cách nào khác. Cảm ơn sự hiếu khách, con xin về trước.”

Tống Trọng Hùng chặn Tống Sính Đình lại: “Chờ đã!”

Tống Sính Đình nghi ngờ hỏi: “Bác cả còn chuyện gì sao?”

Tống Trọng Hùng cười nói: “Tống gia chúng ta không có tiền cho con vay, nhưng có người lại có tiền cho con mượn, chỉ cần con mở miệng anh ta nhất định sẽ cho vay.”

Tống Sính Đình kinh ngạc: “Ai ạ?”

Tống Trọng Hùng cười bí hiểm: “Người đó hôm nay tình cờ làm khách ở biệt thự Tống gia, hiện tại anh ta đang ở thư phòng của bác trên lầu hai. Nếu cháu gái muốn biết là ai thì có thể lên lầu gặp anh ta.”

Tống Sính Đình do dự một chút, sau đó gật đầu nói: “Được ạ!”

Nói xong, cô đang chuẩn bị đi về phía cầu thang.

Nhưng Cát Mỹ Lệ bên cạnh lại ngăn cô lại và nói: “Vị khách quý này bắt kể là họp hành hay bàn công việc đều có một thói quen là không thích bị cuộc gọi điện thoại đến làm gián đoạn. Cô có thể lên lầu, nhưng những thứ như điện thoại di động với những thứ khác thì nên để lại đây trước.”

Tống Sính Đình đưa chiếc túi xách cùng điện thoại di động cho Cát Mỹ Lệ, sau đó đi thằng lên lầu.

Hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng làm việc của Tống Trọng Hùng.

Khi một vệ sĩ nhìn thấy Tống Sính Đình, anh ta vừa mở cửa vừa vươn tay ra mời nói: “Tống tiểu thư đến rồi, mời vào.”

Tống Sính Đình cau mày bước vào thư phòng.

Sau đó, cô liền nhìn thấy trên ghế văn phòng phía sau bàn làm việc có một người đàn ông mang theo khí tức như kẻ đi săn đang cầm ly rượu vang đỏ trên tay, nhìn cô cười như không cười.

Tống Sính Đình không nhận ra người này bèn bối rối hỏi: “Xin hỏi anh là ai2”

Người đàn ông cười xấu xa: “Tôi tên là Chúc Cửu Linh, một trong tứ trụ ở Giang Nam, Chúc gia đại thiếu.”

Tống Sính Đình đã nghe nói Chúc gia, Chúc gia được coi là một gia đình giàu có và có ảnh hưởng rất lớn ở toàn bộ miền nam.

Không ngờ người này lại là đại thiếu gia Chúc gia!

Tống Sính Đình nghỉ ngờ nhìn Chúc Cửu Linh: “Tôi và Chúc đại thiếu không thân không thích, tại sao bác cả tôi lại nói chỉ cần tôi bằng lòng mở miệng với anh thì anh sẽ đồng ý cho tôi vay tiền?”

Ánh mắt Chúc Cửu Linh như một cái móc, quét lên xuống trên thân hình mảnh mai của Tống Sính Đình.

Anh ta liếc mắt nói: “Bởi vì tôi nhìn trúng cô rồi!”

Sắc mặt Tống Sính Đình lập tức thay đổi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không phải là người phụ nữ vì tiền mà tự bán bản thân, anh tìm sai người rồi, cáo từ!”

Nói xong, cô quay người bỏ đi, nhưng khi vừa bước đến cửa thì thấy cửa không mở được, vậy mà đã bị khóa từ bên ngoài.

Cô tái mặt, kinh hãi nhìn Chúc Cửu Linh: “Anh… “

Chúc Cửu Linh híp mắt cười nói: “Chúc Cửu Linh tôi có biệt danh là lãng tử tình trường, chỉ cần là người phụ nữ tôi thích.

Thì bất kể là danh viện thục nữ hay là liệt nữ trong trắng thì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thất bại, cô cũng không phải là ngoại lệ.”

Tống Sính Đình nghe vậy thì vô cùng hoảng loạn, cô chạy tới vài bước, cầm lấy một cây bút trên bàn, chỉ vào Chúc Cửu Linh: “Tôi cảnh cáo anh không được làm loạn!”

Chúc Cửu Linh híp mắt cười nói: “Sao nào, cô không muốn vay tiền để cứu bố mình sao? Ngoài tôi ra thì chắc không có ai cho cô vay hai tỷ tiền mặt đâu? Còn chồng của cô Trần Ninh, anh ta hình như đã đi gặp Bạo Long rồi, không biết liệu có bị Bạo Long đánh chết không?”

Tống Sính Đình tức thì mở to mắt, cô ngạc nhiên nói: “Sao anh có thể biết nhiều như vậy, lẽ nào…”

Chúc Cửu Linh đắc ý nói: “Không sai, tất cả chuyện này là cái bẫy do tôi sắp đặt. Là tôi sai người đụng vào bố cô, là tôi sai Bạo Long tống tiền bố cô 2 tỷ.”

“Bây giờ cảnh sát giao thông quy trách nhiệm cho bố cô, tôi cũng có thể cung cấp chứng cứ có giá trị liên quan đến bình sứ Thanh Hoa đó. Cho dù là kiện lên thì gia đình cô chắc chắn sẽ thua, nhát định phải mất hai tỷ này.”

“Đương nhiên, hiện tại nếu cô chủ động hiến thân, tôi có thể bảo Bạo Long tha cho các cô một con đường.”

Tống Sính Đình tức giận mắng: “Đáng khinh, tôi sẽ không đồng ý yêu cầu vô liêm sỉ của anh.”

Chúc Cửu Linh cười nói: “Chậc chậc, vậy cô định thấy bố cô chết mà không cứu, để cho Bạo Long kiện bồ cô rồi tống bố cô vào tù sao?”

“Cô có thể trơ mắt nhìn bô cô vào tù, nhưng còn chồng cô thì sao?”

“Ước chừng hiện tại anh ta đã gặp Bạo Long rồi. Có tin một cú điện thoại của tôi là có thể bảo bọn Bạo Long đánh chồng cô thành người tàn phế không?”

Tống Sính Đình lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa nói: “Anh thật đê tiện!”

Chúc Cửu Linh không thèm để ý, mà nhìn Tống Sính Đình Bình đang mặc váy đầy đặn, nhếch mép nói: “Nếu cô không muốn bố cô ngồi tù và cũng không muốn chồng cô thành người tàn tật thì bây giờ hãy vứt thứ trong tay cô đi, chủ động trèo lên hầu hạ lão tử!”

Anh ta vừa dút lời thì chợt nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài hành lang.

Anh ta nồi giận đùng đùng hét vào mặt vệ sĩ ngoài cửa: “Không phải tôi đã dặn là phải tuyệt đối yên lặng không được quấy rày chuyện tốt của tôi sao? Ai đang làm ồn ở bên ngoài?”

Bùm, một tiếng động lớn.

Cánh cửa thư phòng trực tiếp mở toang.

Hai vệ sĩ canh cửa của Chúc Cửu Linh đụng vào cửa ngã xuống trước mặt Chúc Cửu Linh.

Cả hai nôn ra một ngụm máu rồi bắt tỉnh ngay tại chỗ.

Chúc Cửu Linh nhìn ra cửa với ánh mắt kinh ngạc.

Sau đó liền thấy Trần Ninh mang nét mặt lạnh lùng bước vào cùng với Đồng Thiên Bảo.

Trần Ninh thấy Tống Sính Đình không sao, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Anh nhìn Chúc Cửu Linh như nhìn một cái xác, thờ ơ nói: “Chỉ sợ tôi nhất định phải quấy rầy anh!”

Tống Sính Đình đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng gần như sắp hoàn toàn sụp đỏ.

Nhìn thấy Trần Ninh, cô lập tức kêu lên hai tiếng Trần Ninh, sau đó nhanh chóng chạy tới.

Lao vào lòng Trần Ninh ôm chặt lấy anh.

Trần Ninh nhẹ nhàng vuốt tóc Tống Sính Đình, ôn nhu an ủi nói: “Không sao, có anh ở đây!”

Trần Ninh vươn tay trực tiếp ôm ngang Tống Sính Đình lên như ôm công chúa, xoay người rời đi, đồng thời nói với Đồng Thiên Bảo: “Chó đ.ộng dục, biến anh ta thành hoạn quan!”

Đồng Thiên Bảo lớn tiếng hữu lực đáp lại: “Vâng, thiếu gia!”

Chúc Cửu Linh nhìn Đỗng Thiên Bảo bừng bừng sát khí như hộ pháp đang tiến tới gần mình, cuối cùng lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi rồi hét lên: “Tôi là một trong tứ trụ của Giang Nam, là đại thiếu gia Chúc gia, anh dám…”

Trần Ninh vừa ôm Tống Sính Đình trên tay ra khỏi thư phòng thì một tiếng kêu thê lương và kinh hãi từ phía sau truyền đến: