Thời Gian

Chương 13




Nhật ký của Kame

Ngày 3 tháng 10 năm 2006. Thời tiết: đẹp

Bầu trời hôm nay quang đãng, không một áng mây. Đã lâu rồi tôi không được chiêm ngưỡng một ngày đẹp trời như thế. Nhìn dải nắng chan hòa tản mát qua khung cửa, tôi bất giác nổi hứng muốn quét dọn nhà cửa. Thường ngày Jin bận rộn nhiều việc, mà chính mình cũng túi bụi với lịch tập luyện, căn hộ đã lâu rồi không được lau dọn sạch sẽ.

Bóng chày với tôi là một niềm đam mê, nên dù phải khổ luyện tới đâu, bản thân vẫn luôn muốn cố gắng nhiều hơn nữa. Căn hộ với tôi là một minh chứng cho mối tình cùng Jin, thế nên dù nó có nhỏ hẹp, có bừa bộn, nó vẫn cho tôi cảm giác thật ấm cùng và yên bình. Đã từ rất lâu, tôi luôn ao ước một gia đình của riêng mình, tôi không muốn một thân một mình côi cút sống quãng đời còn lại, mà cũng không cần gì cuộc sống xa hoa giàu có. Với tôi, một căn hộ đơn thuần cùng với người mình yêu đã là quá đủ. Mỗi ngày tỉnh dậy, sẽ thấy người ấy bên tôi, thấy mái tóc bù xù cùng thân người đang dựa vào chiếc bồn rửa mặt, ánh mắt chăm chú vào lưỡi lam cạo râu, rồi khi nhìn đến tôi trong gương, người ấy sẽ mỉm cười. Không cần cái ôm ấm áp hay nụ hôn nồng nàn, chỉ cần lẳng lặng ngắm nhìn anh, tôi đã thấy vô cùng hạnh phúc.

Kỳ thật, tự sâu trong lòng tôi luôn muốn nói một câu cùng Jin, cám ơn anh. Thật cám ơn anh đã yêu em, đã tặng em một mái ấm gia đình.

Chẳng biết vì sao khi nghĩ đến lời ấy, đôi mắt ngắm nhìn ánh mặt trời tự khi nào đã ngấn lệ. Có lẽ vì nắng chói chang…

Khi con người ta đối mặt với cái chết, có rất nhiều điều bỗng hóa nhỏ bé cùng nhẹ nhàng. Nhưng đấy không phải là hạnh phúc của tôi. Dù phải chiến đấu cùng bệnh tật, dù có rơi xuống vực thẳm tử thần, tôi vẫn không muốn tình yêu trong tôi trở nên nhỏ bé hay chỉ bâng quơ như hạt bụi. Tôi muốn chính mình phải mỉm cười, so với ngày trước chỉ cô đơn gắng gượng một mình thì bây giờ tôi càng thúc bản thân phải kiên cường, kiên cường hơn nữa.

Dù kết quả có thể nào, dù phía trước có những biến cố gì chực chờ, tôi muốn chính mình vẫn gìn giữ một nụ cười thật hạnh phúc trước mặt Jin. Mãi đến tận cùng.

Jin, dù anh có biết được tâm tình này của em hay không, dù khi anh quay lưng, em có bao lần rơi nước mắt vì tuyệt vọng cùng mỏi mệt thế nào, vĩnh viễn trước mặt anh, em xin dành tặng một nụ cười tươi tắn.

Khi Jin về, tôi hồ hởi chạy đến bên anh, ôm anh thật chặt rồi cười nói, “anh về rồi.”

Cả đời này tôi sẽ không quên cảm xúc trên gương mặt Jin thời khắc ấy. Hình ảnh chính mình soi rọi giữa đôi ngươi trong trẻo kia, được niềm hạnh phúc trong mắt anh âu yếm lấy. Có lẽ anh nhìn đến bàn thức ăn mà tôi đã chuẩn bị để đợi anh về, rồi bất giác cảm động. Anh không nói lời nào, chỉ ôm tôi thật chặt. Tôi khẽ nhắm mắt, cánh mũi tham lam lấy hương thở của biển cả vương vấn trên người anh. Dù anh có thay quần áo thường xuyên thế nào, giầy dép phụ tùng thay đổi ra sao, mùi nước hoa trên người anh mãi mãi chỉ là hương thở tươi mát, nhàn nhạt và dịu nhẹ của biển cả, hòa quyện cùng tảo biển và vị cam hương quýt. Một sắc vị thật chỉ của anh.

Hơn ai khác, chính mình hiểu rõ, anh biết tôi thích mùi hương này của anh nên suốt ba năm nay, anh không hề đổi nó.

Anh nói, “Kazu chan, hôm nay anh vui lắm. Bọn mình lâu lắm rồi mới ăn cơm cùng nhau.”

Vô cớ, tôi chợt nhớ tới bữa cơm tất niên của bọn tôi. Có lẽ anh cũng nghĩ đến nó nên kiềm lòng không được, vòng tay anh ôm tôi càng chặt.

Tôi nhỏ giọng, “Xin lỗi, Jin. Tại em cứng đầu nên mới hay làm rối tung mọi chuyện.”

Anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ vờn tìm bờ môi tôi, rồi hôn thật sâu.

Sau đó, bọn tôi ngồi vào bàn, đối mặt nhau mà cùng chia sẻ một bát mì. Vẫn như trước, tôi uống nước mì, anh ăn sợi mì. Làn nước hun hút phả vào mặt, khi chảy vào dạ dày thì ấm áp vô cùng. Đó là món mì ngon nhất tôi từng ăn. Jin nhất định cũng nghĩ như thế vì khi anh mỉm cười, tôi thấy hình ảnh chính mình lại hiển hiện trong đôi ngươi anh, chan chứa niềm hạnh phúc.

Đến tối, Jin bỗng nổi hứng lấy hình cũ ra xem. Thế là bọn tôi cùng đắp chung một chiếc chăn, lui cui dựa vào nhau trên chiếc ghế sô pha mà lật xem từng trang hình từ thuở bé của Jin. Thì ra khi còn nhỏ, người anh tròn trĩnh và mũm mĩm vô cùng. Bàn tay cầm khẩu súng đồ chơi, ánh mắt ngây thơ vô tội hướng về máy ảnh. Tôi liền bật cười với vẻ khờ dại ấy của anh. Thấy thế, anh lập tức lấy tấm chăn trùm lên mặt tôi, không cho tôi xem nữa. Tôi nhảy dựng, hô to mấy tiếng rồi né người khỏi tầm tay anh. Cả hai đứa chạy ngược chạy xuôi cả căn hộ, cười giỡn rầm rầm. Rốt cuộc, Jin đuổi mãi vẫn không bắt được tôi nên bản tính trẻ con trong anh bộc phát. Anh xịu mặt, hậm hực ngồi lại lên ghế sô pha, không thèm ngó tới tôi. Nhìn bộ dạng anh như thế, tôi không khỏi buồn cười, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn mà rón rén tới bên anh, đưa mấy ngón tay cò cọ thật nhẹ vào anh.

“Jin… Jin.” Tôi gọi mấy lần, nhưng anh nhất quyết không trả lời. Thế là tôi đành dùng khuỷu tay thúc vào hông anh. Có được cơ hội làm nũng, anh lập tức la bai bải, “Kazu chan đánh anh đau!!!!!”

Tôi phì cười, dựa sát vào anh, “Vậy để em thổi thổi, sẽ hết đau.”

Anh hơi sững lại, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi. Jin chưa kịp nói thêm lời nào, tôi đã nhếch mép cười, thân người nhanh nhẹn chồm về trước, thổi nhẹ vào cánh xương quai xanh mẫn cảm của anh. Anh la một tiếng rồi nhảy dựng cả lên, nhưng vòng tay tự khi nào đã ôm lấy eo tôi. Kết cuộc, tôi tự chuốc họa vào mình. Anh nhấc bổng tôi lên rồi ôm vào phòng để trừng trị. Tôi đã nghĩ anh sẽ quăng tôi một phát lên giường, nhưng không, anh thật cẩn thận để tôi nằm xuống với sự dịu dàng, ôn nhu đến động lòng.

Đôi mắt anh hiển hiện nỗi say mê chìm đắm. Tôi nhoẻn miệng cười cùng anh.

Rồi Jin hôn tôi. Âu yếm và trìu mến. Sau đó, tôi thấp giọng nói với anh, “Jin, mai em không phải đi tập. Tối nay anh muốn sao cũng được.”

Tôi lừa anh. Thật ra ngày mai tôi có giờ tập, buổi chiều còn đến bệnh viện để tái khám. Nhưng sánh cùng Jin, những chuyện ấy dường như không còn quan trọng nữa. Bệnh tật, bóng chày, kỳ thật trong lòng tôi, vẫn yêu nhất một nụ cười hạnh phúc của anh.

Jin là món quà vô giá cuộc đời này dành tặng cho tôi. Thế nên dù trả giá thế nào, tôi cũng không màng.

Jin lại cúi người hôn tôi. Rồi bờ môi anh mân mê lấy từng khía cạnh trên mặt tôi, xuống tới cánh cổ. Những ngón tay nhẹ nhàng cởi nút áo cho tôi. Và anh mỉm cười, thì thầm cùng tôi, “Kazu chan, anh mãi mãi luyến tiếc một điều… là đã làm em đau.”

“Cả đời này, anh chỉ yêu mình em.”

Đèn tắt. Khi bóng tối đã bao trùm cả gian phòng, đôi mắt bất giác ngấn lệ.

Nhật ký của Jin

Ngày 8 tháng 11 năm 2010. Thời tiết: bình thường.

Mở chiếc hộp đã đóng một tầng bụi, tôi nhẹ nhàng mở ra cuốn album mà chính mình và Kazuya đã xem qua. Toàn bộ bên trong hộp là hình của tôi. Từ thuở sơ sinh đến những năm tiểu học, rồi tiểu học đến thiếu niên, mỗi một tấm ảnh đều cẩn thận ghi lại ngày tháng trưởng thành của tôi. Kazuya đã từng dựa vào tôi, hai đứa đắp chung một tấm chăn, lật mở từng trang hình in đậm dấu ấn thời gian, rồi em đùa giỡn tôi, nghịch phá tôi. Tôi còn nhớ rất rõ bộ dáng em khi ấy, đôi mắt dài nhỏ hơi nhíu lại, hàm răng cười toe toét, gương mặt đỏ ửng vì đùa giỡn, một thiếu niên vô cùng, vô cùng đáng yêu. Em vẫn tồn tại sâu đậm trong tâm khảm tôi là thế, nhưng thời gian cứ lững lờ trôi, mang theo bao sự thay đổi đến thế giới hiện thực. Tự khi nào, tôi từ một đứa bé bập bẹ từng tiếng đã trở thành gã đàn ông trầm mặc ít nói. Còn em của tôi vẫn mãi mãi là một Kazuya hai mươi tuổi nhiệt huyết ngập tràn.

Thế giới rộn ràng, nhưng không gian quanh tôi chỉ là khoảnh tĩnh mịch. Em đứng từ phía bên kia dòng thời gian, nhoẻn miệng cười thật đáng yêu với tôi. Một dòng sông cách trở, nhưng nó lại trải rộng như nghìn năm ánh sáng.

Anh không muốn khóc, Kazuya, nhưng nước mắt có ý chí của riêng nó. Dù đã cố gồng mình kiềm nén, những giọt lệ cứ thế rơi xuống, thấm ướt từng trang, từng trang một. Tất cả chỉ là hình của anh, tất cả đều không có bóng dáng em.

Tấm hình duy nhất của bọn tôi đã bị Kazuya mang đi, có lẽ em bướng bỉnh muốn níu giữ một kỷ niệm giữa hai người. Em lo sợ, sợ một ngày rồi sẽ quên khuôn mặt tôi, đôi mắt tôi, hay hết thảy về tôi. Thế nên em níu kéo những kỷ niệm, đến khi nhung nhớ, em có thể lấy ra mà hoài niệm từng giọt nước trong dòng sông ký ức. Dù cho trí nhớ sẽ rời xa em, Kazuya vẫn muốn giữ trong mình một hiện vật nào đó chứng minh sự tồn tại của “bọn tôi”.

Một bức ảnh đáng giá kỷ niệm của cả một đời.

Tôi thậm chí nhớ rõ ánh nắng dịu nhẹ trên bờ vai Kazuya ngày hôm ấy. Em đứng dưới gốc anh đào, bên bờ tường đá, những cánh hoa trắng tựa phấn phủ hạ như làn mưa lên chiếc sơ-mi ca-rô màu da cam của em. Mái tóc em được chải gọn, để lộ gương mặt thon nhỏ mỉm cười cùng tôi, “Jin, được rồi, chụp đi anh.”

Chiếc máy ảnh trong tay tôi phát ra tiếng răng rắc, cùng sự in sâu của nụ cười em trong mắt tôi. Phim ảnh có thể bào mòn theo thời gian, nhưng ký ức sẽ không. Ánh mắt tôi đã tham lam chụp lấy từng hình ảnh của em, khi em cười, khi em bước đi, hay chỉ một động tác xoay người thật nhỏ, tôi đều vẫn nhớ như in. Thời gian có sức hủy diệt của riêng nó, những bức ảnh rồi sẽ mờ dần, nhưng gương mặt Kazuya trong tôi mãi mãi không phai tàn.

Tựa như lúc này đây, nháy mắt, hình ảnh ngày trước như hiện về trước mặt tôi. Kazuya vẫn đứng dưới gốc cây, trên vai dàn tản li ti những cánh hoa trắng nõn. Em mỉm cười, vươn tay cho tôi, “Jin, tụi mình chụp chung đi.” Giọng nói em vẫn văng vẳng bên tai tôi. Giữa ngày xuân dịu nhẹ, bàn tay tôi hướng lên, chỉ cách những ngón tay em một khoảnh khắc.

Rồi thân ảnh em chợt tỏa sáng như nụ cười rạng rỡ kia, vô thanh vô tức biến mất trước mắt tôi. Tôi thẫn thờ rũ hạ cánh tay, ánh mắt chôn chặt nơi gốc cây cùng tường đá. Gốc đào vẫn lẳng lặng duỗi ra những nhánh cây, một làn gió nhẹ lướt qua, khiến mấy cành lá rung mình đung đưa, hoa đã tàn, cũng như bóng người năm xưa… Cảnh còn đó, nhưng Kazuya tôi yêu đã đâu rồi…

Quyển album đang cầm trong tay chợt rơi xuống đất, phát ra một tiếng thật nhỏ. Tầng bụi bật tung lên, nhưng thật nhanh lắng đọng trở về mặt đất. Một trang hình được mở ra, nhưng lại hiển hiện một chỗ trống. Bức ảnh hai người chụp ngày trước đã không còn. Kazuya mang nó đi, và em cũng không trở về.

Chỉ còn lại mình tôi. Đối mặt khoảng trống của ký ức, chậm rãi buông mình.