Thời Gian

Chương 14




Chỉ đơn giản là ký ức.

Tập luyện vô cùng khổ nhọc, bộ đồng phục bóng chày màu đỏ trên người Kazuya ngày ngày hết ướt lại khô, hết khô lại ướt, nhễ nhại toàn mồ hôi. Trước giờ, Kamenashi Kazuya luôn là người chịu khó, là người kiên cường. Cậu không cho phép chính mình ngơi nghỉ phút giây nào, đặt ra với bản thân những yêu cầu vô cùng khắc nghiệt, tự đốc thúc chính mình không thể nỗ lực thua ai khác. Nhờ chăm chỉ luyện tập như thế, từ sớm Kazuya đã có được sự khen ngợi và hài lòng từ huấn luyện viên. Cậu nghiễm nhiên trở thành tấm gương sáng cho toàn đội bóng chày thiếu niên. Thế nhưng, nào ai hay biết, mỗi tối trở về ký túc xá sau giờ tập luyện, cậu nằm vật ra giường, cả thân thể nhức mỏi tới không thể cử động. Đầu óc quay mòng mòng một trận không thôi, cùng với hình ảnh một con người quen thuộc mà chính cậu đang cố đè nén trong tâm trí. Người ấy mỉm cười, người ấy im lặng, người ấy ủ rũ, người ấy vui vẻ, hết thảy mải vần vũ trong đầu cậu, không để Kazuya phút nào yên ổn. Cậu cố gắng tự dằn lòng mình hãy quên đi, nhưng chỉ phí công vô ích.

Đối diện ký túc xá của cậu là sân vận động tràn ngập ước mơ Hanshin Koshien. Bất cứ thiếu niên tập bóng chày nào ở Nhật Bản đều ao ước rồi sẽ có một ngày thể hiện chính mình tại cầu trường ấy. Mà lúc này đây, Kazuya chỉ cách tầng ước mơ đó chừng trăm mét. Thế nhưng trong cậu lại luôn có giọng nói thì thầm, nếu có thể ở bên cạnh người tên gọi Akanishi Jin, cậu nguyện ý buông tha cho một trăm mét khoảng cách này, cậu nguyện ý chỉ làm một con người bình thường không danh tiếng.

Lẽ đương nhiên, đó là chuyện không thể. Hết thảy bất quá chỉ là ước nguyện của cậu. Vô luận Akanishi Jin thích con trai hay con gái, đều không đến phiên một Kamenashi Kazuya. Với công việc của Jin, nhắc đến phái nữ, không ai không nghĩ tới những cô người mẫu, diễn viên xinh đẹp và quyến rũ. Nhắc đến phái nam thì đã có Yamashita, một người cẩn thận và có trách nhiệm. Ngay cả tư cách ở bên cạnh người ấy còn không dành cho Kazuya. Hiển nhiên chính mình đã thức tỉnh khỏi cơn mộng mị, đã cố gắng đè nén loại cảm tình đơn phương, cố gắng không mong đợi một tương lai hạnh phúc cho mối tình ấy, mà chính cậu cũng không thể lựa chọn quay đầu.

Chỉ cần khu ký túc xá của đội bóng phê duyệt, tất cả sẽ chấm dứt. Cậu, Kamenashi Kazuya, sẽ rời khỏi cuộc sống của người tên gọi Akanishi Jin, lặng lẽ cùng âm thầm tựa như những ngày đầu xuất hiện.

Nếu không thể lẳng lặng ở bên cạnh người ấy, cậu nguyện dồn mọi sức lực cho giấc mộng bóng chày. Dù phải trả giá bao mồ hôi nước mắt, phải hao tổn bao trí lực, Kamenashi Kazuya nhất định có một ngày kiêu hãnh đứng giữa cầu trường ngập tràn vinh quang mà thể hiện chính mình, nhận được sự ủng hộ cuồng nhiệt từ nghìn vạn người hâm mộ. Tất cả những mục tiêu ấy, những ước mơ ấy chỉ vì để cậu có thể sánh cùng vị thế của Akanishi Jin mà quan sát cả thế giới này.

Đã không thể làm một người vô danh yên lặng đứng sau lưng anh, cậu xin lựa chọn làm một người giữa ánh hào quang để anh có thể nhìn thấy.

Kazuya biết, còn ước mơ thì còn sức lực, còn có thể trấn giữ nỗi thất vọng với cảm tình với Jin. Nếu trời đã không ban tặng, chính mình phải nỗ lực bù đắp vào những nơi khiếm khuyết, quyết chí vì vinh dự tối cao nhất. Đúng vậy, Kamenashi Kazuya không phải một người chấp nhận thua cuộc dễ dàng, cậu muốn trở thành một biểu tượng đầy vinh quang. Đến khi ấy, cậu không còn ngượng ngùng vì vị thế chính mình, cậu có thể ngang nhiên đứng từ xa mà quan sát Jin, cho dù tâm tư người ấy không dành cho cậu.

Nếu có điều gì khiến cậu tuyệt vọng rồi lại bất ngờ không thôi, có lẽ chính là cú điện thoại của Jin. Kazuya thậm chí không biết làm sao con người ấy có được số điện thoại của ký túc xá.

Điện thoại của Jin đến khi trời về chiều, chỉ đơn giản một câu thật ngắn gọn, “anh đợi em về ăn cơm.”

Đó là hôm cuối cùng của đợt huấn luyện mùa đông và cũng là ngày cuối năm. Kazuya ngẩn ngơ cầm chiếc ống nghe trong tay, đơn độc giữa không gian dần tối.

Huấn luyện viên Fujita bỗng đâu xuất hiện, trầm ngâm quan sát một lúc rồi vỗ vai cậu, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Về nhà đi. Em còn nhiều thời gian mà.”

Hoàng hôn. Kazuya ngồi trên chiếc giường, từ ký túc xá nhìn ra sân vận động Hanshin giữa bầu trời sẩm tối rồi dần dà chuyển về màu đen. Sau đó, cậu lẳng lặng đứng dậy, không mang theo một hành lý nào, đón chuyến tàu trở về Tokyo.

Đến nơi, đồng hồ đã chỉ chín giờ tối. Nơi nơi trên đường rộn ràng những đám đông cùng cặp đôi đang đợi chờ thời khắc đếm ngược của năm. Cậu chật vật chen lấn, đi một lúc thật lâu mới về tới căn hộ quen thuộc. Kinkin vừa thấy cậu, liền chạy ra quấn quýt bên chân chủ đòi ăn.

Đã là cuối năm, chỉ chưa tới ba tiếng nữa, năm mới sẽ đến.

Không hiểu vì sao, đêm hôm đó, Kazuya đứng dưới nhà thật lâu, rồi mới lấy chiếc chìa khóa quen thuộc mà mở cánh cửa mình đã bước qua không biết bao lần. Chìa khóa mới khẽ cử động, cửa đột nhiên bị mở toang ra. Đối diện cậu vẫn một vẻ đẹp tựa đóa sen nở rộ ấy, hòa quyện trên gương mặt của người đó lại còn có sự nhẹ nhõm và vui sướng. Đấy là lần đầu tiên cậu gặp lại Akanishi Jin sau mấy ngày trời. Một cảm giác thật quen thuộc nhưng cũng vô cùng khác lạ.

“Em về rồi.” Chỉ vỏn vẹn một câu nói thật bình thường, không lời nào khác.

Kazuya lẳng lặng gật đầu, rồi bước thẳng vào bếp. Trên bàn lúc bấy giờ là mấy dĩa thức ăn vẫn nghi ngút khói, đều là món cậu thích. Có lẽ người ấy đã đợi cậu thật lâu, không nề hà gì mà hâm nóng thức ăn hết một lần rồi lại một lần.

Anh nói với cậu, “Em ngồi xuống đi. Mình ăn được rồi.” Rồi liền quay đi bới cơm.

Hai người im lặng ăn một bữa cơm tất niên. Kazuya khư khư ôm lấy bát cơm trắng, ăn một miếng và lại một miếng, chiếc đũa không hề chạm tới mấy dĩa thức ăn nóng hổi. Jin rốt cuộc nhịn không được mà gắp miếng cá để vào bát của cậu. Kazuya cảm ơn một tiếng, rồi tiếp tục ăn cơm. Đến khi xong xuôi, miếng cá vẫn còn nguyên trong bát.

Kazuya nhẹ giọng, “Anh cứ từ từ ăn. Em đi đây.”

Sau đó không đợi đối phương nói gì, cậu đứng dậy, cầm theo chiếc bát của mình và đặt vào bồn rửa chén.

Jin ở đằng sau liền lên tiếng, “Em vội đi như vậy?” Sự ẩn nhẫn và tức giận hiển hiện trong lời nói của anh.

“Ừ.” Kazuya xoay người, đối diện gương mặt có phần gầy hóp của người ấy mà cười nói, “Em phải đi, đi khỏi chỗ này… không trở về nữa.”

Thanh âm pha chút vui vẻ cùng quyết đoán, chỉ vì muốn níu giữ tôn nghiêm của chính mình.

Lời vừa dứt, tiếng sành sứ vỡ nát đột nhiên vang lên thật lớn. Jin hung hăng đánh đổ cả bàn thức ăn, rồi túm lấy chiếc áo khoác để trên ghế sô pha, đi thẳng một mạch ra ngoài. Cánh cửa bị kéo tung, và đóng PHANH một tiếng thật mạnh.

PHANH.

Nó cũng là âm thanh đổ sụp một góc tâm của Kazuya. So với đống đồ ăn vương vãi trên đất, nó còn đau đớn, đáng thương hơn vạn lần.

Cậu lặng nhìn căn hộ ấm áp ngày nào, nay bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, lòng không khỏi tự hỏi, rốt cuộc bọn họ đã sai ở đâu? Là ai có lỗi trước? Là cậu có lỗi khi nung nấu loại tình cảm này với Jin? Hay vì Jin đã sai khi đối xử quá tốt với cậu? Là ai phạm vào lỗi lầm không thể tha thứ, để rồi dẫn tới cả hai làm đau lẫn nhau thế này? Bất quá, chỉ là tình cảm thôi mà, nó thật quan trọng đến mức để bọn họ đánh đổi sự tin cậy đơn thuần và dịu hòa thuở ban đầu, đến cuối cùng chỉ trưng một bộ dáng lừa mình dối người với đối phương sao?

Jin, em thật không biết, là em sai, anh sai… hay cả hai chúng ta đều sai?

Mãi một lúc thật lâu, Kazuya mới ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhặt lên từng mảnh vỡ trắng buốt kia. Cậu nhớ rõ, bộ chén dĩa ấy là chính cậu và Jin đã lựa chọn cả buổi trời rồi mới mua về. Hôm ấy, Jin mặc một chiếc áo sơ-mi rất đơn giản, cùng chiếc quần jeans, đẩy chiếc xe mua sắm giùm cậu, luôn theo sát cạnh cậu, nhìn cậu tỉ mỉ lựa chọn từng món. Rồi Jin mỉm cười thật tươi tắn, tựa như ánh dương mùa hè, hồ hởi nói với cậu, “Kazu chan, cái này được nè!”

Kazu chan. Jin đã gọi cậu như thế không biết bao lần, ngay cả chính Kazuya cũng không nhớ. Lúc này, trong đầu cậu chỉ nhớ như in những ngày ở ký túc xá, cách xa người này tới nghìn dặm, cậu đã nhung nhớ con người đó biết bao nhiêu; thế mà giờ đây, khi gặp lại, lý trí bỗng nhiên hóa đâu mất, chính mình lại tổn thương người ấy, tổn thương cả bản thân.

Vỡ.

Rất nhiều đồ vật đã đổ vỡ.

Những ngày xưa cũng đổ vỡ.

Một khi đã đổ vỡ, dù cố gắng gắn kết thế nào, những vết nứt vẫn còn đó thôi.

Bàn tay nhặt từng mảnh sứ vỡ, mặc nó bị đâm cắt, màu chảy đầm đìa. Kazuya lặng nhìn từng giọt, từng giọt nhỏ xuống đất, hóa màu đỏ sẫm. Bên ngoài rộn ràng tiếng đếm ngược của người người, tiếng chuông chào đón năm mới vọng lại từ xa, có chút mờ ảo và xa xăm, pha lẫn cùng tiếng nổ vang của pháo hoa ngoài trời.

Thời khắc ấy, Kazuya chợt nhận ra, niềm hạnh phúc trước giờ mà cậu nghĩ dành riêng cho mình bất quá chỉ là một loại ảo giác xa hoa, giống như từng đợt pháo hoa kia. Nó được bắn tung lên trời, nở rộ thật rực rỡ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền hóa tro tàn rơi trên đất.

Buổi đêm.

Tiếng cười đùa vui vẻ, tiếng tranh cãi ầm ĩ, hòa lẫn cùng những bài hát chào mừng năm mới là những gì đón chào Pi khi cậu bước vào phòng khách của nhà Akanishi. Trên tay cậu còn cầm dĩa trái cây từ mẹ Jin, thật giống như đứa con thứ ba của gia đình. Buổi ập đã ết thúc, lẽ ra Jin không dự tính về nhà vào tối giao thừa; thế nhưng lúc này lại đang ồn ào tranh giành micro với Jimmy, hồ hởi hát theo ca khúc đã giúp Pi thành danh.

Cái thằng xuất quỷ nhập thần này, thật không hiểu nó đang tính toán gì trong đầu. Pi mỉm cười, nhìn người bạn đang hồ hởi cười đùa bên cạnh mình mà chỉ lắc đầu.

Sáng tinh mơ, khi những tiếng động ồn ào đã lặn dần, Pi giật mình thức giấc. Cậu chợt phát hiện bóng dáng của Jin không thấy đâu. Chép miệng, Pi thầm nghĩ, “chắc lại đột nhiên nghĩ ra lời bát hát mà vội vàng chạy đi kiếm giấy bút đây nè.”

Thế nhưng khi đi qua phòng khách, Pi lại thấy Jin đơn độc đứng ngoài ban công đầy sương. Trên tay không phải giấy hay bút mà là quả bóng chày nhỏ. Pi chậm rãi tiến lại gần người bạn của mình. Jin vẫn không hề phản ứng, tựa hồ không phát hiện sự có mặt của cậu.

Quả bóng theo bàn tay Jin rơi xuống đất, lăn tròn đến bên chân Pi. Jin cũng không cử động. Pi đành cúi người nhặt nó lên. Phía trên là chữ ký của tuyển thủ bóng chày Matsui, cùng với dòng chữ nho nhỏ, “To Kazu chan.”

Kazu chan, Kazuya.

Là cùng một người.

Thoáng chốc Pi không khỏi sững người.

Jin mãi chỉ hướng về nơi xa xăm nào đó, dòng nước mắt lặng lẽ lăn trên má.

Lòng Pi chợt nghĩ, có lẽ chính mình đã chậm một bước so với người thiếu niên tên K kia.

Và thua toàn bộ.