Thú Giới Trà Chủ

Chương 101: Cả nhà ra trận




Lúc Courson mở cái bình ra thì 2 “Lục Vũ” đang tra tấn Đường Vũ đồng thời phát ra một tiếng “a” khe khẽ, ông lão Hồ phục lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, “Sao lại thế này? Vì sao ta sẽ cảm giác được tồn tại của bản thể? Không phải hắn biến mất rồi sao?”.

Tâm ma Lục Vũ lắc đầu, “Năm đó thời điểm ngươi đánh lén bản thể, ta còn chỉ là 1 mạt ý thức hỗn độn, đâu biết lúc ấy đã xảy ra cái gì”. Đột nhiên ngữ khí tâm ma Lục Vũ thay đổi, chỉ vào phương hướng Đường Vũ, vui vẻ nói, “Mau nhìn!”.

Nguyên bản tra tấn luyện hồn đã vượt qua sự chịu đựng cực hạn của Đường Vũ, biện pháp linh hồn tự bảo hộ bắt đầu khởi động, thần vị mộc hệ bị Đường Vũ che giấu cảm nhận được nguy hiểm của chủ thể nên chủ động xuất hiện, chỉ thấy quanh thân Đường Vũ bắt đầu tản mát ra hào quang trong suốt lên, dần dần bao phủ hoàn toàn thân thể của cậu.

“Mau! Khởi động trận pháp đi! Cơ hội cướp lấy thần vị mộc hệ tới rồi!”. Ông lão Hồ phục vui tới không kiềm chế được, chuẩn bị tỉ mỉ mấy ngàn năm để chờ tới giờ khắc này! Chỉ vì thần vị! Đáng giá!

Cả bí cảnh nháy mắt bị khởi động, tinh cầu cực đại bị đồ đằng trà thụ vờn quanh, tài tình tránh khỏi bát quái trận trận pháp của Lục Long để lại, nháy mắt có thể lợi dụng thu gom lực lượng mấy ngàn năm giam cầm mộc hệ thần kỳ, sau đó hắn chỉ cần dung hợp cùng nó là được! Ông lão Hồ phục kích động tới cả người run rẩy, ánh mắt không chớp lấy 1 cái nhìn chằm chằm Đường Vũ.

“Thần Long mộc hệ……..”. Giống như có cái gì từ sâu trong linh hồn kêu gọi, làm cho Đường Vũ bị luyện hồn tra tấn xuất hiện một tia tỉnh táo.

“Ai……..?”. Đường Vũ nhẹ giọng hỏi lại, cả người hư thoát té trên mặt đất.

Và đồng thời động đất trong không gian rốt cục ngừng lại, đám người Courson kinh ngạc nhìn theo ông lão bay vút lên từ trong cái bình nhỏ màu đen, thân ảnh của đối phương như ẩn như hiện, giống như tùy thời sẽ biến mất, ông lão nhìn nhìn Courson, Carl và Ares, lộ ra tươi cười hiền lành, thanh âm vang lên ở trong đầu mọi người, “Các ngươi chính là trượng phu (chồng) của tiểu Vũ phải không? Nga, dùng cách nói của thú nhân chính là bầu bạn khế ước”.

“Đúng vậy”. Carl tiến lên chắn phía trước Courson, “Ông lão thối, giả bộ cái gì chứ! Không phải ông đang chiến đấu ở bên ngoài với tiểu Vũ sao? Như thế nào sẽ chạy tới trong vườn trà?!”.

Ông lão cười cười, “Ngươi tiểu hùng này vẫn là lỗ mãng như vậy, thật giống với phụ thân (cha) ngươi, không biết hiện tại mẫu phụ (mẹ) ngươi sống như thế nào?”.

“Mẹ tôi sống tốt hay không thì liên quan gì tới ông! Muốn đánh cứ đánh!”. Nói xong Carl đấm ngực, lộ ra tư thái chiến đấu.

Courson lẳng lặng nhìn một hồi, cảm giác bất thường, nâng móng vuốt lên vỗ vỗ bả vai của Carl, “Carl, trước cứ từ từ đã”. Sau đó đi tới phía trước bình nhỏ màu đen, đối diện lão giả nói, “Ông là ai?”.

“Ta là hồn phách Lục Vũ còn sót lại”. Lục Vũ vẫn cười như cũ, ôn hòa nhìn ba con dã thú, lộ ra vẻ mặt vui mừng, “Xem ra hiện tại tiểu Vũ thực hạnh phúc, ta cũng liền an tâm”.

Mảnh nhỏ hồn phách của Lục Vũ càng ngày càng ảm đạm, chỉ là “nói” có một chút như vậy cũng sắp chống đỡ không được, “……. Linh hồn lực của ta sắp hao hết, trước thừa dịp tâm ma không chú ý tránh ở trong bình nhỏ này, chỉ có thể miễn cưỡng bảo hộ lão hổ xông tới bên người này, mà lực lượng của bạch lang đó là bị tâm ma thiết kế cướp đi, nhưng mà không cần lo lắng……… Các ngươi phải bảo hộ tốt tiểu Vũ, cho dù là thần chi cao cao tại thượng cũng cô đơn……….”.

Hồn phách của ông lão càng ngày càng ảm đạm, cho tới khi hoàn toàn biến mất, mà cái bình nhỏ màu đen Ares cầm lại thì biến thành một đống bột phấn. Courson kinh ngạc phát hiện thú nguyên lực của anh đã quay lại, thậm chí còn có cảm giác càng mạnh hơn nữa.

“Lục Vũ tiền bối…….”. Courson đột nhiên tứ chi quỳ xuống đất, hướng tới chỗ bột phấn thật mạnh dập đầu tế bái, Carl và Ares thấy thế cũng làm lễ nghi con cháu tế bái bề trên đã mất này.

Vườn trà ngừng động đất, 3 đầu dã thú ngược lại càng thêm lo lắng, tế bái xong hồn phách tiêu tan của Lục Vũ thì Courson nghiêm túc nói, “Chúng ta không thể ngồi chờ chết, để 1 mình tiểu Vũ ở bên ngoài đối mặt nguy hiểm!”. Nói xong nâng tay phải lên, Lục Vũ dùng một tia lực lượng linh hồn cuối cùng giúp anh khôi phục thú nguyên lực và ngưng tụ thành hình dáng đồ đằng lang tộc, “Bầu bạn khế ước! Thử  kết nối với tiểu Vũ đi!”.

Carl và Ares mắt sáng ngời, đúng vậy! Bọn họ như thế nào không nghĩ tới điểm này chứ! Không hổ là anh hai Courson! Đầu óc rất thông minh nha! Ba con dã thú liền tiếp tục dùng thú hình ngồi vây quanh với nhau, dùng thú nguyên lực kích thích khế ước bầu bạn, kết nối với tiểu Vũ.

“A!”. Linh hồn tranh đấu làm cho tầm mắt Đường Vũ một mảnh mơ hồ, nhưng chậm rãi dâng lên cảm giác ấm áp mà quen thuộc giúp cậu xoa dịu đau đớn, lý trí trở về, lúc này cậu mới phát hiện người gọi cậu dĩ nhiên là thần vị mộc hệ, không thể, tình huống hiện tại cậu căn bản không thể dung hợp với thần vị mộc hệ, sẽ bị tâm ma cướp đi!

Đường Vũ liều mạng áp chế thần vị mộc hệ sắp xuất hiện, mỗi khi cậu thành công áp chế một chút thì đau đớn luyện hồn lại làm nó buông lỏng, làm cho thần vị tiếp tục hiện ra!

Quang mang màu xanh biếc càng ngày càng loá mắt, gần như làm cho cả bí cảnh biến thành màu xanh biếc, ông lão Hồ phục phát ra cười to điên cuồng, “Tới đây! Rốt cục tới đây! Thần chi tự mình tham dự tranh đoạt thần vị mộc hệ, ai cũng sẽ không nghĩ đến cuối cùng rơi vào trong tay ta!”.

Rốt cục thần vị mộc hệ hoàn toàn ngưng kết thành thực thể, xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Đường Vũ.

“Chính là bây giờ!”. Ông lão Hồ phục thả ra tất cả lực lương thánh giả, mượn đại hình trận pháp trợ giúp, từng chút từng chút  di chuyển tới chỗ thần vị, không hổ là thần vị, mới chỉ là uy áp vô ý thức lưu lại cũng sẽ làm cho hắn gần như thực lực cấp thánh giả cũng rất khó tới gần, cũng khó trách rất nhiều người cho dù có thần vị cũng vô pháp thành thần! Nhưng hắn không sợ, tiến hành nhiều năm như vậy, thậm chí dùng thân thể Đường Vũ, dùng Lục Vũ sáng tạo quy tắc của thế giới này, chính là vì giảm bớt bài xích của thần vị đối với hắn, hiện giờ tựa hồ sắp thành công!

Ông lão Hồ phục mắt thấy còn thiếu 1 bước là có thể tóm lấy thần vị mộc hệ, lúc này tâm ma Lục Vũ bên cạnh mới phát hiện bất thường, ý thức của nó cư nhiên đang chậm rãi biến mất, “Không —— đây là có chuyện gì?!”.

Ông lão Hồ phục cười nhạo quay đầu lại, “Sao lại thế này a! Ngươi bất quá chính là 1 tâm ma, ở trước mặt lực lượng thần thánh nào có địa phương cho loại như ngươi tồn tại!”. Theo lời nói của ông lão Hồ phục thì ma thức có ý thức kia hoàn toàn bị lực lượng thần thánh của mộc hệ tiêu diệt, “Hừ, không cần tốn nhiều sức, ngươi nghĩ rằng ta sẽ lặp lại sai lầm của bản thể,  mặc kệ tâm ma lớn dần có thể làm hại tới tồn tại của bản thể sao? Ngươi đã không có giá trị lợi dụng, vẫn là hoàn toàn tiêu tán mới tốt!”.

Nói xong vừa muốn tiếp tục lấy tay cầm thần vị mộc hệ lơ lửng trên đỉnh đầu của Đường Vũ, khoảnh khắc ngay khi bàn tay sắp chạm tới thì 1 tia laser và thú nguyên lực cường đại tấn công bàn tay của ông lão Hồ phục, nhất thời ông lão Hồ phục mất miếng ăn sắp tới miệng, không tự chủ lui ra phía sau vài bước.

Đột nhiên xuất hiện 3 cơ giáp dã thú chắn trước mặt Đường Vũ đang suy yếu, đỉnh đầu đại hùng màu nâu cư nhiên còn có 1 tiểu hùng màu nâu ngồi, con hùng bé tí kia nhe răng trợn mắt phát ra gầm rú uy hiếp non nớt với ông lão Hồ phục, Carl cười ha ha nói, “Ông chính là thần của thú nhân chúng tôi? Thì ra thần cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng của tôi”.

Trong miệng cự lang màu trắng bên phải ngậm 1 con tiểu lang màu trắng, hơi hơi vung lên, ném nó tới trên lưng của chính mình, miệng phun tiếng người, “Carl, xin tôn kính một chút với thần thú, tuy rằng ông ta quả thật không đáng chúng ta tôn kính!”. Vẫn lợi dụng tôn kính của thú nhân với thần thú thì không đáng bọn họ tôn kính!

Đại lão hổ vằn vàng bên trái không kiên nhẫn vẫy mạnh cái đuôi, rất muốn lập tức liền tiến lên chiến đấu, trên lưng của nó cũng đồng dạng đứng một con tiểu lão hổ cả người tản ra dục vọng chiến đấu dày đặc, nhưng Courson chưa ra lệnh thì hai lão hổ không dám tùy tiện phát động công kích, chỉ có thể liều mạng nhẫn nại.

Ông lão Hồ phục cười lạnh nói, “Các ngươi tự mình lại đây chịu chết? Cũng tốt, hài tử của Lục Long chính là đại bổ!”.

Đường Vũ mơ mơ màng màng mở to mắt, lúc này cậu đã không đau nữa rồi, nhưng tại sao con và bầu bạn của cậu cùng xuất hiện ở trước mặt chính mình? Không phải bọn họ an toàn ở trong vườn trà tùy thân sao?

Như là cảm nhận được tầm mắt của Đường Vũ, Carl cười cũng không quay đầu lại, nói, “Muốn đánh thì cả nhà chúng ta cùng tiến lên!”.