Thủ Hộ

Chương 171: Nghiền nát và giẫm đạp




Ngoại ô thành phố Fuyusi.

Lakjhal lặng yên đứng nhìn trang viên xa hoa, tráng lệ. Cậu theo bước Gilldames và đến được nơi này.

Có những lúc nên kìm nén và có những lúc nên buông thả giới hạn của bản thân.

Lakjhal là một người có giới hạn nhẫn nhịn vô cùng cao, rất có thể vì tính toán cùng lí trí mà bỏ qua cảm xúc.

Nhưng luôn có một điểm cấm kị trong lòng cậu, đó là tín ngưỡng của Lakjhal, là điều mà cậu cùng cả sinh mạng để theo đuổi và thủ hộ - Những người trọng yếu trong tim cậu, và người trọng yếu nhất trong đó lại chính là Arthur.

Gilldames theo đuổi Arthur không sai, điều này cậu có thể coi như không hơn nữa tự hào vì điều đó, nó chứng tỏ sự hấp dẫn của nàng. Nhưng điều hắn làm sai chính là xem Arthur như vật sở hữu và càng đáng chết hơn chính là hắn khiến Arthur chịu sỉ nhục.

Lakjhal cởi ra áo ngoài để trần thân trên, cơ thể thanh tú và trắng như bạch ngọc của Lakjhal được quấn quanh bởi những sợi xích đen tối có ẩn hiện các cổ ngữ ma trận đỏ rực.

Sát ý bạo ngược của Lakjhal dâng lên như sóng thần, bầu trời bị mây kéo đến tối đen, tinh không ảm đạm. Cả hành tinh này run rẩy mạnh mẽ tựa như tận thế.

Đây là sức mạnh chân chính của người sở hữu sức mạnh hơn một triệu Godstro, thứ sức mạnh có thể dễ dàng nghiền nát một hành tinh, những kẻ như Lakjhal còn được gọi với cái tên khác – Diệt Thế giả.

Lakjhal giật phăng xiềng xích trên cơ thể sau đó không hề đè nén mà thả ra ma áp khủng bố của mình về trang viên.

UỲNH!....

Tất cả đều bị ép sập dưới ma lực kinh khủng của Lakjhal, cả trang viên rộng hàng dặm vuông bị nện vào sâu vào lòng đất. Tất cả những người sống trong trang viên đều trở thành thịt nát, một ngoại lệ duy nhất chính là Gilldames.

Gilldames lặng người nhìn tất cả mọi thứ chung quanh và vẫn còn chìm trong ngơ ngác.

Giận dữ?. Hắn còn không biết bản thân mình nên trút cơn giận vào đâu. Mà nếu biết được căn nguyên thì hắn còn đủ khả năng trút giận?.

Chính lúc Gilldames vẫn còn ngơ ngẩn thì một âm thanh trong trẻo vang vọng khắp trời đất:

-Gilldames….

Gilldames xoay người lại. Là hắn, Rider, hắn làm gì nơi đây?.

Chưa đợi hắn suy nghĩ xong thì một cỗ hấp lực từ đối diện truyền đến. Gilldames không thể tự chủ, trời đất trong mắt hắn quay cuồng, và đến lúc dừng lại thì hắn đã bị Rider nắm cổ như một con gà.

Sỉ nhục!...

Vua Anh Hùng lần đầu tiên cảm giác được sỉ nhục sâu sắc đến thế, hắn là Vua, hắn là kẻ cao cao tại thượng, hắn áp đảo trên tất cả các anh hùng,… nhưng hiện tại lại bị một kẻ hắn từng xem là thường dân nắm trong tay.

-Tên thường dân khốn khiếp!...

Hàng loạt Bảo Khí hiện ra sau lưng Gilldames, hắn không do dự toàn lực vận động Gate of Babilon.

Thế nhưng

Lakjhal đạm mạc đưa tay đến trước và vặn một vòng.

Luân Hồi Lord Area lập tức bao phủ lấy Gate of Babilon, tiếp đó lực thời gian liên tục chuyển động khiến tất cả Bảo Khí của hắn dần gỉ nát, mục vỡ. Tiếp đó lực không gian vặn xoắn bẻ cong và cắn nuốt cả Gate of Babilon thành hàng triệu mảnh.

Tuyệt vọng!...

Gate of Babilon là tất cả sự tự tin của hắn, là đế chế của hắn, là chứng minh cho ngai vàng vĩ đại của hắn…

Lakjhal vung tay ném Gilldames xuống đất sau đó đưa chân dẫm lên mặt hắn và lạnh lùng:

-Cuộc đời khốn nạn của mi sẽ không dễ dàng chấm dứt như thế đâu, mi lần đầu tiên sẽ được biết được cái chết cũng là một điều rất hạnh phúc.

Lakjhal gẩy ngón tay lập tức hai ngọn lửa một xanh biếc một vàng rực được đốt lên, hai cực một nóng một lạnh thiêu cháy cơ thể của Gilldames.

Hắn lập tức hai mắt đầy tơ máu. Nhưng vì tôn nghiêm của một vị vua nên hắn không phát ra tiếng gào thét, Gilldames cắn chặt môi đến chảy máu.

-Xương cứng?.

Lakjhal sâu thẳm mở lời sau đó cậu mở ánh mắt tối đen của mình nhìn thẳng Gilldames rồi thì thầm:

-Ảo Cảnh của Tuyệt Vọng.

Gilldames phát hiện bản thân ngồi trên ngai vàng cô độc đối diện hàng triệu triệu những con người.

Đế chế của hắn, cung điện của hắn, tất cả những điều hắn tự hào ầm ầm sụp đổ

Những con người đó với khuôn mặt tuyệt vọng đang vươn tay về phía hắn, trong đó rất nhiều người Gilldames nhận ra, là những thuộc hạ khi xưa, là những kẻ hầu, là con dân hắn.

Biển người mang theo vô tận oán hận, tuyệt vọng dìm lấy Gilldames và cắn xé thân thể hắn,….

GYAAAAAAAAA!....

Gilldames gào lên như xé toạt màn đêm hãi hùng.

Một làn sóng quét ngang đến qua cơ thể Gilldames sau đó ánh mắt hắn trở nên trống rỗng.

Lakjhal thu hồi hai ngọn lửa sau đó tùy ý vứt Gilldames vào một cổng không gian như chó chết.

Gilldames sẽ không chết, tâm trí hắn bị giam cầm vĩnh viễn trong ảo cảnh do Lakjhal chế tạo, vì là anh linh nên hắn bất tử, và sự bất tử đó sẽ khiến hẵn vĩnh viễn chịu tra tấn trong ảo cảnh khủng bố.

Cậu đưa tay ra trước và hàng trăm xiềng xích lại xuất hiện trên cơ thể Lakjhal.

Mang lên áo ngoài, thân ảnh của Lakjhal tan biến trong bóng đêm để lại sau lưng là một bãi tan hoang khủng bố cùng với Gilldames hai mắt vô thần nằm đó.



Lakjhal tâm trạng không tốt tạt vào một quán rượu, cậu gọi một chai rượu thật mạnh sau đó tự ngồi rót uống.

Khục!...

Lakjhal ho ra khó chịu, cậu vẫn không thể nào thích được thứ thức uống này.

Đúng lúc này một bàn tay thò đến cướp lấy chai rượu và cũng tự rót uống. Lakjhal không ngăn cản bởi người đến là Saber.

Có hơi rượu nồng nên Saber cũng thả lỏng tâm tình.

-Ta đã từng xem ngươi là một đồng minh đáng tin tưởng Rider, ít nhất là thế đến khi cuộc chiến này chấm dứt. Cho đến tối nay,…

Saber nâng ly rượu và tu một hơi, mặt nàng trở nên đỏ bừng mỹ lệ:

-Ta thật sự,… thật sự không thể hiểu được,… điều gì khiến một kẻ như ngươi lại ẩn dấu sâu đến vậy, điều gì khiến ngươi xé toang ngụy trang của mình,… điều gì….

Nàng hơi ôm đầu và nói tiếp:

-Ta cảm giác được là vì ta,… và điều đó khiến ta rất sợ hãi, sự hãi sự cực đoan của ngươi là dành cho ta, Rider…. Hãy nói cho ta,… vì sao ngươi lại hành động như vậy?.

Lakjhal giật mạnh chai rượu trong tay Saber sau đó ngẩng đầu tu vào ừng ực, không dùng sức mạnh để hóa giải, hơi rượu cực mạnh chảy qua thấu suốt cơ thể khiến Lakjhal bừng lên.

-Nàng hỏi ta vì sao?!... Nếu nàng đã muốn biết, được thôi.

Nói rồi cậu ôm chặt lấy Saber và đặt vào môi cô một nụ hôn mãnh liệt, nồng cháy…

Saber dãy dụa, cô mạnh mẽ đẩy Lakjhal ra nhưng có lẽ vì men rượu, có lẽ vì tình cảm như thiêu đốt cả bầu trời của thiếu niên đặt vào nụ hôn khiến nàng dần đình chỉ động tác, sau đó Saber có phần khập khiễng đưa tay ôm lấy eo Lakjhal.



Lakjhal và Saber bước nhẹ trên bờ sông để về nhà. Không khí giữa hai người rất trầm mặc và xấu hổ.

Cảnh tượng hai người hôn nhau nồng nhiệt trong quán ba bị rất nhiều người chứng kiến, một số thanh niên nam nữ còn ghi hình lại, và hệ thống internet chính là nơi khiến scaldal của bạn được bung ra cho cả thế giới cùng chiêm ngưỡng, đánh giá.

Lakjhal thầm mắng bản thân hành động quá thiếu suy nghĩ và không khống chế bản thân, đêm nay cậu bị Gilldames chọc giận hơn nữa chuyện xưa ùa về nên tâm trí không thể kiềm nén.

Rượu quả nhiên độc hại cho tinh thần.

Tuy nhiên Lakjhal lại vô thức sờ môi của mình. Đây là lần đầu tiên cậu hôn Arthur, cảm giác đó tưa như một biển hạnh phúc nhấn chìm lấy Lakjhal khiến cậu không muốn thoát ra.

Saber lúc này nhìn thoáng qua và phát hiện động tác mờ ám này của Lakjhal, mặt nàng đỏ bừng đến mức muốn xịt khói.

Là Vua của nước Anh khiến nàng luôn mang thân phận của cao quý, cô tịch. Tình yêu là điều gì đó rất xa xôi đối với Saber.

Saber có thể thề rằng nàng hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nào với Rider, thế nhưng nụ hôn của thiếu niên lại làm bốc cháy lên một mảnh quá khứ xa xưa và mông lung trong sâu thẳm linh hồn của nàng.

Saber hít một hơi thật sâu sau đó hắng giọng uy nghiêm:

-Chuyện tối nay xem như là một phút sai lầm, ngươi hãy quên việc này đi, Rider.

Lakjhal có cảm giác lạ lạ, nghe thế nào cũng thấy giống ăn xong chùi miệng sau đó phủi mông rời đi. Lakjhal thì thầm thật nhỏ:

-Sao lại là một phút, nếu nhớ không lầm thì có đến hơn mười lăm phút.

Saber vốn đang giả trang uy nghiêm nhưng nghe đến đây thì sặc ra và phẫn nộ trừng mắt với Lakjhal.

Lakjhal cũng chỉ nhún vai và gối hai tay sau đầu cất bước lên trước huýt sáo thoải mái.



Buổi tối ngày hôm sau.

Trên một chiếc du thuyền lộng lẫy, tráng lệ. Ba người với trang phục hiện đại vô cùng sang trọng đang đứng nâng ly với nhau.

Họ đều là các anh linh mang trên mình hy vọng cùng ước nguyện xa xưa tham gia cuộc chiến Bàn Cờ.

Họ là những vị vua với truyền thuyết bất diệt được muôn đời truyền tụng

Isander Đại đế, Vua Chinh Phạt, một Rider cấp độ King còn sống trong cuộc chiến Bàn Cờ cách đây mười năm.

Vua Kị Sĩ Arthur, Saber cấp độ King.

Thần Vương Aure Leafador, Vua xứ Godria thần thoại. Archer cấp độ King.

Lakjhal khá ngạc nhiên với thân phận thật sự của Archer, bởi vì từ trước đến nay Archer chỉ xuất hiện ở cấp độ Knight. Hơn nữa Gilldames lại biết được thân phận thật sự của Archer.

Cậu lục tìm từ kí ức của Varon nhưng không có bất kì thông tin quan trọng nào về hai vị vua cổ đại này.

Aure liếc nhìn Lakjhal và nói:

-Ngươi vì sao cũng có mặt nơi này, ta không nhớ Gilldames cho mời ngươi.

-Ta đến thay cho Gilldames.

Sắc mặt Aure hơi biến đổi:

-Ngươi có ý gì?.

-Hắn hiện tại đang ở một nơi nào đó của thế giới không thể đến được. Ta đến để thay hắn.

Ánh mắt Aure híp lại cực kì nguy hiểm.

Gilldames là người bạn thân duy nhất của hắn, hắn không tin rằng có kẻ nào đủ sức mạnh để chóng đối với Bảo Khí cấp Diệt Thế của Gilldames.

Gilldames sau trận chiến cách đây mười năm thì đã được Vương Miện Thống Trị ban cho cơ thể để sống tại thế giới này, hắn không cần nguồn cung cấp ma lực từ Master nên gần như không có điểm yếu.

Lakjhal không quan tâm đến ánh mắt của Aure, sau khi tra tấn và phá hủy tinh thần Gilldames thì cậu đã vứt hắn vào khu ổ chuột ở một thành phố của châu Âu, Lakjhal muốn đày đọa Gilldames đời đời kiếp kiếp tại cái xó xỉnh tăm tối đó. Trừ khi chính Lakjhal cho phép nếu không đừng ai mong cứu được hắn.

Isander lấy từ bảo khí vật chứa của mình một thùng rượu nho thật to và đặt xuống:

-Bỏ qua mọi chuyện về cuộc chiến, hôm nay ta chỉ muốn cùng trò chuyện và say xưa với mọi người thôi, ha ha ha…