Thủ Hộ

Chương 92: Minh không cổ kiếm đồ




Nơi phía trước là tiếng phép thuật, thần thông đối chiến với nhau, Hạ và Đông liều mình chạy vê hướng đó, khi hai người thoát khỏi khu rừng thì một đạo ánh sáng tím, trắng bắn đến khiến cả hai ngất đi.

...

Hạ dần hồi tỉnh lại, ánh mắt cậu mơ màng và hốt hoảng, một thanh âm trong trẻo như nhạc tiên vọng đến từ gần đó:

-Ngươi tỉnh.

Người lên tiếng là một cô gái vận cổ trang màu trắng xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt ngọc lạnh lùng, thân hình yểu điệu hoàn mỹ, tà áo tung bay phiêu dật như tiên nữ cửu thiên.

Hạ ngẩn ngơ nhìn không chớp mắt sau đó cậu sực tỉnh và bối rối tìm kiếm chung quanh:

-Đông!... Đông ơi!...

-Tiểu đệ nói chính là cậu bé đáng yêu này sao?... Hi hi hi, ta tưởng tiểu đệ mê mẩn Thiên Vân Tiên Tử mà quên đi ta và huỵnh đệ của mình rồi chứ!...

Một giọng nói kiều diễm phát ra từ hướng đối diện, cô gái vừa lên tiếng như một hình ảnh đối ngược của Thiên Vân, cô ta mang theo vẻ đẹp mĩ lệ yêu diễm mỗi động tác mỗi lời nói đều có thể khiến nam tính mạch máu trương phồng. Thấy Hạ thất thần nhìn mình, cô gái đối diện che miệng cười yêu dị:

-Tỷ đẹp không?...

Hạ ngẩn ngơ gật đầu, tâm trí cậu như bị cô gái nơi đối diện hút vào không thể kiềm giữ. Thiên Vân hừ lạnh:

-Ghê tởm, không ngờ Mỹ Hồ Tiên Tử lại sử dụng Điên Đảo Chúng Sinh Đại Pháp đối với một thiếu niên. U Mị phái cũng chỉ toàn những kẻ lẳng lơ.

-Hừ. Chúng ta đã đánh sau suốt 30 năm rồi, cứ kéo dài thế này không phải là việc tốt.

Mỹ Hồ nhíu mày nói, nàng nhìn hai người thiếu niên bỗng dưng liếm môi, nở nụ cười quyến rũ:

-Nơi này có hai thiếu niên, chúng ta sẽ truyền thụ tuyệt học và sẽ để họ cứ mỗi năm năm lại quyết đấu một lần ngươi thấy thế nào?.

Thiên Vân trầm ngâm suy nghĩ sau đó cũng không thấy được biện pháp giải quyết tốt hơn nên đành gật đầu. Nàng quay về hướng Hạ rồi đạm mạc lên tiếng:

-Thiếu niên ngươi có đồng ý bái ta làm thầy?.

Ngôn ngữ của nào mang theo không thể từ chối, nếu như là người bình thường thì sẽ nhất định sung sướng thắp hương tạ ơn tổ tiên, được thần tiên thu làm đệ tử chẳng khác nào một bước lên trời.

Không một ai thấy được khóe môi của Hạ lúc này lại chếch lên một cách kỳ dị. Cậu vội vàng bước đến trước quỳ xuống và liên tục dập đầu:

-Đồ nhi bái kiến sư phụ.

Thiên Vân cũng không để ý cho lắm. Việc này có liên quan đến mặt mũi của U Mị phái và Nhất Kiếm phái.

Mỹ Hồ Tiên Tử và nàng đều là hai tuyệt thế thiên tài hàng đầu của hai môn phái, trong một lần tranh chấp Long Tuyền Thảo ở Đại Mạc Cốc mà hai người đã tàn sát khá nhiều huynh đệ tỷ muội của đối phương, hận thù giữa hai người đã diễn ra hơn 30 năm từ thù hận cá nhân trở thành tranh chấp và mặt mũi của môn phái.

Gần đây sư môn có lệnh phải thu liễm hành động nên hai người không thể tiếp tục đành phải dốc lòng truyền thụ cho hai thiếu niên này để họ thay mặt hai người.

Thiên Vân lấy ra một cây thước bằng bảo ngọc tuyệt đẹp và quăng nó ra khiến nó hóa lớn. Nàng cuốn lấy Hạ bay lên và điều khiển pháp bảo biến mất hướng chân trời.

Mỹ Hồ nhìn Thiên Vân biến mất thì nở nụ cười nghiền ngẫm và cuốn lấy Đông vẫn đang bất tỉnh bay đi.



Hạ ngồi trên pháp bảo đang bay trên bầu trời thì đầy kinh ngạc và thích thú cậu vươn người ra ngoài để ngắm các cụm mây đang trôi về sau bên dưới. Thiên Vân đạm mạc:

-Đây là pháp bảo phi hành của vi sư, tên nó là Ly Nguyên Thước có thể bay tối đa 10000 dặm trong một canh giờ. Ngươi chỉ cần chăm chỉ tu hành thì một ngày nào đó cũng có thể như thế. Đến rồi!.

Mây trời tản ra, từng dãy sơn mạch nguy nga hùng vĩ hiện ra, các kiến trúc lộng lẫy ẩn hiện, mây bảy sắc uốn lượn cả trời đất, tiên khí mịt mờ mỹ lệ.

Đây là Nhất Kiếm phái. Thiên Vân nhìn Hạ trợn mắt há mồm thì điềm nhiên giải thích:

-Tổ Sư khái phái của Nhất Kiếm phái là Sát Diệt kiếm tiên, hiện nay vẫn còn tại thế, ông là một trong ba mươi sáu đệ tử của Hoàng Thanh Thánh nhân – Một trong Ngũ Thánh nhân Vấn Đạo môn. Nhất Kiếm phái chúng ta được Tổ sư ban cho một đầu tường vân tiên mạch nên mói có thể có được kỳ cảnh thế này. Nhất Kiếm phái chúng ta là một trong 36 phái trong Hoàng Thanh nhất mạch.

Hạ chăm chú nghe một cách say sưa. Hai người trong lúc đó cũng đáp xuống một khu biệt uyển xinh đẹp thanh nhã. Đây là nơi Thiên Vân tu luyện. Nàng dẫn Hạ vào một căn phòng bài trí thanh đạm và gọi người hầu mang hạ đi tẩy trần sạch sẽ.

Hạ sau khi được tắm rửa sạch sẽ và cấp cho một bộ trang phục của đệ tử nhập môn phái Nhất Kiếm thì tiến về nơi Thiên Vân đang tọa hạ. Thiên Vân lúc này đang đứng trước một bức tranh vẽ thanh kiếm trong căn phòng và nhắm mắt minh tưởng.

Đây là tâm pháp nhập môn của Nhất Kiếm phái do Sát Diệt kiếm tiên để lại tên Minh Không Cổ Kiếm Đồ.

Bức tranh do chính tay Tổ sư khai phái là Sát Diệt kiếm tiên vẽ và truyền cho đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ để tu luyện, khi minh tưởng trước bức tranh sẽ làm người tu luyện bồi dưỡng một thanh tâm kiếm trong linh điền, tâm pháp có tổng thể 20 tầng.

Tâm kiếm khi luyện đến tận cùng có thể triệu hồi Không Minh sát kiếm, tương truyền có thể rạch phá tinh không tiếu ngạo khắp thiên quốc.

Mỗi đệ tử khi gia nhập sẽ được người đứng đầu thế hệ trẻ cho quan khán bức tranh trong 7 ngày để tự bồi dưỡng hình thành hạt giống tâm kiếm.

Và người hiện tại giữ Minh Không Cổ Kiếm Đồ là Thiên Vân.

Nàng gia nhập Nhất Kiếm phái lúc 3 tuổi, vừa quan sát Kiếm Đồ ngày đầu tiên thì đã hình thành được tâm kiếm, đến ngày thứ bảy thì trực tiếp tiến quân đến tâng tu luyện thứ 5.

Việc này kinh động đến cả Sát Diệt kiếm tiên khiến người đã tự mình rời đạo tràng và nhận Thiên Vân làm đệ tử, cũng chính là người đệ tử duy nhất hiện nay của ông.

Hạ lặng yên đứng đợi mà không lến tiếng.

Thời gian trôi đi, cậu cũng bắt đầu quan sát Minh Không Cổ Kiếm Đồ. Thanh kiếm như thực như ảo, lúc ẩn lúc hiện, mang khí tức sát phạt kinh khủng nhưng một chút sát ý cũng không lộ ra bên ngoài.

Trong linh điền nơi ngực của Hạ dần hình thành một khí lưu mỏng trong suốt có hình thanh kiếm mờ nhạt.

Nguyên lực chạy dọc theo các đường kinh mạch chủ của Hạ như một thanh kiếm đâm phá các tầng bình chướng yếu huyệt trong cơ thể cậu khiến Hạ cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Cậu lúc này đang trong trạng thái ngộ kiếm.