[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 7 - Chương 105-1




“Đừng chạm, nếu chạm vào, người chết chính là ngươi.”

Ngữ khí Triệu Tiểu Trăn đúng kiểu chưa khiến thiên hạ kinh hoàng chết không nhắm mắt, làm các thư sinh sợ tới mức đồng loạt lùi về sau ba bước lớn, trong đám người không ngừng có tiếng kêu vang do bị giẫm phải chân. Phương Tĩnh An sắc mặt vừa hòa hoãn được chút trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, phải chống bàn mới miễn cưỡng đứng vững, trong mắt chợt lóe nồng đậm nghi ngờ cùng rối rắm, tựa hồ như biết rõ nội tình gì đó?

Triệu Tiểu Trăn híp mắt đánh giá Phương Tĩnh An.

Triển Chiêu một tay xách Triệu Tiểu Trăn gan lớn bằng trời lên, để bé tránh xa mối nguy hiểm, cùng phòng ngừa Triệu Tiểu Trăn nghịch loạn, Triển Chiêu thuận tay lắc qua lắc lại, khiến Triệu Trăn bị lắc tới choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt, hai mắt hương vòng bị Triển Chiêu xách đi. Khu vực trung tâm chỉ có mấy bài thơ nhăn nhúm, cùng bài thơ của Phương Tĩnh An bị vo vún lưu lại tại chỗ, chung quanh hình thành một vòng tròn lớn không người…

Triển Chiêu và Triệu Trăn ngoạn nháo đã quen, chuyện “chơi đùa hằng ngày” trong mắt hai người lại đưa tới một trận xì xào nho nhỏ — Triển đại nhân cư nhiên dám xách áo Hoàng thượng lên, còn tựa như nghịch mì mà lắc tới lắc lui, xoay qua xoay lại? Không hổ danh là Nam hiệp Triển Chiêu, người được phong là “Ngự Miêu” quả nhiên không phải ai cũng làm được!

PS: Hoàng thượng co dãn thật tốt.

Triệu Trăn ở giữa không trung vặn vẹo giãy dụa: “Sư phụ! Ta phát hiện một con nhện!”

Triển Chiêu sửng sốt: “Nhện thì làm sao?” Chẳng lẽ là manh mối mấu chốt của vụ án?

Triệu Trăn biểu tình nghiêm túc: “Con nhện đã chết!”

Triển Chiêu: “…….”

Ngữ khí Triệu Trăn trầm xuống nói: “Vạn vật đều có linh tính, để nó mồ yên mả đẹp đi!”

Triển Chiêu: “…….”

Ngộ Không ngươi lại đây, vi sư tuyệt đối không đánh chết ngươi.

Bị cặp mắt mèo lanh lợi của Triển Chiêu nhìn chằm chằm, Triệu Trăn hạ giọng nói: “Con nhện không có ngoại thương, có thể là bị độc chết. Ta đã dùng ngân châm tiên sinh cho, kiểm tra hết giấy bút trên bàn, mấy thứ này đều do Thái Bạch lâu cung cấp, không phát hiện có độc, chỉ trừ bài thơ của Phương Tĩnh An…”

Triệu Trăn chỉ chỉ bài thơ bị vo vún trên đất: “Ta phát hiện một ít bột phấn màu trắng trên bài thơ, mang về đưa tiên sinh kiểm tra xem là độc gì.” Ngân châm của Công Tôn đã được ngâm trong dược thủy, so với ngân châm bình thường hiệu quả cao hơn nhiều, ngay cả kịch độc vô sắc vô vị mà ngân châm bình thường không thể phát hiện cũng có thể thử ra.

Triệu Trăn lấy ra cây ngân châm đen xì, bên trên còn có một con nhện đã chết: “Người hạ độc cố ý nhằm vào Phương Tĩnh An, có thể là tình sát, cừu sát cũng có thể là giết người diệt khẩu, cũng có thể là tiêu diệt đối thủ cạnh tranh. Ta nghe nói Phương Tĩnh An đang đứng dầu danh sách thí sinh có khả năng đỗ cao năm nay, sòng bạc cũng có cá cược về hắn.” Triệu Trăn khoa tay múa chân một chút: “Công danh lợi lộc trong một đêm liền phất lên, dụ hoặc không nhỏ a ~~”

Triển Chiêu nheo mắt lại: “Sao ngay cả chuyện sòng bạc mà ngươi cũng biết?”

Bởi vì ta từng tới sòng bạc nha — chuyện này tuyệt đối không thể thẳng thắn! bằng không Bao đại nhân và Bát vương gia lại bắt đầu ca cải lương, còn có Thái hậu… bọn họ hận không thể dùng xích sắt trói ta ở trên long ỷ, trừ vào triều chỗ nào cũng không cho đi, mỗi ngày còn dùng roi da ngâm ớt quật ta, mỗi ngày chưa đánh 8 lần chưa yên? Triệu Trăn khoanh tay lắc lắc đầu, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Ta đoán kẻ hạ độc vẫn còn đang ở trong đại sảnh, có lẽ chính là một trong số những người tham gia thi đấu.”

Triệu Trăn nháy mắt ra hiệu với Bạch Ngọc Đường — Ngươi lên! Thời khắc khảo nghiệm của ngươi đã đến! cha ruột hay bố dượng đều do ngươi quyết định!

Bạch Ngọc Đường khóe miệng co giật — Đến lúc này rồi còn không quên ba hoa, Triệu Tiểu Trăn chính là muốn ăn đòn mà!

“Ta đã thấy loài nhện này.” Bạch Ngọc Đường thở dài, cầm cây ngân châm nhìn qua: “Đây là loài nhện độc đốm đỏ Vân Nam, loại nhện độc này có ý thức lãnh địa rất mạnh, nhện cái tính cách đặc biệt hung hãn, sẽ chủ động tấn công cả người lẫn vật tới gần nó. Nghe nói trong lúc mang thai, nhện cái sẽ không ra ngoài kiếm ăn, mà lấy nhện đực làm đồ ăn.” Bạch Ngọc Đường cẩn thận bọc con nhện lại: “Đừng thấy bộ dạng nó đẹp mà lầm, nọc độc của nhện độc đốm đỏ có thể giết chết con mồi có hình thể lớn hơn nó hàng trăm lần. Con người khi trúng độc, nhẹ thì thần chí hoảng loạn ngây ngây ngốc ngốc, nặng thì lập tức tử vong.”

Triệu Trăn giả bộ trầm tư: “Sống còn hay chết chóc, đây là một vấn đề đáng giá để suy xét…”

Bạch Ngọc Đường quyết đoán không để ý Triệu Trăn, Triển Chiêu dường như đã quên luôn chuyện sòng bạc, vấn đề hắn quan tâm hiện tại chính là — con nhện độc vì sao lại bị độc chết? Không phải con nhện độc cắn chết Lý Hồng rồi sau đó sinh bất khả luyến uống thuốc độc tự sát theo đấy chứ? Đây là vụ án tự sát vì tình vượt qua chủng tộc tự nhiên sao?

Triển Chiêu đau đầu nói: “Liệu có thể có hai hung thủ không?”

Triệu Trăn sờ sờ cằm: “Có hai người đều muốn giết Phương Tĩnh An, hai người bọn họ không hẹn mà cùng hành động hôm nay, một dùng độc dược, một dùng nhện độc, kết quả, hai tên ngu ngốc đều thất thủ? Vậy Lý Hồng chỉ là kẻ chết thay hay là hại người thành ra hại mình?”

Bạch Ngọc Đường miễn cưỡng nói: “Ta cảm thấy, Lý Hồng chính là tên hung thủ thứ hai sử dụng nhện độc.”

Triển Chiêu theo suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường mà phân tích: “Ý ngươi là, hung thủ đầu tiên hạ độc lên bài thơ của Phương Tĩnh An, muốn độc chết Phương Tĩnh An. Đúng lúc này, hung thủ thứ hai Lý Hồng nhảy ra, Lý Hồng cố ý cướp đoạt bài thơ của Phương Tĩnh An, nhân cơ hội thả nhện độc ra, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại trở thành kẻ chết thay cho Phương Tĩnh An, bị hung thủ đầu tiên dùng độc hại chết, sau đó nhện độc của Lý Hồng cũng bị độc dược hại chết theo. Lý Hồng giết người bất thành, ngược lại trở thành kẻ chết thay, nghe qua cũng khá hợp lý…”

Phá án nhiều năm, lần đầu tiên trong đời thấy một hung thủ ngu xuẩn như vậy, Triển Miêu Miêu hết nói nổi.

Triệu Trăn cảm khái nói: “Nếu thật sự như vậy, Lý Hồng cũng coi như liều mạng…”

“Thật ra hắn cũng không cần phải làm như vậy.” Triệu Trăn bắt đúng trọng tâm nói: “Lý Hồng học thức khá, đáng tiếc lòng ghen tị quá nặng, ta không thể để người như thế làm quan. Loại người như hắn cực kỳ muốn tiến vào quan trường, nhưng cũng là loại không thích hợp với quan trường nhất, cho dù hắn có đậu Trạng Nguyên thì ta cũng không dám trọng dụng loại người như thế.” Triệu Trăn tuyệt đối không phải đang nói kháy, bé nói là sự thật, đáng tiếc Lý Hồng đã tự ngốc chết chính mình.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đồng thời nhìn trời, nếu Lý Hồng trên trời linh thiêng có nghe được lời này, liệu có tức giận đến mức sống lại hay không?

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Còn tên mày rậm mắt to Dương Kế Nghiệp, ta vẫn cảm thấy hắn có mưu đồ khác. Dương Kế Nghiệp vừa rồi vẫn luôn vây quanh người Phương Tĩnh An, hắn có thể dễ dàng tiếp xúc với bài thơ, cơ hội hạ độc có rất nhiều.”

Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường thực kinh ngạc — sau khi xảy ra chuyện, Triển Chiêu là người rời đi đầu tiên, căn bản không nghe được cuộc thảo luận của hai người bọn họ vè Dương Kế Nghiệp. Triển Miêu Miêu mơ mơ hồ hồ cư nhiên liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu Dương Kế Nghiệp không có hảo ý, chẳng lẽ đây là giác quan thứ sáu của loài mèo?

Kỳ thi hội gần ngay trước mắt, Triệu Trăn không hy vọng chuyện Lý Hồng tử vong khiến nhân tâm hoảng sợ, ảnh hưởng tới phong độ của các thí sinh.

Triển Chiêu cũng hiểu rõ lợi hại trong vấn đề này, hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm, thí sinh tinh thần cao độ khẩn trương, không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng có khả năng dẫn tới rối loạn, nếu bị người hữu tâm châm ngòi thổi gió, hậu quả thực không tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, kẻ chủ mưu sau màn mai danh ẩn tích đã lâu, liệu có khả năng nhảy ra hô phong hoán vũ hay không?

………………………

Ba người mang theo bột phấn độc dược, xác nhện độc cùng một bụng nghi vấn chạy về Khai Phong Phủ.

Triển Chiêu lưu lại mấy nha dịch canh giữ trong Thái Bạch lâu, trên danh nghĩa là bảo hộ hiện trường, nhưng kỳ thật là âm thầm bảo hộ Phương Tĩnh An.

Tiểu tử Phương Tĩnh An này, rất hợp với câu nói “đừng nhìn mặt mà bắt hình dong” bề ngoài nhìn qua có chút thành thật lại chất phác, cũng không biết đã đắc tội ai mà lại có những hai người muốn giết hắn. Vì tránh cho hung thủ thứ ba thứ tư thứ năm…. Mọc như nấm sau mưa tới sát hại, cả đám đoàn kết nhau lại, hợp tác mưu sát Phương Tĩnh An, Triệu Trăn cũng phái mấy ám vệ bảo hộ hắn.

Triệu Trăn thật sự không hiểu nổi, rõ ràng đều là đối thủ cạnh tranh với nhau, vì sao cứ nhất định phải tụ tập ở Thái Bạch lâu? Mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt, bề ngoài thân thiết, bên trong ngấm ngầm châm chọc khiêu khích, chẳng lẽ không cảm thấy mệt tâm sao?

Một bộ phận sĩ tử cùng chung chí hướng, cuối cùng trở thành đội hữu thân thiết; đại bộ phận chỉ là giả vờ thân thiết, bề ngoài giả vờ quen thân, chỉ cần không ảnh hưởng tới chính mình là được; cũng có loại người ngạo kiều mặt hếch lên trời, hỉ ác đều thể hiện rõ trên mặt, ngay việc giả bộ cũng lười, cứ tùy hứng như vậy.

Kẻ dối trá, nếu ngoài miệng nói “Mỗ mỗ huynh đài tài trí hơn người, nhất định có thể đề tên bảng vàng”, thật ra là hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng sung sướng khi người gặp họa nói: “Tên này thi nhiều lần đều trượt, phỏng chừng năm nay cũng trượt thôi, nịnh hắn hai câu cũng coi như mỗi ngày làm một việc thiện.”

Người chính trực, giỏi về phát hiện ưu điểm của người khác, nếu ngoài miệng nói “Mỗ mỗ huynh tài trí hơn người, nhất định có thể đề tên bảng vàng”, tuyệt đối là lời nói thật! tựa như fan hâm mộ nhìn thần tượng, càng nhìn càng sùng bái, lại quay đầu nhìn chính mình, càng nhìn càng thất bại, dù có rộng lượng đến mấy cũng khó mà không thấy phiền muộn.

(= ̄w ̄=)  Nhân sinh ngược tâm thật là say!

………………………………..

Ba người trở lại Khai Phong Phủ, Công Tôn đã khám nghiệm tử thi xong, đang ngồi trong thư phòng Bao đại nhân uống trà.

Công Tôn nói: “Lý Hồng là bị độc chết, buồng phổi biến thành màu đen, chứng tỏ hô hấp trúng độc.” Công Tôn liếc nhìn Triệu Trăn: “Sau khi độc dược phát tác sẽ khó thở, trên người không lưu lại bất cứ vết thương gì. Người chết, sắc mặt sẽ không biến thành màu đen như người trúng độc bình thường, thất khiếu cũng không đổ máu, thời gian độc phát cho tới lúc tử vong rất ngắn, cho dù có giải dược cũng không cứu kịp. Bởi vì trạng thái tử vong rất giống như bị chết đột ngột do bệnh phát, trong cung thường dùng nó để xử lý cung phi ‘bị bệnh nặng’ hoặc thần tử ‘có tật xấu’.”

“Uy Vũ tướng quân năm đó từng lập vô số chiến công hiển hách vì Đại Tống, dù công cao chấn thủ vẫn bị Thái tổ hoàng đế nhiều lần nhục nhã. Trong tiệc cung yến, trước mặt văn võ bá quan, Thái tổ hoàng đế đã tự tay rót rượu cho Uy Vũ tướng quân, trong rượu đó có chất độc này.”

Chuyện này kích động ở chỗ, Công Tôn tiên sinh cười lạnh ba tiếng: “Thái tổ hoàng đế tự mình rót rượu, Uy Vũ tướng quân sao dám không uống, có thể nào không uống chứ? Chỉ có thể ngậm ngùi uống hết ly rượu, trong khoảnh khắc liền trúng độc bỏ mình. Thái Tổ nói “Uy Vũ tướng quân vốn có bệnh cũ, hôm nay uống quá nhiều rượu, chết đột ngột, đưa thi thể trở về tướng quân phủ, những người khác tiếp tục yến ẩm’ nói xong nâng chén chúc mừng, cả triều văn võ bá quan giận mà không dám nói gì!”

Công Tôn đặt ly trà xuống, càng nói càng bực mình: “Văn võ bá quan cũng không phải ngốc tử, ai chẳng biết Uy Vũ tướng quân thân thể cường kiện trời sinh thần lực, đừng nói là ‘bệnh cũ’, từ nhỏ tới lớn còn chưa từng bị bệnh. Nhưng Thái tổ hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nói hắn ‘có bệnh cũ’ chính là có bệnh cũ, nói hắn ‘uống rượu chết đột ngột’ chính là chết đột ngột. Từ đó về sau, những người bị trúng loại độc này đều được gọi là ‘bệnh cũ tái phát’.” Công Tôn trắng mắt liếc nhìn Bàng Thống.

Bàng Thống tay uống trà dừng lại — đây là sợ ta chết hay là muốn phán ta chết?

Triệu Tiểu Trăn ủy khuất muốn chết: “Không phải ta làm!”

Tất cả mọi người nhẫn cười, Bao đại nhân trấn an nói: “Đương nhiên không phải Hoàng thượng, chỉ là dược trong cung đều có định lượng nhất định, đặc biệt là độc dược, thỉnh Hoàng thượng tuyên Ngự y tới hỏi thăm một chút.”

Triệu Trăn bĩu môi, ném lệnh bài lên giữa không trung, lên giọng nói: “Gọi Khúc Lâm Thái y viện tới đây.” Đợi tới khi bắt được hung thủ, nhất định sẽ khiến hắn nếm mùi bị người đổ oan! Liền giá họa hắn thầm mến Triển Chiêu, sau đó đóng cửa thả bình dấm chua Bạch Ngọc Đường, hoặc là chua chết hắn hoặc là đánh hắn thành đầu heo!

Ám vệ phi thân tiếp nhận lệnh bài, lĩnh mệnh rời đi.

Triển Chiêu nói lại những suy đoán trước đó cho Bao đại nhân, lại giao thuốc bột và nhện độc đốm đỏ Triệu Trăn tìm được giao cho Công Tôn tiên sinh. Bởi vì thuốc bột có thể trúng độc qua đường hô hấp, nên Công Tôn chỉ dùng nước sạch hòa tan ra một chút: “Không sai, chính là loại độc này.”

Bao đại nhân nhíu chặt chân mày, thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, kỳ thi mùa xuân cũng không phải chuyện đùa.

Bao đại nhân trầm ngâm một lát: “Đưa Phương Tĩnh An tới đây, ta muốn hỏi chút.”

Mọi người liếc nhau — lúc này gọi Phương Tĩnh An tới, thật sự là mất công không được gì, làm tốt thì chỉ thuộc bổn phận công tác, làm không tốt chính là coi mạng người như cỏ rác. Chỉ sợ Bao đại nhân nổi lòng quý nhân tài, một lòng muốn mau chóng phá án ổn định nhân tâm, về phương diện khác cũng là vì muốn bảo hộ Phương Tĩnh An. Loại chuyện mất công không được lợi này cũng chỉ có Bao đại nhân nguyện ý làm.

Triệu Trăn bỗng nhiên nói: “Đại nhân hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu ngài gặp Phương Tĩnh An, ngài sẽ không còn tư cách làm quan chủ khảo.”

“Quan chủ khảo?!” mọi người kinh ngạc, Bao Chửng cũng kinh ngạc.

Đừng thấy Triệu Trăn bình thường hay gây cười, mở miệng không chỗ nào cố kỵ, nhưng thời khắc mấu chốt tiểu bao tử vẫn lời lẽ nghiêm túc, miệng kín như hồ lô, nhưng lại có thể vững vàng gây áp lực cho cả triều bá quan văn võ, sống chết không chịu công khai quan chủ khảo cùng các giám thị coi thi là ai.

Dựa theo suy nghĩ của Triệu Trăn: Đợi các sĩ tử vào trường thi hết rồi, mới tuyên đọc danh sách giám khảo trước mặt mọi người, sau đó nhốt giám khảo và sĩ tử vào chung một trường thi. Không cho phép giám khảo rời đi, người nhà giám khảo cũng không được tới thăm hỏi, lại càng không cho phép truyền gọi người hầu vào. Trong trường thi tự nhiên có người hầu hạ, cũng không thiếu quần áo, đồ ăn. Thẳng tới khi kỳ thi chấm dứt, các sĩ tử rời trường thi, mới cho phép giám khảo ra ngoài, về nhà tắm rửa…

Triệu Tiểu Trăn mỗi ngày qua lại với người Khai Phong Phủ nhưng một chút tiếng gió cũng không tiết lộ. Mọi người không ngờ Triệu Trăn lại chọn Bao đại nhân làm quan chủ khảo.

Quan chủ khảo a! Được phép phân chia sắp xếp các quan viên làm giám khảo! Có cơ hội mở rộng mối quan hệ! Đó thực sự là một chức quan béo bở!

Bao Chửng thật sự chưa từng làm quan chủ khảo lần nào, tiếc hận trong nháy mắt, cuối cùng vẫn cương quyết lắc đầu: “Chỉ có thể cô phụ sự ưu ái của Hoàng thượng.” kẻ chủ mưu sau màn chạy trốn bên ngoài, Biện Kinh phát sinh án mạng, vô luận là phủ doãn Khai Phong, hay là thần tử được Hoàng thượng tín nhiệm, Bao Chửng đều bụng làm dạ chịu.

Triệu Trăn cũng tiếc hận.

Bé tín nhiệm nhân phẩm của Bao Chửng, lại không thể ngăn cản miệng lưỡi người đời, nếu Bao Chửng tiếp xúc cùng một chỗ với thí sinh, dù thế nào cũng không thể để ông ấy làm quan chủ khảo được. Pháp luật kỉ cương cần làm gương tốt, nếu ngay chính Triệu Trăn còn ‘không khách quan dùng người’ thì còn có thể trông cậy vào người khác chí công vô tư được sao?

Không khí bỗng nhiên có chút trầm xuống, Bao đại nhân cười nói: “Đúng rồi, đã tra ra thân phận của Tiểu Hồng.”

Mọi người sửng sốt, đầu óc cũng tập trung lại đây, Triển Chiêu nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Hồng nào?”

Bạch Ngọc Đường là người đã gặp gì là không thể quên, dùng ánh mắt ý bảo Triển Chiêu — Chính là Tiểu Hồng khóc lóc sướt mướt quỳ trên đường cái cầu cứu.

Triển Chiêu tỏ vẻ kinh ngạc — Bạch Ngũ gia mỗi ngày đều gặp được vô số thiếu nữ khóc lóc sướt mướt cầu cứu ngoài đường, mệt ngươi lại nhớ rõ từng người như vậy.

Bạch Ngọc Đường: “…………..”

Ta sai rồi, ta không nên lắm miệng…. Ặc, ta không nên nhiều mắt.

Bao đại nhân vuốt chòm râu dài lải nhải: “Đám thanh niên các ngươi, tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã tệ như vậy, suốt ngày quên đông quên tây. Trong vụ án điều tra cung nữ bị sát hại, Tiểu Hồng bị tay chân Cẩm Tú lâu đuổi theo, Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp ra tay cứu nàng, còn đưa nàng trở về báo án, các ngươi đều quên rồi?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn đang bận rộn dùng ánh mắt đánh nhau, Triệu Trăn ngược lại đã nhớ ra, quả thật có một tiểu cô nương tên gọi Tiểu Hồng. Lúc ấy mọi người vì tra án mà sứt đầu mẻ trán, còn từng hoài nghi Tiểu Hồng là mật thám của kẻ chủ mưu sau màn, nhưng cuối cùng vụ án được phá, không liên quan gì tới Tiểu Hồng, oan uổng người ta.

Công Tôn cũng đã nhớ ra: “Tiểu Hồng giấu chủ lén trốn đi, còn ăn cắp đồ, tự xé khế ước bán mình, xúc phạm Tống luật, đại nhân niệm chuyện của nàng còn có nguyên nhân khác, nên tạm thời bắt giữ sau thẩm vấn, đợi điều tra rõ thân thế rồi mới luận tội.”

Nói là bắt giữ sau thẩm vấn cũng không thể nhốt tiểu cô nương chung với đạo tặc cực hung cực ác chung một phòng giam. Tiểu Hồng không nhà để về, bên ngoài còn có tiểu lão bản Cẩm Tú lâu như hổ rình mồi, Tiểu Hồng khóc lóc cầu xin Bao đại nhân, được ở cùng với tiểu nha hoàn và nhóm bác gái trong hậu viện. Bọn Triển Chiêu cũng chỉ hoạt động ở tiền viện, Tiểu Hồng từ đó tới nay không rời khỏi hậu viện, các nữ quyến im lặng giữ khuôn phép trong phủ cũng thực chiếu cố nàng.

Bao đại nhân thở dài một tiếng: “Nha đầu kia cũng thực đáng thương, vốn là một đại tiểu thư cẩm y ngọc thực, quanh co lòng vòng bị người bán hai lần, cuối cùng lưu lạc tại chốn yên hoa chi đại. Thật vất vả mới tìm lại được cha mẹ ruột, mà cha mẹ lại ghét bỏ nàng mất danh tiết, không chịu nhận con.” Bao đại nhân mặt bánh bao sầu mi khổ kiểm: “Tiểu Hồng nháo muốn xuất gia, ai cũng hết cách với nàng, ta cũng phát sầu….”

Triệu Trăn hiếu kỳ: “Cha mẹ nàng là ai?”

Bao đại nhân nhìn Bàng Thống biểu tình thờ ơ: “Nàng là muội muội Bàng phu nhân.”

Bàng phu nhân trong miệng Bao Chửng là chỉ phu nhân đương nhiệm của Bàng Cát, mẹ kế Bàng Thống — Tôn thị.

Phụ thân Tôn thị tên Tôn Đức Nhân, vốn là một vị quan thất phẩm tép riu nơi thâm sơn cùng cốc, bản lĩnh kém cỏi, tiền đồ vô lượng, trong nhà nghèo rớt mùng tơi. Sau này không biết trúng vận số gì mà đem con gái cả của mình bán cho Bàng Cát lớn hơn hai mươi mấy tuổi làm tiểu thiếp.

Sau khi Tôn thị nhập phủ phi thường dược sủng ái, không quá vài năm sinh được Bàng Dục, đứng vững gót chân. Tôn gia một người đắc đạo, nữ nhi gả đi cả nhà được lợi. Sau này mẹ ruột Bàng Thống qua đời, Tôn thị được nâng lên làm chính thê, cha vợ Tôn Đức Nhân cũng được Bàng Cát nâng đỡ liên tục thăng chức. Năm nay bởi vì ‘thành tích nổi trội xuất sắc’ bị điều vào kinh, làm một chức quan ngũ phẩm không lớn không nhỏ, ở trong Lễ bộ nhàn nhã rảnh rỗi không mục đích, những nữ nhi khác cũng không tệ.

Tiểu Hồng vốn là đứa con gái nhỏ nhất của Tôn Đức Nhân, cũng từng là trân bảo hết sức được sủng ái, khi Tiểu Hồng 5 tuổi bị lạc đường, người Tôn gia khóc cạn nước mắt đi tìm nhiều năm, vẫn không có manh mối, dần chết tâm. Ai ngờ mười mấy năm sau, Tiểu Hồng bỗng nhiên xuất hiện! con gái ruột thế nhưng lưu lạc thanh lâu? Lại còn được tiểu lão bản Cẩm Tú lâu tự mình ‘điều giáo’? Chuyện này vô cùng kích thích!

Tôn lão đại nhân hít thở không thông, suýt nữa đã đi gặp liệt tổ liệt tông, sau khi thanh tỉnh, câu đầu tiên nói chính là — “Nữ nhi của ta đã chết!” không thể nhận lại, tuyệt đối không thể nhận! Bằng không những đứa con khác sao dám làm người? Lão già này sao còn mặt mũi đi gặp người khác?

Năm đó có khoảng 6, 7 hài tử bị bắt cóc, chỉ cần Tôn gia không thừa nhận, ai cũng không có chứng cớ, cũng không thể kề dao lên cổ ép buộc người ta nhận con đi.

Tiểu Hồng thương tâm muốn chết, gào khóc đòi xuất gia, Bao đại nhân cũng đau đầu, Triệu Trăn nheo mắt nghĩ nghĩ: “Ta có sáng kiến này.”

Sáng kiến cái gì…

Mọi người yên lặng nhìn trời, dự cảm Tôn gia không được hay ho cho lắm.

Hết chương 105.1