[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 7 - Chương 105-2




Thái y viện, vốn tên ‘Hàn Lâm Y quan viện’ Triệu Trăn ngại nó đọc không xuôi, vẫn thuận miệng gọi là ‘Thái y viện’. Ưu điểm của việc làm hoàng đế chính là ở chỗ đó. Triệu Trăn thuận miệng gọi, mọi người cũng lười sửa, cuối cùng mấy tháng trước ‘Hàn Lâm y quan viện’ đã chính thức được đổi tên thành ‘Thái y viện’.

Thái y viện chịu sự quản lý của Hàn Lâm viện, lệ thuộc vào nội thị tỉnh, là một trong bốn cục thiên văn, thư nghệ, đồ họa, y quan. Thái y viện chủ yếu gánh vác chức năng ‘quản lý cơ cấu trung ương y dược’, bình thường Thái y viện có hai danh viện sử, hai phó sử đứng đầu cùng bốn người phụ trách quản lý sự vụ của Thái y viện,  mỗi viện có 4 nhân viên, 6 người chuyên môn thượng dược phụng ngự, cùng các y quan khác, tính sơ sơ tất cả các nhân viên bên trong thái y viện có khoảng hơn trăm người…

Chính phó sử Thái y viện đều có chức quan, tương đương với chức viện trưởng viện phó bệnh viện lớn thời hiện đại, bình thường những việc lặt vặt quấn thân, cũng không phải là người có y thuật tốt nhất. Chức quan trong Thái y viện và y thuật không có quan hệ trực tiếp, mỗi người có một chuyên môn riêng, so với việc tìm chính phó sử xem bệnh còn không bằng tuyên y quan tới.

Thái y viện thường xuyên lắc lư ở trước mặt Hoàng thượng, cơ hội thăng chức rất nhiều, cho nên dư thừa rất nhiều nhân viên, cho nên bọn họ càng ngày càng mập mạp, đồng thời nuôi dưỡng một số lớn nhân viên nhàn tản. Nhớ có bộ phim nào đó thời hiện đại có cảnh Thiên tử giận nữ hở cái liền muốn giết sạch thái y: “Không cứu được trẫm giết ngươi chôn cùng!” — đây tuyệt đối là tình tiết hư cấu, trừ tình huống đặc thù nào đó, thái y thực an toàn, không làm sẽ không chết.

Tiếp bước ti thị vệ, Thái y viện cũng khó thoát khỏi 《 độc thủ 》 của Triệu Trăn. Trải qua một đợt cải cách gà bay chó sủa, loại bớt 1/3 nhân viên dư thừa, chia lại thái y viện thành ba ngành, một phụ trách khám bệnh, một phụ trách sổ sách y thư, một phụ trách quản lý, dưới ba ngành chia thành nhiều phòng nhỏ, ở đây chúng ta không tìm hiểu kỹ từng phòng, chúng ta chỉ tập trung nói về ngành《 khám bệnh 》

Phụ trách khám bệnh được Triệu Trăn cải cách đặt tên là 《 Khoa cấp cứu 》 tập trung toàn bộ những nhân tài có y thuật siêu quần, rảnh rỗi thì cùng nhau bàn luận y thuật, nghiên cứu chế tạo tân dược, thay thế chỉnh sửa dược cũ, biên soạn y thư… 《 Khoa cấp cứu 》 là khoa trung tâm của Thái y viện, có một trưởng khoa, hai phó khoa, Công Tôn là một phó khoa, phó khoa còn lại chính là Khúc Lâm được Triệu Trăn khâm điểm.

Khúc Lâm tuổi không lớn nhưng y thuật cao minh, chỉ là lá gan quá nhỏ, hở một cái liền khóc.

Nhận được lệnh triệu tập của Triệu Trăn, ám vệ không dám chậm trễ, vội vàng vọt vào trong Thái y viện bắt lấy phó khoa Khúc Lâm đang thực hiện công việc [mỗi ngày khóc vài lần] của mình. Ám vệ khiêng Khúc Lâm bay lên trời, khinh công cao cường hỏa tốc chạy về Khai Phong Phủ, ven đường lưu lại nước mắt khóc than của Khúc thái y khiến nhóm dân chúng đồng loạt ngẩng đầu nhìn quanh — trời đổ mưa à?

Nhìn thấy Triệu Trăn, Khúc Lâm một phen nước mắt nước mũi, tựa như tiểu tức phụ bị phu quân khi dễ, nước mắt lưng tròng xông tới ôm đùi, nhưng bởi vì đùi Triệu Trăn thật sự quá… nhỏ con, đành phải đổi thành ôm eo. Khúc Lâm nhát gan, lại có bệnh sợ độ cao nghiêm trọng, vừa rồi bị ám vệ võ công cao cường khiêng tới khiên lui, tim gan phèo phổi gì suýt nữa cũng nôn ra hết! May mắn Khúc Lâm sợ chết, tùy thân luôn mang theo tiểu dược hoàn cứu mạng, ăn hai viên mới cứu vớt cái mạng nhỏ của mình.

Khúc Lâm vừa thấy Triệu Trăn liền nhào tới cáo ngự trạng: “Hoàng thượng a!!! tiểu thần suýt nữa không còn được thấy ngài nữa rồi!!! hu hu hu…”

Triệu Trăn nhìn ám vệ: “Ngươi đùa giỡn lưu manh?”

Ám vệ sờ sờ mũi: “Khúc thái y khóc thực thú vị, thuộc hạ nhịn không được mới trêu một chút…”

Triệu Tiểu Trăn tỏ vẻ hoài nghi: “Chỉ một chút?”

Ám vệ ho khan hai tiếng: “Hơn một chút chút…”

→_→ Quả nhiên là đùa giỡn lưu manh.

“Ra góc tường đứng!” Triệu Trăn giả bộ giận dữ mắng ám vệ, ám vệ mặt không chút thay đổi đi ra góc tường, phạt đứng góc tường cái gì…Hoàng thượng quả nhiên bao che khuyết điểm. Triệu Trăn xoa xoa đầu Khúc Lâm, thuận mao thuận mao ~~ “Đừng khóc, ta làm chủ cho ngươi, ngươi muốn phạt hắn thế nào?”

Khúc Lâm hai mắt đẫm lệ mông lung: “Phạt hắn giúp thần giã trùng tử (sâu)!”

Triệu Trăn cố gắng nhẫn cười: “Được, giã bao nhiêu cũng được.”

Khúc thái y nhát gan, e ngại hết thảy trùng tử sống, cố tình thái y viện gần đây đang nghiên cứu tân dược, phải nghiền nát một lượng trùng tử lớn làm thuốc dẫn. Chuyện này quả thực như muốn mệnh Khúc Lâm, khiến hắn mỗi ngày khóc hôn mê ba lượt a ba lượt, cuối cùng vẫn luôn được các đồng nghiệp tâm ngoan thủ lạt cứu tỉnh, bởi vì bọn họ đều biết vọng, văn, thiết, liên* cho nên có muốn giả ngất chơi xấu cũng không thể, công việc này quả thực rất ngược tâm, Khúc Lâm mỗi lần nhìn thấy Triệu Trăn đều gào khóc muốn cáo lão hồi hương. (*bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là “tứ chẩn”)

Điều kỳ quái chính là, Khúc Lâm kinh sợ trùng tử sống lại không sợ trùng tử bị giết tới huyết nhục mơ hồ, lúc chế dược còn trực tiếp thọc tay xuống bới lên! Trong lúc làm việc, Khúc Lâm không còn bộ dạng khóc lóc nỉ non, mà là bộ dạng nói một không hai, dám nghĩ dám làm, y đức bưu hãn không cần giải thích!

Khúc Lâm chớp chớp mắt, rớt xuống hai giọt nước mắt: “Hoàng thượng nói chuyện giữ lời?”

Triệu Trăn đầy mặt chính trực: “Miệng vàng lời ngọc!”

Khúc Lâm đơn thuần tin luôn, lau khô nước mắt nín khóc mỉm cười.

Mọi người vì con người đơn thuần kia thắp một ngọn nến — thà tin trên đời có quỷ cũng đừng tin lời Triệu Trăn nói!

Triển Chiêu đưa thuốc bột phát hiện ở hiện trường án mạng cho Khúc Lâm, Khúc Lâm nhìn nhìn: “A…”

A cái gì, đừng có thở mạnh! — mọi người căm tức nhìn Khúc Lâm.

“Hóa ra là dược này.” Đừng thấy Khúc Lâm tuổi còn trẻ, Khúc gia ba đời đều làm trong thái y viện, đối với việc lớn việc nhỏ gì trong thái y viện đều biết rõ như lòng bàn tay. Ông nội Khúc Lâm khi còn trẻ vừa vặn làm dưới thời Thái Tổ, Khúc Lâm không chỉ được nghe nói tới loại độc dược này mà còn từng được nhìn thấy.

Khúc Lâm nói: “Khi tiên hoàng còn tại thế, từng ra lệnh cấm thái y viện cất chứa chất độc, loại độc này cùng rất nhiều độc khác đều bị tiêu hủy. Hoàng cung quy củ sâm nghiêm, một mình chế độc, tàng độc, dùng độc đều là tử tội, không có ý chỉ của Hoàng thượng, trong thái y viện không ai dám chế độc. Hơn nữa nhìn màu sắc thuốc bột này, không giống như tân dược mới được chế mấy năm gần đây, càng giống dược cũ từ nhiều năm trước.”

Bao đại nhân hỏi: “Trong thái y viện, còn những ai biết chế loại độc này?”

“Ai cũng biết.” Khúc Lâm tùy tiện nói: “Thái y viện cất chứa mọi phương thuốc khắp thiên hạ, đại phu cầm phương thuốc trong tay giống như võ giả cầm lợi kiếm bảo đao. Trị bệnh cứu người là thần y, hành hiệp trượng nghĩa là đại hiệp; thấy chết không cứu là lang băm, khi nhỏ hiếp yếu là bại hoại!” Khúc Lâm hiên ngang lẫm liệt nói, rồi lại trộm liếc ám vệ đang bị phạt đứng nơi góc tường, hết thảy đều là ám chỉ…

Mọi người đồng thời trầm mặc.

Nhìn không ra Khúc thái y lại thù dai tới vậy, nhớ mãi không quên muốn trả thù người ta, bắt được cơ hội liền dẫm một cước, đây là quỷ nhát gan muốn nghịch tập?

(Jeremy: =))) chưa biết chừng bạn ám vệ và bạn Khúc thái y lại thành đôi ấy chớ)

………………….

Thái y viện không có manh mối, mọi người nhìn theo bóng dáng Khúc thái y hãnh diện cùng bạn ám vệ ‘phụng mệnh đi chuộc tội’ cùng nhau rời đi. Nếu nói Khúc thái y là ‘thỏ nhỏ biết cắn người’ thì ám vệ do chính Triệu Trăn điều giáo càng ‘không phải trung khuyển’, hai người ở cùng một chỗ, không biết là ai khi dễ ai nữa…

Tiễn bước Khúc thái y, Triển Tiểu Chiêu và Triệu Tiểu Trăn tay trong tay về nhà ăn cơm, cước bộ nhẹ nhàng hưng phấn.

Nhóm thân thích còn chưa về, đặc biệt là Triển phu nhân vẫn chưa đi! Bởi vì tay nghề nấu ăn của Triển phu nhân thật sự quá tuyệt vời, cho dù là độc thủ sau màn cũng không thể ngăn cản quyết tâm Triệu Tiểu Trăn tới cọ cơm! Triệu Tiểu Trăn thường xuyên cảm khái — nếu không phải vì đánh không lại Triển sư công thì ta nhất định không từ thủ đoạn đưa Triển phu nhân vào ngự thiện phòng, mỗi ngày nấu cơm cho ta ăn! Ô hô, hận không gặp nhau khi chưa gả đi!

Bạch Ngọc Đường thói quen ăn uống đạm bạc, không có chấp niệm gì với đồ ăn, sơn hào hải vị chỉ ăn một chén cơm mà dưa muối đậu hũ cũng chỉ ăn một chén. Nguyên nhân chủ yếu là do Ngũ gia rất lười, ăn cơm hay bới thêm cơm đều là chuyện phiền toái. Mỗi lần Triển Chiêu xới cơm cho Bạch Ngọc Đường đều dùng sức ấn ép nhồi nhét cơm cho đầy bát, Bạch Ngọc Đường không có thói quen để cơm thừa, xới bao nhiêu ăn bấy nhiêu, cho dù đã cảm thấy rất no cũng sẽ cố gắng ăn sạch cơm.

So với Bạch Ngọc Đường nhiều lần gặp cản trở trong việc nuôi mèo thì Triển Chiêu vẫn đang yên lặng cố gắng kiên nhẫn dưỡng phì tiểu bạch thử yêu quý.

Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng, chậm rì rì đi ở phía sau hai thầy trò, nhìn bóng dáng Triệu Tiểu Trăn có chút đăm chiêu.

Triệu Trăn hôm nay rất kỳ quái.

Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy Triệu Trăn rất kỳ quái. Trẻ con bình thường đều ưa hồ nháo làm nũng, Triệu Trăn cũng thích hồ nháo làm nũng nhưng hùng hài tử thì hồ nháo không dứt, hài tử thích làm nũng đều bị chiều hư, chỉ có Triệu Trăn là luôn nắm chắc giới hạn hồ nháo đúng mực, làm nũng đúng mực. Không nhiều không ít, không khiến người khác cảm thấy phiền chán, cũng không tỏ vẻ chín chắn.

Bản chất Triệu Trăn cũng rất lười biếng, cho dù suốt ngày lăng quăng lượn đường nhưng cũng không phải đang làm chuyện vô ích. Nhóc con này tự dưng chạy tới Thái Bạch lâu gây rối đã rất kỳ quái, huống chi Triệu Trăn bao che khuyết điểm đến không còn nguyên tắc nào, cư nhiên lại để ám vệ đi ‘chuộc tội’ với Khúc Lâm? Chuyện này thật sự rất khó hiểu.

Kỳ quái cũng không chỉ có mình Triệu Trăn, còn có chết không đi Bạch Cốc.

Bạch Cốc không biết đã ăn nhầm dược gì hay là vẫn quên uống thuốc mà bỗng nhiên trở nên phi thường nhiệt tình, không chỉ mỗi ngày đứng chờ ở ngã tư đón mình về nhà còn ở trước mặt công chúng gào ầm lên “Ngọc Đường, con về rồi à, phụ thân chờ con đã lâu ~~” Bạch Cốc đứng chờ ở giao lộ nét mặt tươi như hoa, hình nền xung quanh phảng phất có vô số bông bách hợp nở toe toét! Người đi ngang qua đều bị vẻ đẹp của Bạch Cốc làm cho ngây ngốc, nam nữ già trẻ toàn bộ đều trở nên si mê chỉ biết há to miệng.

— ối nương ơi!!! Phụ thân Ngũ gia đẹp quá xá! chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm?!

Bạch Ngọc Đường xoay người bỏ đi — thực dọa người, thực muốn đánh chết lão già ấy!

Ngoại trừ mỗi ngày đứng trước giao lộ thu hút ánh nhìn, Bạch Cốc còn thường xuyên lắc lư lượn đường, bởi vì bộ dạng hai cha con quá giống nhau, nhóm dân chúng khó tránh khỏi hiếu kỳ tiến lên hỏi hai câu, Bạch Cốc nghe vậy đều lộ ra biểu tình “ngô gia có nhi tử trưởng thành”, sau đó mặt đầy tự hào nói cho mọi người biết — “Ngọc Đường là con trai ta đó!”

Vì thế…

Bạch Ngọc Đường rất nhanh biết được cái gì gọi là dư luận xôn xao! Cái gì gọi là ngôn luận đáng sợ!

Bạch Cốc không chỉ ở bên ngoài nổi điên mà về nhà cũng nổi điên. Mỗi ngày đều xung phong nhận việc tới phòng gọi Bạch Ngọc Đường rời giường, lão ấy không ngủ nướng thì thôi lại còn muốn lôi kéo Bạch Ngọc Đường cùng rèn luyện buổi sáng. Bạch Ngũ gia thực buồn bực, mỗi sáng rời giường đều nhìn thấy gương mặt giống hệt mình bán manh, loại cảm giác tức ngực này căn bản không thể dùng lời để hình dung! Bạch Ngọc Đường run rẩy nổi da gà, trốn Bạch Cốc như trốn ruồi bọ!

Lúc trước đã cảm thấy, biểu tình tự tiếu phi tiếu của Bạch Cốc phi thường muốn ăn đòn.

Bây giờ phát hiện, tự tiếu phi tiếu thực ra rất tốt, nét mặt ‘tươi cười như hoa’ của lão ấy mới càng đáng sợ!

Bạch Ngọc Đường tuy rằng vẫn muốn kín tiếng nhưng với dung mạo này, tính tình này, công phu này, thật sự không có khả năng kín tiếng nổi. Bạch Ngọc Đường trời sinh đã có đặc chất hấp dẫn mắt người, ở trong chốn võ lâm lang bạt vài năm liền vang danh thiên hạ, ở trên đường đi bộ vài vòng liền nổi tiếng người người biết. Hiện nay Bạch Ngọc Đường thường trú tại Khai Phong Phủ kết hợp với Triển Chiêu cũng đồng dạng rất dẫn người chú mục, cả hai song kiếm hợp bích lấp lánh x lấp lánh = chói mù mắt.

Bạch Ngọc Đường ở Khai Phong Phủ có nhân khí rất cao, cho nên Bạch Cốc có liên quan cũng vô cùng nổi danh, chuyện hai người là thân sinh phụ tử ngay cả bằng hữu giang hồ cũng đã nghe nói, bọn họ thi nhau gửi thư cho Bạch Ngọc Đường hỏi (buôn) thăm (chuyện) tận (bát) tình (quái).

Nói văn hoa chính là “Nghe nói gần đây Bạch huynh tìm được sinh phụ, thật đáng vui mừng, có thể nói rõ hơn chút không?”

Nói trắng ra chính là “Bạch lão ngũ, ngươi cmn thật không phúc hậu! không phải ngươi là cô nhi sao?! Ở đâu mọc ra một lão cha?”

Nói mơ hồ chính là “Làm cha rồi? cung hỉ cung hỉ, huynh thật thiếu ý tứ, cưới vợ cũng không thông tri cho chúng ta!” đằng sau lại kèm thêm một phong thư khác: “Xin lỗi nghe nhầm, không phải hỉ làm cha, là mừng cha đến, cung hỉ cung hỉ! Vấn an bá phụ giúp ta!”

Bạch Ngọc Đường một phen đốt sạch đống thư từ gửi tới, tức giận nửa buổi không ngủ nổi!

Kẻ trong cuộc thì u mê, Triển Chiêu thích khi dễ Bạch Ngọc Đường nhưng lại không cho phép người khác khi dễ hắn, thời khắc mấu chốt tự nhiên sẽ động thân nhảy ra bảo hộ con chuột nhà mình! Triển Chiêu phân tích nói: “Đầu tiên bá phụ không phải đang gây chuyện hồ nháo, bằng không cha ta sẽ không mặc kệ như thế, tiếp theo bá phụ tính cách cao ngạo, cho dù muốn nhận lại ngươi cũng sẽ không dùng loại phương pháp quấn riết không tha này, hắn rõ rệt là cố ý ép ngươi chơi cùng.”

“Cuối cùng là Triệu Tiểu Trăn!” Triển Chiêu híp mắt nguy hiểm chắc như đinh đóng cột nói: “Loại phương pháp quấn riết không tha này ngoài ý muốn lại vô cùng hữu hiệu, vừa thấy chính là bút tích của Triệu Tiểu Trăn! Nếu có thể nghĩ ra loại tối kiến này, nó khẳng định biết rõ nguyên nhân!”

Bạch Ngọc Đường vươn tay rút đao: “Để ta đi hỏi nó!”

Triển Chiêu nhào tới giữ đao lại: “Đao hạ lưu nhân! Triệu Tiểu Trăn còn có chỗ dùng!”

Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Trừ cọ ăn cọ uống cả ngày ba hoa ra tối kiến gây họa, nó còn có tác dụng gì?”

Triển Chiêu cơ hồ thốt ra ngay lập tức: “Chăm sóc hai ta trước lúc lâm chung!”

Hai người vốn đang đùa giỡn, phút chốc lại trở nên nghiêm túc. Bạch Ngọc Đường trong lòng chợt lóe trăm ngàn ý niệm, chính hắn cũng không biết nên mừng hay nên lo. Triệu Trăn là đồ đệ của Triển Chiêu, không có con cái mới phiền tới đồ đệ chăm sóc trước lúc lâm chung, vì sao Triển Chiêu không hề nghĩ ngợi liền nhận định mình sẽ không có hài tử…

Chăm sóc hai ta trước lúc lâm chung…

Bạch Ngọc Đường hạ đao xuống, vươn tay ôm lấy Triển Chiêu.

Ta vốn tưởng ngươi mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không hiểu, hóa ra ngươi đều biết.

Những gì ngươi muốn, ta đều có thể cho ngươi, chỉ trừ hài tử…

Miêu nhi thích trẻ con như vậy……

Bạch Ngọc Đường tay dùng lực, gắt gao ôm chặt Triển Chiêu vào lòng.

Triển Chiêu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại mình vừa nói gì, hối hận mình nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, lại không nghĩ rằng Bạch Ngọc Đường sẽ kích động như vậy. Triển Chiêu mặt mày đỏ bừng dụi đầu lên vai Bạch Ngọc Đường, chỉ để lộ hai vành to đỏ hồng, ngoan ngoãn để hắn ôm, sau một lúc lâu mới chậm rãi nâng hai tay lên ôm lại hắn.

(づ  ̄3 ̄) づ

Hai người hoan hoan hỉ hỉ đứng ôm nhau, cái gì Bạch Cốc, cái gì Triệu Trăn, cái gì chân tướng, tất cả đều quên hết sạch. Ngay cả buổi tối cũng ôm nhau ngủ! Bạch Cốc sáng sớm theo thường lệ tới quấy rối, phát hiện thằng con nhà mình đã từ bỏ tư thế ngủ đoan đoan chính chính thường ngày mà nghiêng người ôm chặt Triển Chiêu, Triển Chiêu khó được khi không đá chăn, tư thế ngoan ngoãn nhu thuận nằm trong lòng Bạch Ngọc Đường… hai người trán kề trán, ngủ tới say giấc nồng, tựa hồ đang làm mộng đẹp nào đó.

Bạch Cốc đứng bên giường xem xét nửa ngày, thật sự luyến tiếc quấy rầy hai đứa nhỏ, xoay người ra khỏi phòng còn thuận tay đóng kín cửa phòng lại.

Bởi vì sáng nay không có Bạch Cốc tới quấy rầy, Bạch Ngọc Đường cảm thấy may mắn, cho rằng lão già ấy đã điên đủ, rốt cuộc khôi phục bình thường, ai ngờ tới khi đến giao lộ nhìn thấy Bạch lão già nét mặt tươi như hoa, Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên trong đời răng đau ê ẩm — ta quả nhiên đã quá ngây thơ rồi!

Bạch Cốc bế Triệu Tiểu Trăn dẫn đầu đi vào phòng, hai cái đầu châu vào nhau thì thà thì thụt, không hiểu lại sắp nghĩ ra trò bậy gì.

Vừa định đi tìm Triệu Trăn nói lời khách sáo, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Đừng tưởng rằng có thể dễ dàng moi được tin tức từ miệng Triệu Trăn, nhóc con này ranh ma khôn lỏi, miệng ngậm còn kín hơn cả hến! tỷ như chuyện phong Bao đại nhân làm quan chủ khảo, nếu không phải Triệu Trăn chính miệng nói ra thì ngay cả Bao đại nhân tiếp xúc gần nhất với sự việc cũng không phát hiện chứ đừng nói là mình.

Phương pháp trực tiếp nhất chính là, dùng tin tức Triệu Trăn muốn biết nhất để trao đổi, Triệu Trăn trời sinh bộ mặt gian thương, buôn bán mà không có lời nhất định không làm, cho nên ‘tin tức kia’ nhất định phải là thứ vô cùng có giá trị mới được. Bạch Ngọc Đường trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ phiền toái: “Không bằng trực tiếp tới tìm Triệu Trăn ngả bài, hỏi nó muốn cái gì….”

Triển Chiêu một câu dập tắt suy nghĩ này: “Tiểu Bạch, ngươi muốn bị Triệu Tiểu Trăn nô dịch cả đời sao?”

Bạch Ngọc Đường: “…….”

Triển Chiêu nheo mắt lại: “Ngươi cảm thấy, nếu chúng ta bắt Thừa Ảnh uy hiếp Triệu Tiểu Trăn, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

Bạch Ngọc Đường hết nói nổi: “Sao có thể thành công?! Ngươi có thể đừng đưa ra chủ ý không đáng tin thế được không.” Tính cách Triệu Tiểu Trăn khó đoán, cho dù nó lưu lại Thừa Ảnh bên mình, cũng dễ dàng tha thứ cho Thừa Ảnh, cùng ngủ chung giường với Thừa Ảnh cũng chưa thể chứng minh nó thích Thừa Ảnh, nguyện ý vì Thừa Ảnh mà thỏa hiệp. Khó trách các cụ xưa có nói, trẻ con ở cùng với ai, tính cách sẽ giống người đó, Triệu Tiểu Trăn thích ra tối kiến, nhất định là do Triển Chiêu…

“Chỗ nào không đáng tin chứ?” Triển Chiêu mặt đầy mờ mịt, còn có chút ủy khuất: “Chuyện Triệu Tiểu Trăn muốn biết nhất không phải là bí mật của Thừa Ảnh sao? Chúng ta dùng bí mật của Thừa Ảnh để trao đổi, Triệu Tiểu Trăn khẳng định sẽ nguyện ý đổi, rõ ràng là ý kiến hay mà…”

Dù là người vô cùng bình tĩnh nhưng lúc này Bạch Ngọc Đường cũng có chút đỏ mặt.

Hoàn toàn hiểu lầm rồi! Suy nghĩ rất không thuần khiết!

Bạch Ngọc Đường ho khan hai tiếng, tránh đi ánh mắt trong veo của Triển Chiêu: “Là ý kiến hay, cứ làm như vậy đi.”

Triển Chiêu lúc đầu là mờ mịt, sao đó là bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng là dùng ánh mắt lo lắng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triệu Tiểu Trăn từng nói, nam nhân tới độ tuổi nhất định, sẽ tiến vào “thời kì mãn kinh”, chẳng lẽ Tiểu Bạch cũng…

Ừm…. không biết Công Tôn có chữa trị được không ta.

Hết chương 105