Thủ Tịch Ngự Y

Chương 149-2: Bắt lấy chứng cứ




Rời khỏi cửa, Dương Quốc Kỳ gọi vài cuộc điện thoại, thông báo cho phòng công thương, thuế vụ, kiểm tra an ninh, an toàn chất lượng chuẩn bị đến nhà máy Tướng Quân đại kiểm tra tổng hợp một lần.

Ý tứ của Vương Khánh Giang Dương Quốc Kỳ lĩnh hội rất sâu sắc. Ngưng nước, ngưng điện chỉ là thủ đoạn nhỏ. Anh phải nắm được nhược điểm kinh doanh không đáng tin cậy của nhà máy Tướng Quân thì như vậy mới chân chính khiến người ta thất bại. Cho dù có kiện đến tòa án thì ở huyện cũng có cái lý để nói. Chính là nhà máy Tướng Quân đã làm bại hoại danh dự sản nghiệp trà của huyện Nam Vân. Chính quyền huyện Nam Vân xuất phát từ suy xét toàn đại cục, từ thái độ hiệp thương đến kết nối với nhà máy Tướng Quân. Ai ngờ nhà máy trà đã không biết hối cải, ngược lại còn tố cáo Huyện ủy và UBND huyện.

Tai bay vạ gió! Hoàn toàn là tai bay vạ gió.

Dương Quốc Kỳ được chỉ điểm, đầu óc mở ra không ít. Y ngồi xe thẳng đến nhà máy Tướng Quân, trong bụng thầm nói nhiều bộ môn như vậy, tôi không tin là không tra ra được một tật xấu nào ở đấy. Trong những năm gần đây, chỉ cần hạ công phu đi tìm thì không thể không tìm ra lỗi.

Dương Quốc Kỳ có thể làm đến Phó chủ tịch huyện thì cũng không phải là hạng người vô năng. Mấy ngày nay, y ngoại trừ bức bách nhà máy Tướng Quân nhượng bộ thì cũng tính toán phương diện khác. Y đã sưu tầm tài liệu, chuẩn bị hướng những bộ môn có liên quan chứng thực huyện Nam Vân là nơi sản sinh ra Tướng Quân Trà. Chỉ cần có thể chứng thực được thì trong cuộc đàm phán giữa huyện Nam Vân và nhà máy Tướng Quân, huyện có thể nắm giữ thế chủ động.

Chỉ có điều Dương Quốc Kỳ không thể tưởng tượng được nhà máy Tướng Quân lại kiêu ngạo như vậy. Lại còn công khai khởi tố một cách nhanh chóng, hoàn toàn không cho y thời gian.

Đoàn khảo sát trong vòng hai ngày đã tiến hành khảo sát những khu kinh tế mới, khu công nghiệp có tiềm năng của tỉnh Nam Giang. Sau khi khảo sát phát hiện không ít vấn đề, nhưng tổng thể cũng coi như tạm được. Dù sao những khu kinh tế mới này đều là những khu kinh tế lâu đời. Tuy rằng xí nghiệp nhập trú không nhiều lắm, nhưng cơ bản cũng đã đi theo quỹ đạo. Vấn đề đặt ra chỉ là phần trăm miễn thuế quá thấp, chu kỳ kết toán lại quá dài. Trong khu sản nghiệp có một số phương tiện không cân xứng.

Hiện nay các tỉnh phía tây cũng bắt đầu coi trọng công tác hậu kỳ của thu hút đầu tư, không giống như trước kia chỉ cần đem tài chính về đến là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Tới ngày thứ ba, Quách Hiển Nghị quyết định đến thành phố Long Sơn khảo sát. Đến thành phố Long Sơn kỳ thật chính là đến huyện Nam Vân. Mọi người vì sao đến Nam Giang thì trong lòng đều biết rất rõ, không cần nói gì khác. Để nhận thức được y thuật của Tăng Nghị, mọi người đều cùng nhau đến Nam Vân.

Tăng Nghị trong hai ngày qua đã làm một lần kiểm tra sức khỏe cho các xí nghiệp thu được hiệu quả rất tốt. Hiện tại mọi người đều tâm phục khẩu phục y thuật của Tăng Nghị. Có một số người có căn bệnh lâu và khó chữa như Quách Hiển Nghị, sau khi được Tăng Nghị khám và chữa bệnh, rõ ràng đã có sự giảm bớt. Tin rằng chỉ cần kiên trì trị liệu thì khẳng định sẽ được khỏi hẳn.

- Hai ngày qua vất vả cho Trưởng phòng Tăng.

Quách Hiển Nghị cười.

- Tôi nghe nói một chuyên gia của bệnh viện, một ngày cũng phải khám cho hai ba mươi người. Trưởng phòng Tăng hai ngày qua vừa phải cùng chúng tôi khảo sát chung quanh, vừa dành chút thời gian kiểm tra sức khỏe cho mọi người, khiến cho tất cả chúng tôi cảm thấy ngại quá. Nếu không đến Nam Vân đầu tư một hạng mục nào thì thật là khó coi.

Tăng Nghị khẩn trương nói:

- Quách tổng ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Các người lần này có thể nhận lời mời của tôi đến Nam Giang đã là vinh hạnh lớn nhất cho tôi rồi. Mặc kệ là cuối cùng mọi người có đầu tư gì hay không, tôi cũng cảm thấy vui rồi. Làm tốt công tác tiếp đãi, giúp mọi người chăm sóc sức khỏe một chút chẳng qua là giơ tay lao động thôi. Mọi người không cần lấy chuyện đầu tư đầu nhập làm một. Dù sao đầu tư cũng là một chuyện lớn, không thể qua loa.

Đổng Lực Dương lúc này cười nói:

- Tôi và Tiểu Tăng thời gian tiếp xúc khá dài, bản tính của cậu ấy tôi biết rất rõ. Chân thành, không giả tạo. Tôi thấy mọi người không cần nói đùa với cậu ấy nữa, cùng lắm thì chúng ta đưa cho Tiểu Tăng một phong bì là được rồi.

Những người bên trong chiếc xe đều cười vang. Mấy ngày nay tiếp xúc với nhau, mọi người cũng biết Tăng Nghị là người thế nào. Tuyệt đối là chiếu cố mọi người nhưng đồng thời cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cũng không phải bởi vì muốn kéo đầu tư mà có thái độ gì đặc biệt với mọi người.

Có người nói đùa:

- Trưởng phòng Tăng phong bì sẽ không thấp đâu. Nói không chừng, mọi người chúng ta phải gom góp lại thì mới đủ.

- Đúng vậy, tôi thấy trên một vài tờ báo nói rằng, muốn xuất hiện trên công báo của hoàng gia nước Anh thì phải mất hai mươi triệu đô la mỹ.

Có người cười tiếp lời:

- Có thể khiến cho Nữ hoàng nước Anh dùng công báo quảng cáo Tướng Quân Trà cho cậu ấy thì cái giá đó chúng ta đảm đương không nổi đâu.

Bên trong xe lại vang lên một trận cười. Lời này tuy rằng là nói giỡn nhưng một chút cũng không khoa trương.

Được đăng trên công báo của Hoàng gia nước Anh, Tướng Quân Trà của huyện Nam Vân không những có thể kiếm được hai mươi triệu đô la mỹ, nếu sản lượng khai thác và phát triển ổn định, sau một năm kiếm được năm mươi triệu đô la Mỹ cũng không thành vấn đề.

Tăng Nghị cười nói:

- Tôi chưa làm qua kinh doanh, phương diện này không thể so sánh bằng với mọi người. Tuy nhiên, nghe mọi người nói như vậy, tôi cảm thấy tôi đã giúp người dân quảng cáo hẳn là rất có tiền đồ.

Ngay lập tức có người nói:

- Trưởng phòng Tăng, nếu cậu không còn làm Trưởng phòng nữa, tôi xin mời cậu về làm, lương một năm hai mươi triệu.

- Hai mươi triệu? Anh thật là nhỏ mọn quá đi. Tôi ra năm mươi triệu.

Có người lên tiếng:

- Trưởng phòng Tăng đến chỗ tôi, cái gì cũng không cần làm, cần cái tiếng là được.

Mọi người nhìn lại, sau khi biết rõ ràng là ai thì đều mỉm cười. Vị Chủ tịch này kinh doanh thuốc và thiết bị y tế. Nếu có thể mời Tăng Nghị đến làm, với danh tiếng thần y nổi tiếng của Tăng Nghị thì sản phẩm của ông ta không cần quảng cáo cũng bán được.

Tăng Nghị chắp tay cười nói:

- Mã tổng, tôi đây có thể thật sao? Nếu không còn làm Trưởng phòng nữa, tôi đến lúc đó nhất định sẽ đi tìm ngài. Mọi người làm chứng cho tôi nhé, không để cho Mã tổng đổi ý được.

Tất cả mọi người đều cười ha hả. Lời này không thể là thật. Bởi vì ai cũng thấy được vị bác sĩ Tăng này cũng không thiếu tiền, căn bản không để ý chuyện tiền bạc trong lòng.

Xe buýt trực tiếp tăng tốc, sau đó hướng đến Nam Vân. Nam Vân không có đường cao tốc, điều này khiến cho nhiệt tình đầu tư các mọi người không cao lắm. Mọi người chỉ muốn đi xem Tướng Quân Trà trong truyền thuyết thôi.

Nhà máy Tướng Quân Trà thiết lập ở bên cạnh thị trấn, gần đường quốc lộ.

Từ xa đã có thể nhìn thấy nhà máy. Người phụ trách mở đường truyền đến tin tức:

- Trước cổng nhà máy Tướng Quân đang vây quanh rất nhiều người, giống như đang có xung đột. Mọi người trước không cần xuống xe.

Chiếc xe nhích đến phía trước một chút. Người của đoàn khảo sát nhìn xuyên qua cửa kính xe, rõ ràng thấy được tình huống bên ngoài. Ngoài cổng đang có một khối rất lớn, nhìn giống như là xe vận tải của nhà máy trà đang đậu chắn ngoài cổng.

Bởi vì là đường quốc lộ, lại gần thị trấn, nên bốn phía người xem rất náo nhiệt. Quần chúng đang nghị luận với nhau.

Chiếc xe buýt của đoàn khảo sát trực tiếp chạy đến cổng nhà máy. Đi được một trăm mét, chiếc xe chở cảnh sát đi theo bảo vệ đậu ngay ngoài cổng nhà máy.

Sau khi xe buýt dừng lại, người của sở Cảnh sát liền tiến lên:

- Giám đốc sở Bao, Trưởng phòng Tăng, nhà máy Tướng Quân bên kia tình huống không rõ ràng. Trước đừng cho thành viên của đoàn khảo sát xuống, tránh bị va chạm.

Bao Á Kiến nhìn ra đằng xa, hơi cau mày một chút, trong bụng thầm nhủ không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần có thể an đoàn đem đoàn khảo sát đi một vòng Nam Giang thì công lao của mình cũng đã thành rồi. Hai ngày trước, mục đích đầu tư cũng đạt được hai trăm triệu. Đây cũng không phải là số lượng nhỏ.

Quách Hiển Nghị và Đổng Lực Dương hai vị Phó trưởng đoàn thương lượng với nhau:

- Tình huống như vậy xem ra là liên hiệp kiểm tra. Chúng ta lần này đến đây chính là muốn nhìn ra vấn đề như vậy. Như vậy đi, chúng ta cử vài người đến xem chuyện gì đã xảy ra.

Bao Á Kiến tuy rằng không muốn nhưng lại không thể ngăn đón, lập tức cùng với Quách Hiển Nghị, Đổng Lực Dương, Tăng Nghị bốn người bước đến nhà máy Tướng Quân, xem rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra.

Người của sở Cảnh sát lần này chỉ đi theo có bốn người, nhân sự không đủ, lập tức chỉ cử một người ở lại trông xe. Ba người còn lại toàn bộ đi theo, đi giữa đám người âm thầm tiến hành bảo vệ.

Mới đến bên kia, chợt nghe một giọng nói:

- Phó chủ tịch huyện Dương, huyện Nam Vân đã mời chúng tôi đến đây để đầu tư. Hiện tại, không có Chủ tịch huyện ký tên, bất luận một bộ môn nào cũng không thể tùy tiện vào nhà máy kiểm tra, quấy nhiễu sự sản xuất bình thường của nhà máy.

Dương Quốc Kỳ bệ vệ đứng nơi đó, trong tay còn cầm một điếu thuốc, chẳng hề để ý:

- Ai nói là chúng tôi đến kiểm tra? Là các người phản ánh với hính quyền huyện, nói nhà máy tồn tại khó khăn. Tôi lúc này mới mời các bộ môn của huyện đến đây, giúp các người giải quyết vấn đề.