Thủ Tịch Ngự Y

Chương 152: Khảo sát chấm dứt




Phòng họp liền phát ra tiếng cười. Tất cả mọi người nhìn Tăng Nghị, rồi lại nhìn Tiền tổng, Phùng tổng nói:

- Nếu Trưởng phòng Tăng đã điểm danh hai người thì hai người cũng nên đem chuyện trong bữa cơm ngày hôm qua nói cho Chủ tịch thành phố Diêu được biết.

Phùng tổng là một người mập mạp, cười nói:

- Con người của tôi chính là mèo khen mèo dài đuôi. Tôi đây xin giải thích một chút.

Tiền tổng kinh doanh về nước ép trái cây, có rất nhiều nhà máy sản xuất nước ép trái cây trên cả nước. Sản phẩm được bán ra tận Âu Mỹ với số lượng rất lớn. Còn Phùng mập thì kinh doanh về thức ăn. Hai người này căn bản không có gặp mặt nhau. Sau có một lần cơ duyên hảo hợp, hai người lại gặp nhau. Tiền tổng than phiền rằng nhà máy nước ép của mình rất khó xử lý cặn bã trái cây một cách triệt để, rất nhanh lên men và bốc mùi.

Phùng mập vừa nghe lập tức tỏ vẻ sẽ giúp cho Tiền tổng xử lý chuyện này. Anh ép được bao nhiêu, tôi sẽ giúp anh xử lý bấy nhiêu. Tiền tổng cảm thấy rất cao hứng. Điều này giống như xử lý rác vậy thôi nên trong lòng rất đắc ý. Tuy nhiên, thời gian chưa được bao lâu, Tiền tổng liền phát hiện không đúng. Chính mình khi xây dựng một nhà máy ép trái câu thì Phùng mập liền lập tức xây dựng một trang trại chăn nuôi.

Hóa ra Phùng mập có máy chế biến thức ăn gia súc. Ông ta đem những cặn bã trái cây biến thành thức ăn gia súc cho cá, heo, gà. Trang trại chăn nuôi thức ăn gia súc này cung cấp cho toàn bộ tỉnh.

Tiền tổng lúc đó mới biết mình chịu thiệt. Sau này khi Phùng mập lấy bã trái cây thì phải trả tiền. Tuy nhiên, tổng thể mà nói thì chi phí nuôi dưỡng của Phùng tổng bỏ ra rất thấp. Hơn nữa đều chọn lấy thức ăn gia súc có nguồn gốc thiên nhiên. Cho nên, heo, gà, cá bán ra đặc biệt ngon.

Phùng mập nói xong chuyện xưa liền cười nói:

- Nếu Tiền tổng xây dựng một nhà máy sản xuất nước ép trái cây ở Long Sơn thì tôi nhất định sẽ xây dựng một trang trại chăn nuôi. Tôi cảm thấy thời điểm chính quyền chế định hạng mục thu hút đầu tư nhất định phải toàn bộ suy xét. Phải làm ra những quy hoạch sản nghiệp có tương quan. Chỉ có như vậy thì mới tài năng đem hiệu quả và lợi ích lớn của của kinh tế đồng nhất lại. Hơn nữa còn có thể kéo được sản nghiệp có liên quan phát triển lên.

- Tốt, tốt!

Diêu Tuấn Minh vỗ tay:

- Cảm ơn Phùng tổng, ý kiến của ngài rất quý giá, rất đáng để cho chúng tôi tham khảo.

Diêu Tuấn Minh vừa ghi vào trong quyển sổ của mình vừa liếc mắt nhìn Tăng Nghị. Ông ta đã ý thức được người này không đơn giản. Hắn vừa mở miệng, không khí tẻ ngắt trong phòng họp lập tức biến mất. Một đoàn đầu tư lớn như vậy, khó trách ở tỉnh lại cử một Trưởng phòng nho nhỏ của một phòng Xúc tiến đầu tư của huyện làm công tác tiếp đãi. Xem ra hắn ở trong mạng lưới quan hệ trong giới thương nhân tuyệt đối rất có uy vọng.

Diêu Tuấn Minh sau đó cố ý khen ngợi một câu:

- Tiểu Tăng, đề nghị của cậu rất đúng lúc. Về sau nếu có suy nghĩ như vậy thì nhất định phải báo cho tôi biết.

Có Phùng mập mở đầu, mọi người liền thay nhau phát biểu ý kiến của mình. Có người còn phát biểu cái nhìn chung của mình.

Đổng Lực Dương vẫn không quên vì Tăng Nghị thổi phồng một chút. Ông ta cố ý nói đến trường hợp của Tướng Quân Trà, tỏ vẻ hiệu ứng của Tướng Quân Trà rất lớn, chính mình rất xem trọng tương lai phát triển của huyện Nam Vân.

Nói chuyện với nhau trong vài giờ mới chấm dứt. Diêu Tuấn Minh rất hài lòng. Phải biết rằng những xí nghiệp trước mắt đều là tinh anh trong giới thương nhân. Bọn họ ý kiến đều điểm đúng chỗ mấu chốt, nêu rõ được những nét chính của vấn đề. Diêu Tuấn Minh cảm thấy rất có thu hoạch.

Lúc tan họp, Giám đốc nhà máy Tướng Quân xuất hiện, tặng cho mỗi thành viên của đoàn khảo sát hai hộp trà Tướng Quân.

Hộp gỗ màu đỏ thắm, bên trong là một dải lụa màu vàng, bên trên là hộp trà bằng sứ men xanh, giống y như đúc loại Khang Đức Lai tặng cho hoàng gia nước Anh. Sau khi được đăng báo, loại đóng gói này liền bán rất chạy. Rất nhiều người đặc biệt đặt trước loại hộp này. Nhà máy Tướng Quân phải đặt làm rất nhiều hộp gỗ và hộp đựng trà bằng sứ men xanh.

Ai có thể nghĩ lúc trước đây chỉ là Tăng Nghị tiện tay tặng đâu.

Bữa tiệc buổi trưa là do phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân chuẩn bị. Dựa theo chỉ thị của Tăng Nghị cũng không có an bài gì đặc biệt, đều là thức ăn bản địa Nam Vân. Chỉ có điều hôm nay thay dĩa đựng thức ăn sang trọng hơn, tạo hình cũng tinh xảo hơn, nhưng khẩu vị thì không thể chê, rất chính tông.

Diêu Tuấn Minh vốn tưởng rằng đồ ăn đơn giản, tuy rằng đại bộ phận đều là món ăn thôn quê miền núi chất lượng thì ngon, nhưng thực hiện quá mức thô ráp, không nghĩ tới người của đoàn khảo sát lại rất tán thưởng đồ ăn có đặc sắc, địa phương khác không thể có được. Diêu Tuấn Minh lúc này mới thả lỏng tâm trạng.

Tăng Nghị vội vàng tiếp đón những người này, cười nói:

- Phong cảnh Nam Vân rất đẹp, màu xanh rất nhiều. Đến Nam Vân mặc kệ là có chơi hay không, nhưng khẳng định là có lộc ăn no.

Diêu Tuấn Minh mỉm cười, thầm nghĩ ở thành phố nếu có mấy người nhân viên thu hút đầu tư như Tăng Nghị là đủ rồi. Cũng không cần đánh không ra cục diện. Tiểu tử này đầu óc linh hoạt, ý tưởng cũng nhiều. Không nói thì thôi, nếu nói thì đem du lịch của Nam Vân tuyên truyền một phen, lại còn điểm ra được ưu thế đặc sắc của nó chính là món ăn thôn quê chính tông của Nam Vân. Đến đây không chỉ được chơi mà còn được ăn.

Cơm nước xong, đoàn khảo sát nghỉ ngơi một chút rồi leo xe xe đi dạo qua Nam Vân một vòng, thưởng thức phong cảnh của Nam Vân. Sau đó, dựa theo hành trình thẳng đến trạm tiếp theo, khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật của thành phố Long Sơn.

Diêu Tuấn Minh tự mình đảm nhận công việc hướng dẫn viên, hướng đoàn khảo sát giới thiệu ưu thế của thành phố Long Sơn cùng với quy hoạch hiện tại và những hạng mụ đầu tư lớn. Đoàn khảo sát ở khu kinh tế mới ra hai doanh nghiệp để điều tra nghiên cứu, cũng không dừng lại lâu mà lựa chọn việc chạy tới thành phố Tịnh Châu gần thành phố Long Sơn.

Khi đi, Diêu Tuấn Minh gọi Tăng Nghị đến:

- Tiểu Tăng, đoàn khảo sát liền giao lại cho cậu. Nhất định phải chiếu cố mọi người thật tốt.

Tăng Nghị nói:

- Tôi nhất định sẽ chấp hành chỉ thị của Chủ tịch thành phố Diêu.

Diêu Tuấn Minh gật đầu:

- Dự án Tướng Quân Trà lần này, ở thành phố vốn phải khen ngợi cậu. Nhưng sau bởi vì một số nguyên nhân khách quan nên không thể thực hiện. Nhưng lần này, cậu chỉ cần tiếp đãi đoàn khảo sát thật tốt thì tôi nhất định sẽ mừng công cho cậu.

Tăng Nghị chỉ biết Diêu Tuấn Minh nói bóng nói gió có ý hỏi tình huống đầu tư như thế nào. Cái gì gọi là tiếp đãi thật tốt đoàn đầu tư? Chỉ khi nào hạng mục được ngụ lại Long Sơn thì lãnh đạo mới có thể nói anh làm công tác tiếp đãi đoàn khảo sát rất tốt. Tăng Nghị lên tiếng:

- Chủ tịch thành phố Diêu cứ yên tâm, tôi cũng là một cán bộ của thành phố Long Sơn mà.

Cán bộ thành phố Long Sơn?

Tiểu tăng này cách nói chuyện thật thú vị! Diêu Tuấn Minh liền lộ ra nụ cười. Những lời này của Tăng Nghị khiến cho ông giống như được uống mấy viên thuốc an thần. Xem ra Long Sơn cuối cùng cũng sẽ có hạng mục được đầu tư. Tuy rằng không thể bằng các thành phố khác, nhưng ít ra cũng không ít hơn. Diêu Tuấn Minh liền vỗ vai Tăng Nghị nói:

- Tiểu Tăng, làm cho tốt nhé!

- Chủ tịch thành phố, tôi xuất phát nhé?

Tăng Nghị chỉ chỉ vào chiếc xe buýt một bên.

Diêu Tuấn Minh gật đầu:

- Trên đường nhất định phải chú ý an toàn.

Nhìn đoàn xe biến mất trên đường quốc lộ, Diêu Tuấn Minh trong đầu còn đang cân nhắc về Tăng Nghị. Ông ta trước kia chỉ biết Tăng Nghị chính là cán bộ của đoàn thương mại chữa bệnh cho nữ hoàng nước Anh. Nhưng lai lịch của Tăng Nghị thì cũng không biểu biết nhiều lắm. Hôm nay nhìn thấy tình huống này, khiến ông ý thức được Tăng Nghị người này rất không đơn giản. Có thể được tỉnh điểm danh là Phó đoàn khảo sát, chứng minh Tăng Nghị thủy chung là nằm trong tầm mắt của các lãnh đạo tỉnh.

Mánh khóe thông thiên! Diêu Tuấn Minh mỉm cười. Xem ra mình đã hiểu biết thêm một chút về lai lịch của Tăng Nghị. Trong lòng nghĩ như vậy, Diêu Tuấn Minh liền cúi đầu cui vào trong xe của mình trở về thành phố.

Hai ngày sau, đoàn khảo sát cũng đã tiến hành điều tra nghiên cứu thêm một số thành phố, cuối cùng trở về Vinh Thành.

Bởi vì đoàn khảo sát lần này đến tỉnh Nam Giang là có ý đồ đầu tư, cũng muốn trước thống nhất ký kết hợp đồng với tỉnh, sau đó từ tỉnh phân phát xuống các thành phố. Từ thành phố sẽ tiếp tục trao đổi cụ thể chi tiết đầu tư.

Làm như vậy, thứ nhất là tiện giám sát theo dõi. Thứ hai là cũng có trợ giúp đầu tư. Ở tỉnh đã có ý định giúp cho anh, nếu ở thành phố lại đem các hạng mục đóng băng thì khẳng định sẽ bị hỏi trách. Đoàn khảo sát lần này không phải là đèn cạn dầu, trong lúc khảo sát có nhìn trúng hạng mục này thì cũng có thể ghi nhận ở đó, chứ không tiếp xúc với người của thành phố.

Cuối cùng, tổng ngạch đầu tư cũng đạt đến gần ba tỷ chín trăm triệu đồng. Trong đó Quách Hiển Nghị chiếm tổng số lượng đều tư nhiều nhất, hơn tám trăm triệu đồng, ngụ lại ở thành phố Bắc Nguyên.

Thành phố Long Sơn cũng có được hạng mục hai trăm lẻ một triệu. Trong đó Nam Vân chiếm một trăm hai mươi chín triệu, trong đó Đổng Lực Dương và Cố Hiến Khôn chiếm số lượng đầu tư lớn nhất, khi cùng nhau góp phần xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng ở Nam Vân.

Tỉnh Nam Giang cũng không phải là tỉnh có nền kinh tế phát đạt. Ba tỷ đầu tư vào cũng tương đương với nhiệm vụ thu hút đầu tư của ba thành phố trong vòng một năm. Với kết quả này Niếp Quốc Bình vô cùng hai lòng, đồng thời cũng có điểm cảm thán. Cấp dưới của ông bình thường ra ngoài thu hút đầu tư, mười lần cũng không bằng Tăng Nghị tổ chức một lần khảo sát.

Niếp Quốc Bình thậm chí bắt đầu cân nhắc, nghĩ như thế nào điều Tăng Nghị đến sở Thương mại, sau đó chiếm độc quyền.

Tiễn bước các nhà đầu tư, nhiệm vụ Tăng Nghị coi như kết thúc. Việc đàm phán tiếp theo không cần bọn họ ra mặt. Những cấp dưới của bọn họ đều là những cao thủ đàm phán.

Buổi chiều không có việc gì, Tăng Nghị liền lái xe đến đại học Vinh Thành gửi thịt khô của Lưu lão tam cho con gái. Trễ gần cả nửa tháng, cũng may Lưu lão tam không trách cứ. Nếu không Tăng Nghị cũng cảm thấy ngại.

Tới gần cổng trường học, Tăng Nghị gọi điện thoại cho Diệp Thanh Hạm. Diệp Thanh Hạm cũng đang học tại trường đại học Vinh Thành. Tăng Nghị đối với trường đại học Vinh Thành hoàn cảnh không quen thuộc, lại vừa lúc đã lâu rồi không gặp Diệp Thanh Hạm. Tìm Diệp Thanh Hạm, vừa nhờ cô gửi giùm lại vừa có thể gặp mặt.