Thủ Tịch Ngự Y

Chương 157-2: Đầu cơ




Lưu Cường theo Tăng Nghị bước vào trong văn phòng, hơi lo lắng:

- Trưởng phòng Tăng, tiền thưởng mà ở huyện nói phát cho phòng chúng ta, nhưng không nói đến lúc nào. Cậu xem…

Lưu Cường sợ Tăng Nghị là mạnh miệng nói ra. Kết quả tiền thưởng của huyện chậm chạp không xuống, ngược lại chuyện tốt sẽ thành chuyện xấu.

- Anh cứ làm tốt công tác thống kê lương là được.

Tăng Nghị uống vào một miếng nước.

- Chiều nay tôi đến huyện, đem tiền thưởng về phát cho mọi người.

Lưu Cường lúc này tâm trạng mới thả lỏng, lại nói:

- Trưởng phòng Tăng, đồng chí trong phòng muốn mời cậu ăn một bữa cơm. Hôm nhậm chức, cậu vội vã đến tỉnh, cho nên việc này vẫn chưa được thực hiện.

Đây là lệ thường. Khi Tăng Nghị đến phòng Y tế nhậm chức, vốn cũng nên có. Nhưng Vương Kim Đường lại cố ý làm khó dễ hắn, nên lúc đó mới không có tổ chức.

Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút nói:

- Được, vậy tối nay đi. Anh hãy đi đặt một cái bàn lớn, mọi người ngồi cùng một chỗ. Cũng đã đến phòng một thời gian rồi, nhưng tôi cũng chưa giao lưu với mọi người được.

Lưu Cường vừa mới bước ra, Tăng Nghị liền nhận được điện thoại của Tương Trung Nhạc, bảo hắn đến UBND huyện. Tăng Nghị vừa lúc cũng muốn đến tìm Tương Trung Nhạc hỏi chuyện tiền thưởng. Hắn bước xuống lầu, ngồi xe đến UBND huyện.

Sau khi tới văn phòng Tương Trung Nhạc, Khang Đức Lai cũng đang ngồi bên trong. Điều này khiến cho Tăng Nghị có chút bất ngờ.

Khang Đức Lai là người rất sĩ diện, hay bày ra cái giá lãnh đạo. Trước kia, lúc còn làm ở Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy, ông ta nếu muốn tìm Ủy viên thường vụ đứng sau mình thương lượng sự việc tuyệt không bao giờ đích thân đến. Không nghĩ tới, bây giờ làm nhân vật số một, ngược lại lại bình dị gần gũi như vậy. Không ngờ còn chủ động tìm Tương Trung Nhạc thương lượng sự tình.

Điều này khiến cho Tăng Nghị hiểu một đạo lý. Càng là lãnh đạo càng thấp thì người đó sẽ càng chú trọng bề ngoài của mình. Bọn họ trong mắt đại lãnh đạo không có tôn nghiêm, nên muốn dùng bề ngoài của mình để duy trì và giữ gìn một chút tôn nghiêm làm lãnh đạo của mình.

- Tiểu Tăng, vào đây!

Khang Đức Lai cười ha hả, vẫy tay:

- Mau ngồi xuống nói chuyện đi.

Tương Trung Nhạc vẻ mặt cũng ấm áp xuân phong, cười hỏi:

- Tiểu Tăng chính là đại công thần của huyện Nam Vân chúng ta. Cậu muốn uốn trà gì thì tôi đi pha cho cậu.

Tăng Nghị vội vàng xua tay:

- Không cần, không cần, làm phiền Chủ tịch Tăng quá.

Tương Trung Nhạc liền phất tay, ra hiệu thư ký tùy ý pha một ly trà, sau đó lấy ra một gói thuốc, đi qua đưa cho Khang Đức Lai một điếu, chính mình lấy một điếu, sau đó ngồi xuống sofa chờ Khang Đức Lai nói chuyện.

- Đồng chí Nho Tử Ngưu ở huyện Nam Vân chúng ta thành lập tổ lãnh đạo dự án Tướng Quân Trà. Bởi vì đủ loại nguyên nhân nên tổ lãnh đạo này vẫn không thể triển khai công tác bình thường. Vừa rồi, tôi và Chủ tịch huyện Tăng thảo luận một phen, xem tổ lãnh đạo này có cần duy trì nữa hay không. Ý kiến của hai chúng tôi không thể nào thống nhất.

Khang Đức Lai cười:

- Tiểu Tăng à, hạng mục Tướng Quân Trà này là do cậu làm nên. Tình huống như thế nào thì cậu là người hiểu biết nhất, và cũng có quyền lên tiếng nhất. Cậu hãy nói lên cái nhìn của mình.

Tăng Nghị khách khí một chút nói:

- Đây là chuyện đại sự, các lãnh đạo quyết định bước đi, tôi khó mà nói được cái gì.

- Cứ nói đừng ngại!

Khang Đức Lai mỉm cười:

- Lãnh đạo cũng không phải là vạn năng, sẽ không lúc nào cũng đúng cả. Cho nên chúng ta cần phải dân chủ tập trung thôi.

Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi đây chỉ nói lên cảm nghĩ một chút của mình thôi. Tôi cảm thấy tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà hẳn là nên tồn tại. Chẳng những phải tồn tại, mà hơn nữa còn phải phát huy tác dụng của nó. Toàn diện chỉ đạo công tác Tướng Quân Trà của huyện.

Khang Đức Lai mỉm cười:

- Nói rõ lý do của cậu đi.

- Sản nghiệp Tướng Quân Trà tuy rằng chỉ mới vừa khởi bước nhưng rất có hy vọng trở thành nền kinh tế trụ cột của huyện chúng ta. Hơn nữa, sự tình liên quan đến lợi ích của đại bộ phận dân chúng huyện, đủ để ảnh hưởng đến hoạt động kinh tế trọng yếu nhất của huyện. Nếu không có sự dẫn đường và giám sát hợp lý, không có một quy hoạch toàn bộ thì sản nghiệp này rất khó mà phát triển liên tục được.

Tăng Nghị phát biểu.

Khang Đức Lai gật đầu nói:

- Suy nghĩ của Tiểu Tăng với tôi thật đúng là không mưu mà hợp.

Tăng Nghị liền ở trong lòng thở dài một tiếng, không nghĩ tới người muốn giữ lại tổ lãnh đạo lại là Khang Đức Lai, còn người muốn buông tha lại là Tương Trung Nhạc.

Theo như trong lòng thì Tăng Nghị đối với bản thân Tương Trung Nhạc không có thành kiến. Hắn chỉ không quen nhìn hành vi đầu cơ trong chính trị của Tương Trung Nhạc. Trong những nhân vật mà Tăng Nghị tiếp xúc trong quan trường, Tương Trung Nhạc cũng là người có ý tưởng, có khát vọng. Hơn nữa năng lực cũng không tầm thường. Y chế định kinh tế quy hoạch huyện Nam Vân là rất hợp với hiện trạng của huyện Nam Vân hiện nay. Điều này thuyết minh y cũng có gan thừa nhận sự thật, dũng cảm theo đuổi lý tưởng trở thành một lãnh đạo tốt. So với những người không dám thừa nhận hiện trạng, tham vọng viễn vông, nói như rồng leo, làm như mèo mửa thì Tương Trung Nhạc là rất ưu tú.

Nhưng Tương Trung Nhạc thủy chung vẫn không sửa được cái tật đầu cơ cho mình. Lần này Nho Tử Ngưu xảy ra chuyện, y không ngờ một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, buông tha cho việc giữ lại tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà, đồng nghĩa với việc Tương Trung Nhạc đem khát vọng của y và Tăng Nghị về Tướng Quân Trà buông tay.

Đối với điều này, Tăng Nghị rất thất vọng. Tương Trung Nhạc có lẽ nếu lãnh đạo ở trên chỉ bảo xuống, y khẳng định có thể làm thật tốt. Nhưng một khi suy nghĩ của y và lãnh đạo xung đột với nhau, thậm chí có khả năng xung đột thì y lập tức buông tha cho suy nghĩ của mình, mà lựa chọn phục tùng lãnh đạo, cho dù suy nghĩ của mình là chính xác.

Từ góc độ này mà nói, Tương Trung Nhạc quả thật không bằng Khang Đức Lai. Tương Trung Nhạc làm việc, đầu tiên là muốn để cho lãnh đạo thấy, được lãnh đạo tán thành. Bất kể là làm người làm việc, Tương Trung Nhạc đều có tâm lý đầu cơ trong đó.

Khang Đức Lai không phải là không có lo lắng:

- Chỉ có điều, Tướng Quân Trà là thương hiệu của nhà máy Tướng Quân, ở huyện chúng ta muốn can thiệp quá độ thì sợ là ảnh hưởng không được tốt.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Ở huyện chỉ là dẫn đường và giám sát để sản nghiệp này phát triển một cách khỏe mạnh, cũng không can thiệp vào sản xuất của xí nghiệp. Hơn nũa, ở huyện làm vậy cũng là tốt cho sản nghiệp. Cuối cùng tiền lời hợp nhất còn không phải là nhà máy trà của bọn họ sao?

Khang Đức Lai liên tục gật đầu:

- Vẫn là Tiểu Tăng cậu hiểu được, lý giải được nỗi khổ tâm của huyện mà thôi. Nếu nhà đầu tư của nhà máy trà cũng có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi.

- Đây hoàn toàn là sự kiện hai bên cùng có lợi, là chuyện tốt. Bọn họ không có lý gì không ủng hộ. Trước đây bởi vì không có sự kết nối nên mới sinh ra hiểu lầm.

Tăng Nghị nói.

Khang Đức Lai liền liếc mắt nhìn Tương Trung Nhạc nói:

- Chủ tịch huyện Tăng, cậu cảm thấy như thế nào?

Tương Trung Nhạc trong lòng thở dài. Y rốt cuộc hiểu được mình chênh lệch với Khang Đức Lai ở chỗ nào, cũng biết được mình sai lầm ở chỗ nào. Tăng Nghị là một người làm việc thật sự. Ý tưởng của hắn rất đơn giản, chính là muốn làm tốt sự tình. Khang Đức Lai thì trong lòng lại nghĩ như thế nào để giữ gìn lợi ích của huyện. Hai người này đều xuất phát từ bản chức của mình, cho nên ngược lại lại đứng cùng một chỗ.

Mà chính mình thì lại nghĩ lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào, thấy thế nào. Thượng ý khó dò, anh không thể nào có khả năng hiểu được những gì mà lãnh đạo suy nghĩ.

Tương Trung Nhạc nói:

- Suy nghĩ cẩn thận lại tôi cũng hiểu được ý tứ của Bí thư Khang, thấy nó càng có đạo lý, cũng có lợi cho sự phát triển của huyện Nam Vân chúng ta.

Khang Đức Lai liền cười nói:

- Nếu ý kiến của hai chúng ta thống nhất thì tổ lãnh đạo vẫn tiếp tục duy trì.

Tương Trung Nhạc gật đầu nói:

- Hiểu lầm trước đây là vì một số cán bộ của chúng ta tác phong công tác thô bạo tạo thành. Bọn họ lý giải không đến nỗi khổ tâm của lãnh đạo huyện. Đồng thời cũng thiếu thành ý kết nối với nhà máy, lúc này mới đem chuyện tốt làm thành chuyện xấu, ảnh hưởng đến danh dự và hình tượng của huyện Nam Vân chúng ta.

Khang Đức Lai liền nhìn Tăng Nghị nói:

- Tiểu Tăng, tôi biết cậu công tác ở phòng Xúc tiến đầu tư khá nặng, nhưng việc này cũng chỉ có nhờ cậu thôi. Cậu nhất định không ngại nếu huyện đem gánh nặng này đè lên vai cậu?

- Hạng mục Tướng Quân Trà là do Tiểu Tăng làm nên. Tôi thấy cậu ấy phụ trách công tác của thể của tổ lãnh đạo là thích hợp nhất.

Tương Trung Nhạc phụ họa theo.

Tăng Nghị bất đắc dĩ cười nói:

- Hai vị lãnh đạo đều nói như vậy khiến tôi cũng khó từ chối.

Khang Đức Lai liền khẽ cười nói:

- Vậy là được rồi. Cậu nếu dám chối từ, tôi đây cũng sẽ dùng quyền hạn của thượng cấp mà chính thức giao việc cho cậu.

Tăng Nghị liền nhận lấy chuyện này. Hắn sẽ không từ chối vì hắn tin mình sẽ làm tốt hạng mục này, khiến dân chúng huyện Nam Vân thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu. Chỉ cần có thể làm được một việc gì cho Nam Vân thì cũng sẽ không làm thất vọng ước nguyện ban đầu của mình khi rời khỏi Vinh Thành.

Tiễn bước Khang Đức Lai, Tương Trung Nhạc giữ Tăng Nghị lại nói:

- Tiểu Tăng, tôi còn có việc cần nói với cậu. Lần trước, nhà máy Tướng Quân đồng ý tặng cho huyện ba mươi triệu tiền phí dịch vụ, nhưng vẫn chưa thực hiện. Cậu quan hệ khá mật thiết với nhà đầu tư của nhà máy, chuyện này vẫn muốn nhờ cậu đi hiệp thương đốc thúc một chút. Có một số công tác ở huyện còn chờ khoản tiền này về mới có thể khởi động.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Tôi lát nữa sẽ đến nhà máy một chút, tranh thủ giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng.

- Thật vất vả cho cậu!

Thấy Tăng Nghị thống khoái mà đáp ứng, Tương Trung Nhạc nhẹ nhàng thở ra. Tăng Nghị cũng không bởi vì mình không trượng nghĩa mà cố ý gây khó dễ cho mình. Đại cục không cần chú ý đến những cái tiểu tiết, phải từ vận mệnh mà suy ra.

- Chủ tịch huyện, tôi cũng đang có chuyện cần báo cáo với anh.

Tăng Nghị nhìn Tương Trung Nhạc cười nói:

- Ở huyện đồng ý tặng thưởng cho phòng Xúc tiến đầu tư một triệu đồng. Không biết khi nào thì có thể thực hiện. Phòng đã ba tháng rồi vẫn chưa nhận được tiền lương.

Tương Trung Nhạc liền nói:

- Chuyện này tôi đã chỉ bảo rồi, chiều nay đã có thể thực hiện được.

Tăng Nghị mừng rỡ nói:

- Vậy thì tôi đi đây, không quấy rầy anh làm việc nữa.

Tương Trung Nhạc cười nói:

- Tối nay có bận gì không? Nếu không bận thì đến nhà tôi dùng một bữa cơm.

Tăng Nghị lộ ra thần sắc khó xử nói:

- Đến phòng Xúc tiến đầu tư đến nay tôi đều ở Vinh Thành. Hôm nay trở về, các đồng nghiệp trong phòng muốn mời tôi một bữa cơm, tôi đã đồng ý rồi.

Tương Trung Nhạc biết đây là phòng Xúc tiến đầu tư muốn đãi tiệc mừng đón gió cho Tăng Nghị thì liền khoát tay nói:

- Ừ, vậy thì cậu đi đi.