Thủ Tịch Ngự Y

Chương 157-1: Đầu cơ




Bí thư Huyện ủy Nho Tử Ngưu bị miễn chức, điều đến phòng Máy Nông nghiệp thành phố Long Sơn đảm nhiệm Bí thư tổ Đảng. Dương Quốc Kỳ bị miễn chức. Từ những điều tra của Ủy ban Kỷ luật và Viện kiểm sát, những người của bộ môn Công thương, thuế vụ liên quan đến vụ án không ít người bị miễn chức điều tra.

Bao Á Kiến hơi gật đầu, thầm nghĩ Nho Tử Ngưu lúc này tuyệt đối là trọng biếm. Phòng Máy nông nghiệp chỉ là một nha môn lạnh. Hiện tại còn ai mua máy móc nông nghiệp nữa. Hơn nữa lại còn là Bí thư tổ Đảng. Những đơn vị xử lý ở dưới đều do Cục trưởng định đoạt. Một Bí thư tổ Đảng, địa vị trong phòng thậm chí còn không bằng một tổ trưởng bình thường. Từ một Bí thư Huyện ủy quyền to bị điều đến một nha môn lạnh lẽo, trọng biếm này không thể nào nặng hơn.

Khang Đức Lai trong lúc nói, trong lòng cũng có không ít cảm thán. Quả nhiên như những gì mà mình đã lường trước, Nho Tử Ngưu lúc này chính là tự mình lọt vào trong tay Tăng Nghị. Ông ta tự cho rằng mình là Bí thư Huyện ủy, cảm thấy có thể làm ra bất cứ an bài nào cho người khác mà không biết đạo lý hòn đá nhỏ làm trượt chân voi sao?

Trọng biếm lần này có lẽ còn chưa phải là kết quả cuối cùng.

Ngày hôm qua, ở tỉnh mời dự họp hội nghị phân tích tình thế công tác kinh tế của toàn bộ tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc đột nhiên đến hội trường, có bài nói chuyện với mọi người:

- Có một số người ngoài miệng thì luôn nói mình sẽ làm trâu làm ngựa cho dân. Nhưng trên thực tế thì lại là “quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ”. Thậm chí còn dùng quyền lực của mình để cướp đoạt, khống chế người khác, chẳng khác gì bọn cường hào, áp bức quyền lợi hợp pháp của nhà đầu tư. Thật sự là ác liệt.

Lời này tuy rằng không có điểm trực tiếp danh tính, nhưng lại khiến cho lãnh đạo thành phố Long Sơn một thân mồ hôi lạnh. Ngoại trừ Nho Tử Ngưu, Phương Nam Quốc còn muốn nói ai nữa.

Tương Trung Nhạc bưng ly rượu, cười ha hả bước đến bên cạnh Bao Á Kiến:

- Giám đốc sở Bao, ngài có thể đến Nam Vân, các đồng chí đều muốn kính ly rượu này. Tôi xin đại diện cho mọi người, cảm ơn ngài đã coi trọng công tác thu hút đầu tư của huyện Nam Vân chúng tôi.

- Đây đều là thành tích mà huyện Nam Vân các người tự mình đạt được.

Bao Á Kiến nhấp một ngụm rượu:

- Huyện Nam Vân có những cán bộ có năng lực, có nhiệt tình như vậy thì kinh tế của huyện sẽ đi lên.

Tương Trung Nhạc trong lòng cảm thấy không thoải mái, biết Bao Á Kiến lời này là nói về Tăng Nghị, nhưng y vẫn cười nói:

- Huyện Nam Vân chúng tôi nhất định không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, vững chắc làm tốt công tác của mình.

Sự việc lần này chính là một đả kích rất lớn với Tương Trung Nhạc. Theo như lời của cha y, nếu chính mình không có đem ân tình đến chỗ người bị đốt, thì ngọn lửa mà mình đã nhóm lên cuối cùng sẽ có khả năng đốt tới chính mình. Lửa càng lớn, chính mình bị thương càng nặng.

Chính mình hao tổn tâm tư, nhưng cuối cùng cái gì cũng không có được. Ngược lại, Khang Đức Lai bình thường ở huyện chẳng thèm hé răng cái gì, nhưng quan hệ giữa ông và Tăng Nghị được thành lập khi đi công tác tại Anh quốc. Người ta trong thời khắc mấu chốt vì bất bình mà đứng ra, được lãnh đạo cho rằng có tính nguyên tắc, tính giai cấp, sau đó thuận lợi bước lên ngai vàng Bí thư Huyện ủy. Đây chính là một bằng chứng rõ ràng.

Tương Trung Nhạc nhìn bàn bên cạnh, thấy Tăng Nghị đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm với một số lãnh đạo phòng ở huyện. Cho đến bây giờ, Tăng Nghị vẫn còn chưa đến kính rượu.

Tương Trung Nhạc thở dài. Khi đoàn khảo sát đến Nam Vân, Tăng Nghị là Phó đoàn khảo sát, nếu có thể đúng lúc thông báo một tiếng, chính mình sẽ có sự chuẩn bị, thì sự tình khả năng sẽ không có kết cục như thế này. Nhưng Tăng Nghị lại không thông báo, xem ra Tăng Nghị đối với y vẫn còn tồn tại thành kiến. Sợ rằng quan hệ giữa y và Tăng Nghị khó mà trở lại như cũ.

Sau khi ăn cơm xong, Bao Á Kiến đến phòng Xúc tiến đầu tư một chuyến, khẳng định công tác đồng thời tuyên bố quyết định khen thưởng khác. Dựa theo chính sách thu hút đầu tư ở tỉnh, tỉnh quyết định khen thưởng cho phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân một triệu, thưởng cho cá nhân Tăng Nghị ba trăm ngàn.

Huyện Nam Vân cũng có chính sách khen thưởng về thu hút đầu tư. Tương Trung Nhạc ngay tại chỗ đọc quyết định khen thưởng ở huyện. cũng giống như ở tỉnh, thưởng cho phòng Xúc tiến đầu tư huyện một triệu, cho cá nhân Tăng Nghị ba trăm ngàn.

Công tác thu hút đầu tư của huyện Nam Vân hàng năm không thu hút được một vụ nào. Phòng Xúc tiến đầu tư bị phê bình là chuyện như cơm bữa. Nhưng khen ngợi thì đây là lần đầu tiên. Hơn nữa còn nhận được tiền thưởng. Người của phòng ai cũng cảm thấy tự hào, vỗ đến sưng cả tay.

Mọi người lúc này nhìn Tăng Nghị, không chỉ là sự kính sợ đối với một lãnh đạo mà còn là bội phục sát đất. Một lần đưa tới một trăm hai mươi mốt triệu tài chính. Huyện Nam Vân thu nhập tài chính trong hai mươi năm cũng chưa chắc bằng. Đây quả thật năng lượng rất mạnh!

Sau khi thăm phòng Xúc tiến đầu tư xong, Lý Thuận Long lại xuất hiện. Ông ta nghĩ Bao Á Kiến kế tiếp khả năng sẽ đến phòng Thương mại kiểm tra công tác, chính mình cơ hội nở mày nở mặt rốt cuộc cũng đã tới.

Ai ngờ Bao Á Kiến lúc này lại nói:

- Hôm nay dừng ở đây thôi. Ở tỉnh lần này còn đưa tới một số hạng mục lớn, còn cần tôi theo dõi.

Khang Đức Lai liền cười nói:

- Vốn muốn mời Giám đốc sở Bao ở lại thêm mấy ngày toàn diện kiểm tra công tác của huyện Nam Vân chúng tôi. Nếu ở tỉnh còn có công tác quan trọng chờ Giám đốc sở Bao xử lý thì chúng tôi cũng không dám giữ lâu.

Bao Á Kiến hướng chiếc xe của mình đi tới. Khi đến trước đầu xe, Bao Á Kiến quay đầu lại, vẫy tay với Tăng Nghị:

- Tiểu Tăng, khi nào đến tỉnh thì nhớ thông báo cho tôi biết một tiếng.

Những người đang đứng chung quanh trong lòng đều có ý tưởng. Khó trách Tăng Nghị có thể đưa tới hơn một trăm hai mươi triệu đồng. Chính là ở tỉnh có người. Huyện Nam Vân tuy nhiên chỉ là một huyện nghèo khó, nhà đầu tư vì sao lại coi trọng, khẳng định là ở tỉnh mạnh mẽ thúc đẩy.

Cán bộ huyện Nam Vân nhắc tới việc có nhiều tiền đến Nam Vân như vậy đều là do Tăng Nghị kéo tới, bọn họ đánh chết cũng không tin. Bọn họ càng tin rằng Tăng Nghị ở tỉnh có người.

- Vâng!

Tăng Nghị gật đầu:

- Chúc Giám đốc sở Bao thuận buồm xuôi gió.

Bao Á Kiến liền khoát tay cười, bước vào trong xe, sau đó bảo lái xe chạy đi. Đoàn người ở huyện vẫn tiễn ông ra khỏi thị trấn.

Ngày hôm sau, Tăng Nghị đến phòng Xúc tiến đầu tư. Chánh văn phòng Lưu Cường đang chờ ở dưới lầu. Nhìn thấy Tăng Nghị, y chạy tới:

- Trưởng phòng Tăng, trà tôi đã pha cho cậu rồi. Mau lên lầu đi. Cậu không ở đây mấy ngày, văn phòng tôi mỗi ngày đều dọn dẹp giùm cậu.

Tăng Nghị cười nói:

- Cảm ơn Chánh văn phòng Lưu.

- Tôi là Chánh văn phòng, cũng phải làm tốt công tác hậu cần cho lãnh đạo thôi.

Lưu Cường cười ha hả, cùng với Tăng Nghị lên lầu:

- Hiện tại, toàn bộ các đồng chí ở huyện đều khâm phục sự lợi hại của cậu. Chúng tôi ở huyện Nam Vân còn chưa từng kéo đến nhiều tài chính như vậy.

Tăng Nghị khoát tay, bước vào văn phòng:

- Anh hãy thông báo mọi người tổ chức cuộc họp, đem hạng mục đầu tư chứng thực đến từng cá nhân.

Lưu Cường khẩn trương gật đầu:

- Tôi đi thông báo ngay.

Nói xong, y chạy nhanh ra ngoài, không đến mười phút, Lưu Cường đã quay trở lại nói:

- Trưởng phòng Tăng, các đồng chí đều đã đến đông đủ.

Tăng Nghị cầm theo một phần tư liệu, đi theo Lưu Cường vào trong phòng họp. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Yến Dung đang ngồi trong góc phòng. Cô gái đang dùng một ánh mắt sáng ngời nhìn Tăng Nghị, nét mặt như có như không ý cười.

Tăng Nghị hơi gật đầu, sau đó ngồi vào vị trí của mình:

- Các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp.

Nội dung cuộc họp được phân phát đến tay mọi người. Tăng Nghị cho dù có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng chiếu cố hết tất cả các hạng mục một cách chu đáo. Cho nên cần phải phân chia hạng mục ra. Đầu tiên là tuyên bố những hạng mục cụ thể. Sau đó là phân công người chấp hành, liên hệ giải quyết, làm tốt công tác giai đoạn phục vụ trước. Ví dụ như hỗ trợ giải quyết chính sách đất đai, đăng ký công thương và những vấn đề khác.

Nguyên tắc phân phối, cơ bản là dựa theo chức vụ cao thấp và đầu tư lớn nhỏ để đối ứng. Cho nên không khó để phân phối, rất nhanh hoàn thành.

- Hy vọng mọi người có thể coi trọng cao độ, thật sự quan tâm đến công việc của mình, thiết thực làm tốt những hạng mục phục vụ do mình phụ trách. Nhà đầu tư muốn cái gì thì cấp cho nhà đầu tư cái ấy. Nếu có người qua loa cho xong việc, làm cho có lệ, chậm trễ công tác của huyện, ảnh hưởng đến đại cục thu hút đầu tư thì phòng tuyệt đối sẽ không nuông chiều, nghiêm túc trừng phạt.

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tăng Nghị, tất cả mọi người trong lòng run sợ, không dám chậm trễ. Trưởng phòng Tăng này không dễ lừa gạt. Ngẫm lại, khi Nho Tử Ngưu ở huyện Nam Vân khổ tâm mười năm, căn cơ sâu như thế mà cuối cùng vẫn bị lật đổ, thì chính mình tính là cái rắm gì. Lúc trước Nho Tử Ngưu phái Tăng Nghị đến phòng Xúc tiến đầu tư, tất cả mọi người đều cho rằng Trưởng phòng Tăng từ nay về sau nhất định là khó sống. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, người ngã ngựa lại là Nho Tử Ngưu.

Vì thế mọi người đều tỏ thái độ, nói nhất định sẽ làm tốt công tác.

Tăng Nghị liền giao tài liệu lại cho Lưu Cường:

- Chánh văn phòng Lưu, mặt trên là phương thức liên hệ với nhà đầu tư. Sau khi tan họp, anh cứ dựa theo kết quả phân phối vừa rồi, đem phương thức liên hệ với mọi người thông báo đến nhà đầu tư.

- Vâng!

Lưu Cường cẩn thận tiếp nhận văn kiện:

- Sau khi tan họp, tôi sẽ đi làm việc này đầu tiên.

Tăng Nghị hơi gật đầu nói:

- Tôi vừa rồi có nhìn qua một chút, ba tháng tiền lương của phòng chúng ta đều vẫn đang còn nợ. Chánh văn phòng Lưu, số tiền thưởng ở tỉnh và ở huyện cho, trước dùng nó trả lương cho mọi người. Sau đó lấy ngạch độ ba tháng tiền lương, làm thành tiền thưởng phát cho mọi người. Còn thừa tiền thì tiền nào việc nấy. Chỉ cần trợ giúp cho hạng mục sớm ngày ngụ lại Nam Vân, thuận lợi khởi động thì tiền thưởng càng lớn hơn nữa. Càng sớm hoàn thành hạng mục thưởng càng lớn, cho đến khi nào thưởng hết thì thôi.

Hoàng đế còn không đói thì làm sao để binh đói được. Tăng Nghị như thế nào lại không hiểu đạo lý này. Hắn không phải là cái loại lãnh đạo bắt con ngựa chạy nhiều nhưng lại không cho nó ăn uống. Trước đem tiền thưởng làm mồi, mọi người mới có thể liều mạng làm việc, đem hết toàn lực chứng thực hạng mục.

Lần này, mọi người hô hấp lập tức ngưng lại. Hai triệu lận, chia đều trên đầu mỗi người thì ai cũng có gần hai trăm ngàn.

Phòng Xúc tiến đầu tư khác với những đơn vị khác. Trong tay không có thực quyền nhất định, thuộc loại bộ môn làm việc. Cho nên không có tiền thu vào. Toàn bộ kinh phí phải dựa vào huyện chi trả. Lấy năng lực tài chính của huyện Nam Vân, có chi thì cũng như muối bỏ biển. Thu hút đầu tư bất lực, nhiều ít cũng có quan hệ với điều này. Anh đi ra ngoài thu hút đầu tư dù sao cũng phải tiêu tiền, nhưng ở huyện cung cấp tài chính, nội chi trả cho những phí sinh hoạt ở phòng, bảo dưỡng xe… Duy trì hoạt động bình thường của phòng đã còn khó khăn rồi, làm gì còn tiền dư mà ra ngoài thu hút đầu tư.

Phòng Xúc tiến đầu tư không có quyền, mọi người cũng không có quyền, cũng chẳng có tiền đồ gì. Không có quyền thì ai sẽ mời anh ăn cơm uống rượu, cũng chẳng có tiền lì xì thu vào. Cuối năm không đạt doanh số, ở huyện xử phạt, cắt tiền lương, tiền lưởng. Trong cả một năm, dựa vào số tiền nhỏ nhoi ấy để nuôi sống gia đình, vợ con là rất khó khăn.

Cho nên, huyện Nam Vân, phàm là người có chút quan hệ, đều không đến phòng Xúc tiến đầu tư để làm.

Hiện tại Tăng Nghị lại phát nhiều tiền thưởng như vậy, mọi người làm sao không cảm động. Đổi lại những đơn vị khác, số tiền này sớm đã trở thành quỹ đen, lọt vào tay các lãnh đạo dùng cho chiêu đãi hay chạy quan tặng lễ rồi.

- Đối với những đồng chí làm việc cẩn trọng, cần cù, thật thà, phòng sẽ có thưởng lớn. Đối với những người chỉ làm việc qua loa, chuyên dùng mánh lới thì phòng sẽ xử phạt nghiêm khắc. Thậm chí là kiên quyết đuổi việc. Đây là chính sách nhất quán của phòng Xúc tiến đầu tư chúng ta. Hy vọng mọi người về sau có thể phát huy tính năng động chủ quan của mình, động não thật nhiều, làm tốt công tác đầu tư của phòng Xúc tiến đầu tư chúng ta.

Tăng Nghị thu dọn đồ đạc trên bàn rồi nói:

- Tan họp!