Thủ Tịch Ngự Y

Chương 170-1: Hạn gặp mưa cũng có người ngại




Mọi người đang ăn uống thì cánh cửa phòng bị đá văng. Chỉ thấy Long Mỹ Tâm hai tay chống nạnh, đĩnh đạc bước vào. Thấy Tăng Nghị, cô a lên một tiếng, rồi bày ra tư thế tiểu tử anh lúc này chết chắc rồi.

Chủ nhiệm Đồng sửng sốt nói:

- Cô là ai? Sao lại có thể đi vào nơi này?

Ông cũng không dám lớn tiếng chất vất. Lúc này Trường Ninh Sơn bị vây chật như nêm. Người có thể vào chắc chắn thân phận không bình thường.

Tăng Nghị đứng lên cười nói:

- Long Đại tiểu thư, cô đừng dùng cái ánh mắt không có hảo ý này mà nhìn tôi, biết không? Cô nhìn trúng tay hay trúng chân thì tôi cắt cho cô là được.

Long Mỹ Tâm hướng trên bàn xem xét, nói:

- Chậc chậc, món ăn không tồi. Lãnh đạo bên trong còn chưa chắc được ăn như vậy? Các người dám ăn trước thì đãi ngộ vượt qua cả Chủ tịch quận ủy rồi.

Chủ nhiệm Đồng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Lời này không được nói lung tung, lọt đến tai lãnh đạo thì mình không thể gánh nổi.

Tăng Nghị lay lay Chủ nhiệm Đồng:

- Mau, mang cho Long đại tiểu thư một đôi đũa.

- Vâng, vâng!

Chủ nhiệm Đồng xoay người đứng lên, định đi lấy đũa.

- Đừng nghĩ dùng chiêu này thì có thể khiến tôi lọt vào tròng.

Long Mỹ Tâm dạo qua một vòng cái bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thức ăn, miệng cứ chậc chậc.

Hành động này khiến cho những người khác sợ đến mức không dám thở, thầm nghĩ là ai vậy?

Đang lúc mọi người nín thở thì Long Mỹ Tâm đột nhiên cười, nét mặt rạng rỡ:

- Được rồi, không hù các người nữa. Mau ăn tiếp đi, thử thách lòng can đảm của mọi người thôi.

Nói xong liền hướng Tăng Nghị vẫy tay:

- Anh đi theo tôi!

Tăng Nghị đành phải nói:

- Mọi người cứ ăn trước. Tôi xin lỗi không tiếp được.

Nói xong liền cùng với Long Mỹ Tâm ra nhà khách.

- Những ngày qua sống thoải mái nhỉ.

Long Mỹ Tâm cười lạnh:

- Bản cô nương khi tới đây, anh đã bắt tôi nhai trấu nuốt rơm, màn trời chiếu đất. Tôi vừa đi thì anh chuyển sang sơn hào hải vị. Hay là có ý kiến gì với bản cô nương?

- Cô cũng đừng mở to mắt mà nói dối. Tôi khi nào bắt cô nhai trấu nuốt rơm.

Tăng Nghị cười:

- Tuyệt đối không thể! Tôi có nhai trấu nuốt rơm thì cũng không thể ủy khuất cô được.

- Nửa năm không gặp, miệng lưỡi của anh ngọt hơn trước kia.

Long Mỹ Tâm cười:

- Thôi đi, việc này không truy cứu anh nữa. Nghe nói anh chữa khỏi bệnh cho Địch Hạo Huy. Bản cô nương đến xem có thật hay không? Với công phu thầy lang như anh thì tôi nghĩ hẳn là không thể.

Tăng Nghị năm ngoái đã quen thói nói giỡn của Long Mỹ Tâm, liền gật đầu cười nói:

- Lầm người rồi, lầm người rồi. Tuyệt đối là lầm. Nhất định là lầm. Cũng không thể nào lại trị được cho anh ta.

- Tôi nhổ!

Long Mỹ Tâm phun ra một ngụm nói:

- Nói anh đi đông, anh lại đi tây. Anh cẩn thận kẻo chết đấy.

- Không thể đâu!

Tăng Nghị cười lắc đầu:

- Tôi là thầy thuốc, không thể để cho mình uất ức mà chết đi được, khiến cho cô phải chê cười.

Long Mỹ Tâm hàm răng nghiến lại. Từ năm ngoái đến giờ, cô chưa từng giành được chiến thắng nào từ Tăng Nghị. Nhớ tới liền cảm thấy tức giận, nói:

- Tôi từ xa đến đây mà anh lại ăn nói với tôi như vậy.

Tăng Nghị lắc đầu:

- Lẽ ra hẳn là như vậy. Tính tình của tôi không quen nịnh nọt, lấy lòng.

Long Mỹ Tâm bị chọc tức nói:

- Con người như anh mà cũng có tính tình như vậy sao? Anh có soi gương không vậy? Thấy trên mặt có hai chữ nào không?

- Hai chữ gì?

Tăng Nghị hỏi.

- Gian thần!

Long Mỹ Tâm cắn răng nói.

- May mắn là cô không lên làm lãnh đạo. Nếu không thì sẽ khiến không ít những cán bộ tốt phải thất vọng đau khổ.

Tăng Nghị cười.

Long Mỹ Tâm lập tức lật lọng nói:

- May mắn là lãnh đạo không có đề bạt anh. Nếu không thì khiến cho bao nhiêu phúc lợi của quần chúng phải mất rồi.

Tăng Nghị cười ha hả:

- Cô thật là lo xa đấy. Đây không phải là nguyền rủa tôi chứ?

Long Mỹ Tâm hừ một tiếng nói:

- Lãnh đạo bên trong đã đến đông đủ, muốn gặp vị thầy thuốc anh đấy. Bản cô nương đến đây là để thông báo cho anh một tiếng.

- Cảm ơn, cảm ơn!

Tăng Nghị cười:

- Một việc nhỏ như vậy còn phải làm phiền Long đại tiểu thư đích thân đi một chuyến. Thật sự là không dám nhận.

- Gian thần! Gian thần!

Long Mỹ Tâm uốn éo cái đầu, hai tay vung vẩy đi phía trước dẫn đường, tự nhiên phóng khoáng đến cực điểm.

Đi được vài bước, Tăng Nghị lại nói:

- Thiếu chút nữa là quên mất một việc.

- Chuyện gì?

Long Mỹ Tâm hỏi.

Tăng Nghị liền quay đầu, chạy về phía nhà khách. Long Mỹ Tâm đành phải chạy đằng sau.

Bước vào phòng khách, Tăng Nghị lại nói:

- Chủ nhiệm Đổng, tiệc rượu tối nay có an bài thịt khô hay không?

Chủ nhiệm Đổng vẻ mặt khó hiểu nói:

- Không có, thứ này không thể để lên bàn tiệc được. Làm sao vậy? Có thủ trưởng muốn ăn thịt khô à?

- Anh gọi điện đến nhà máy cung cấp thịt khô nói là tôi nói. Bảo mang một trăm cân thịt khô tốt nhất của Lưu lão tam đến đây.

Tăng Nghị nói:

- Mang một phần bày trên bàn tiệc, còn bao nhiêu gói thành quà.

Chủ nhiệm Đồng liền gật đầu nói:

- Tôi lập tức đi làm ngay.

Lời nói của Tăng Nghị, Chủ nhiệm Đồng nào dám hoài nghi. Nếu nói như vậy, khẳng định là có đạo lý.

Bước ra khỏi cửa, Long Mỹ Tâm lại hỏi:

- Ai muốn ăn thịt khô vậy?

- Lãnh đạo một lần đến Nam Vân cũng không dễ dàng. Tôi phải đem những đặc sản của Nam Vân lát nữa nịnh bợ lãnh đạo một chút.

Long Mỹ Tâm liền mỉm cười:

- Thối thật! Anh nịnh bợ lãnh đạo, bộ anh tưởng lãnh đạo nào cũng không biết suy nghĩ sao? Sợ là đang cân nhắc cho lãnh đạo giúp anh quảng bá thịt khô. Anh thật đúng là có thể tận dụng mọi thứ. Có cái cơ hội gì cũng không chịu bỏ qua. Nghe chị Nam nói, năm ngoái Tướng Quân Trà cũng chạy đến tìm Tỉnh ủy làm quảng cáo. Lá gan không nhỏ đấy.

- Nói thật, các lãnh đạo đều anh minh thần võ, cương trực công chính. Như thế nào lại dính với hơi tiền chứ?

Long Mỹ Tâm lại cười run rẩy hết cả người:

- Được rồi, ít khoe khoang bản lĩnh gian thần của anh lại. Lãnh đạo có mắt đấy.

Hai người nói nói cười cười, rồi bước vào trong khu biệt thự. Bên trong canh phòng so với những ngày hôm trước tăng mạnh rất nhiều. Tùy ý có thể thấy được những binh lính súng vác vai, đạn lên nòng đang tuần tra. Trong tay còn nắm giữ những con đại quân khuyển lưng đen tuyền.

Tới trước khu biệt thự của Địch lão, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng. Hôm nay, tiếng cười Địch lão vốn không có ngắt quãng.

Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm bước vào, Địch lão đang ngồi trên ghế sofa. Bênh cạnh ông gần nhất là một số vị tướng quân. Trên vai sao kim điệp rực rỡ. Phương Nam Quốc cũng có mặt trong số những người đó. Chỉ có điều không đứng cạnh Địch lão. Trong đám người còn có một số trung niên mỹ phụ, đang ở một bên không biết trò chuyện cái gì.

Sau khi tiến vào, Long Mỹ Tâm liền thành thật cùng với Tăng Nghị đứng ở cửa, không dám tiến lên.

Địch lão lúc này thấy Tăng Nghị, liền nâng tay lên nói:

- Tiểu Tăng, tiến lên đây.

Nói xong, ông ta xoay mặt nói với vị tướng quân mặt đen bên cạnh nói:

- Đây là Tiểu Tăng.

Vị tướng quân mặt đen trên vai ba ngôi sao lóe sáng. Nghe được lời nói của Địch lão, liền hướng Tăng Nghị bên này nhìn lại. Ánh mắt sắc bén trầm ổn, có lực áp bách hùng mạnh. Nếu không có bộ quân trang thì cũng sẽ không có ai hoài nghi ông là một quân nhân.

- Tuổi còn trẻ mà y thuật cao minh như thế. Thật sự là khó lường.

Mọi người đều nhất tề nhìn lại phía Tăng Nghị, thấy rõ ràng Tăng Nghị chỉ là một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, trong lòng kinh ngạc không ngừng. Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua một thầy thuốc trung y trẻ tuổi như vậy.

Trương Kiệt Hùng lúc này tiến lên, giới thiệu Tăng Nghị với những người đang có mặt. Vị tướng quân mặt đen chính là Địch Vạn Lâm. Còn một vị sắc mặt ác liệt, không có quân trang chính là Địch Vạn Sơn. Còn lại những người khác đều là thân thích của Địch gia. Những vị mỹ phụ trung niên chính là vợ của bọn họ.

Tăng Nghị thật ra chú ý tới phu nhân của Địch Vạn Lâm, tên là Long Hải Thanh, cũng không biết có quan hệ gì với Long Mỹ Tâm.

Tăng Nghị sau khi làm quen với mọi người thì Địch lão lên tiếng:

- Cũng không phải đứng nữa, mau ngồi đi.

Người của Địch gia tất nhiên là ngồi trên ghế sofa. Trương Kiệt Hùng đưa đến một cái ghế dựa, bảo Phương Nam Quốc và Sở Chấn Bang cùng ngồi vây quanh. Về phần Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm thì chỉ có thể đứng.

Long Mỹ Tâm đá đá chân Tăng Nghị, khóe mắt hướng về phía thang lầu.

Tăng Nghị cùng cô cúi đầu nhìn lên cầu thang. Loại trường hợp như lúc này, Tăng Nghị thật sự không thích hợp có mặt.

Địch Hạo Huy ở trên lầu, Địch Vạn Lâm lần này đến đây còn mang theo hai bác sĩ, đang tiến hành kiểm tra cho Địch Hạo Huy. Kỳ thật thì làm việc này đều là dư thừa. Khu nghỉ dưỡng cũng có bác sĩ. Các loại thiết bị kiểm tra cũng đều có. Tuy nhiên, Địch Vạn Lâm đối với cháu trai của mình muốn thể hiện sự quan tâm. Cho nên ý nghĩa sẽ không giống với.

Long Mỹ Tâm hiển nhiên là rất quen thuộc với Địch Hạo Huy. Cô bước đến bên cạnh Địch Hạo Huy nhìn trái nhìn phải, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt không có hảo ý.

Địch Hạo Huy lại lên tiếng:

- Chị lại tính quậy phá gì nữa?

Long Mỹ Tâm hay tay khoanh trước ngực, nói:

- Xem ra em thật sự đã tốt lắm. Không nghĩ ra, trình độ lang băm như Tăng Nghị lại có chỗ hữu dụng như vậy. Sẽ không phải mèo mù mà gặp phải chuột chết chứ.

Địch Hạo Huy cười:

- Chị nói em là chuột chết cũng được. Nhưng đừng nói giỡn với bác sĩ Tăng như vậy. Bác sĩ Tăng thật là có tài, có khí phách của một đại y.

Tăng Nghị khoát tay nói:

- Cái gì đại y chứ? Long đại tiểu thư nói tôi là mèo mù thì là mèo mù. Không mù thì cũng khẩn trương làm cho bị mù.

Địch Hạo Huy cười ha hả. Y nhìn ra Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm hai người đã sớm quen biết nhau, đành bất đắc dĩ nói:

- Đúng vậy, tôi cũng không thể trêu vào chị ấy. Chị ấy nói cái gì thì đúng cái ấy. Bác sĩ Tăng đừng lấy làm phiền.

Ba người đều là người trẻ tuổi, khi nói chuyện thì đề tài nói rất nhiều. Long Mỹ Tâm đưa đến một cái ghế ngồi, ngồi đối diện với Địch Hạo Huy nói:

- Sớm biết rằng Tăng Nghị là mèo mù nhưng mèo mù có thể trị được bệnh của em. Chị năm đó hẳn là nên dẫn anh ta đến gặp em, không cần chờ đến hôm nay. Hại em khổ sở lâu như vậy.

Địch Hạo Huy cười nói:

- Đây đều là mệnh. Bị bệnh lần này khiến em hiểu được rất nhiều chuyện.

Long Mỹ Tâm đẩy vai Địch Hạo Huy một phen hỏi:

- Em năm đó rốt cuộc vì sao lại bị nhiễm bệnh? Đang bình thường sao lại đột nhiên trở bệnh. Chị đến bây giờ cũng không hiểu rõ.

Địch Hạo Huy thần sắc khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia thống khổ. Xem ra là không muốn nói tới chuyện này.

Tăng Nghị lúc này nói:

- Trong tháng có trăng tròn trăng khuyết, người có sớm tối họa phúc. Chuyện nhiễm bệnh, không ai có thể nói trước được.

Địch Hạo Huy mỉm cười một tiếng, trong đó có chút hương vị tự giễu nói:

- Đúng vậy, có trời mới biết như thế nào lại bị nhiễm bệnh.

Long Mỹ Tâm cũng không hỏi lại:

- Thôi đi, không đề cập đến chuyện không vui này nữa. Haha, hôm nay em không biết đâu. Được tin em khỏi bệnh, dượng cả cao hứng đến độ bỏ hết công việc mà đến đây.

Tăng Nghị thầm nghĩ quả nhiên mình đã đoán trúng. Long Mỹ Tâm và vợ của Địch Vạn Lâm Long Hải Thanh là người một nhà.

Địch Hạo Huy có chút hổ thẹn. Địch Vạn Lâm là hạng người khi thấy thái sơn cũng không hề đổi sắc. Hôm nay không ngờ vì chuyện của mình là cao hứng đến như vậy. May mắn là không có gây ra chuyện gì xấu. Bằng không thì chính mình càng thêm áy náy.