Thủ Tịch Ngự Y

Chương 170-2: Hạn gặp mưa cũng có người ngại




Địch Hạo Huy hôm nay tỉnh táo, đối với Địch gia mà nói là một sự kiện lớn đến không thể lớn hơn nữa. Uy vọng của Địch gia trong quân đội là dựa vào quân công mà có. Nhưng Địch gia có thể trường thịnh không suy, còn bởi vì bên trong không hề có mâu thuẫn. Thành lũy bị sụp đổ chính là vì bị công phá từ bên trong. Gà trong nhà mà đá nhau thì người ngoài sẽ thừa dịp mà nhảy vào phá hư. Nhiều đến mức lúc nào cũng có thể nhìn thấy được.

Đời thứ hai của Địch gia ai cầm lái, Địch lão có thể làm chủ. Năm đó chỉ một câu của ông, Địch Vạn Sơn lập tức cởi quân trang trở lại thành người bình thường, đến xí nghiệp công nghiệp quân sự mà quản lý. Địch gia tất cả tài nguyên đều toàn lực ủng hộ cho Địch Vạn Lâm thượng vị. Địch gia đời thứ ba chỉ duy nhất có một mình Địch Hạo Huy là cháu nam duy nhất. Nguyên bản chẳng có bất luận cái gì có thể trì hoãn. Nhưng y bị bệnh đã hơn một năm, tất cả mọi người đều cho rằng y sẽ không tỉnh táo lại được. Điều này khiến cho rất nhiều con cháu khác cảm thấy hy vọng. Không sợ không hy vọng, chỉ sợ là hy vọng không thành hiện thực. Đã hơn một năm rồi, hễ là con cháu nào cảm thấy mình có hy vọng thì hoạt động không ít. Trước mặt Địch lão và Địch Vạn Lâm biểu hiện rất nhiều.

Bọn họ vì cái gì Địch Vạn Lâm rất rõ ràng. Cho nên, sau khi nghe được tin tức Địch Hạo Huy tỉnh táo lại, Địch Vạn Lâm mới có thể vui sướng đến như vậy. Ông ta tuyệt không nghĩ đến Địch gia bởi vì vậy mà sụp đổ, trở thành năm bè bảy mảng.

Bữa tiệc rượu ngày hôm nay cũng không đơn thuần chỉ là một bữa tiệc rượu. Địch lão đã triệu tập hết nhân vật quan trọng của Địch lão ba đời lại, ăn mừng Địch Hạo Huy khỏi bệnh. Hành động này có ý nghĩa gì thì mọi người trong lòng đều rất rõ ràng.

Trong bữa tiệc rượu, Tăng Nghị và những người trẻ tuổi khác cùng với Trương Kiệt Hùng ngồi cùng một bàn. Trong bữa tiệc, Địch Hạo Huy và Long Mỹ Tâm thay phiên nhau kính rượu các trưởng bối. Tăng Nghị thì biểu hiện khiêm tốn hơn, chỉ vùi đầu vào ăn cơm, một câu cũng không nói. Hắn đã nhìn ra, ánh mắt mọi người nhìn hắn không được thân thiện cho lắm.

Việc này có thể tưởng tượng được, hạn lâu ngày khi gặp mưa thì cũng có người ngại. Huống chi là trị bệnh cứu người. Anh chữa khỏi cho một người, cảm kích anh và hận anh khả năng gần như ngang hàng với nhau.

Trương Kiệt Hùng luôn giữ ánh mắt lạnh lùng. Ban đầu cũng hiểu được biểu hiện rất khác thường của Tăng Nghị, sau lại cân nhắc, không khỏi thầm khen tiểu tử này không phải thành thạo một cách bình thường. Lúc này là thời cơ tốt nhất để biểu hiện mình, nhưng hắn chỉ vùi đầu vào ăn uống. Chính mình có thể dựa vào thân phận ân nhân cứu mạng của Địch gia để tiến lên góp vui, nhưng điều đó chỉ có thể tự tìm phiền toái. Chỉ bằng nhãn lực và kiến thức như vầy thì tiểu tử này ngày sau sẽ thành tựu bất khả lượng.

- Chú em Tăng!

Trương Kiệt Hùng bưng lên một tách trà:

- Chức trách trong người không thể uống rượu. Tôi lấy trà thay rượu, chúng ta uống cạn một hơi.

Tăng Nghị cũng giơ tách trà lên nói:

- Thủy nhạt tình nồng, chúng ta uống cạn.

Một đám đại nhân vật ngồi cùng một chỗ ăn cơm cũng không có nói nhiều, rất nhanh liền có thể ăn xong bữa cơm này. Chỉ khi dọn món thịt khô lên bàn thì mới khiến Địch lão khen một câu.

Vào lúc tan tiệc rượu, trong không trung lại truyền đến tiếng gầm rú của máy bay trực thăng. Đám người Địch Vạn Lâm còn phải trong đêm quay trở lại, không thể ở tại chỗ này qua đêm. Chỉ có Long Mỹ Tâm là ở lại, nói muốn ở lại Trường Ninh Sơn vài ngày.

Tiễn bước mọi người, vợ chồng Phương Nam Quốc chuẩn bị trở về Vinh Thành. Sở Chấn Bang lúc này cũng đi lên nói:

- Bí thư Phương, hai chúng ta cùng đường với nhau.

Phương Nam Quốc đầu tiên là sửng sốt, theo sau cười nói:

- Cũng tiện đường nhau thôi.

Phương Nam Quốc là lão chính khách, như thế nào lại không rõ ý tứ của Sở Chấn Bang. Đường về của hai người tuy rằng khác nhau, nhưng đều có tâm tư muốn Địch lão ở lại Nam Giang. Từ điểm đó mà nói thì xem như là cùng đường.

Sở Chấn Bang lên tiếng:

- Sớm biết Cục bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang có chuyên gia thực lực rất cao. Lần này xem như là được mở mắt. Bệnh thì cũng các người trị, chuyên gia dinh dưỡng thì cũng là các người phái tới, khiến tôi là một tư lệnh viên quân khu cũng phải có chút xấu hổ vô cùng. Bí thư Phương có phải hay không suy xét trợ giúp quân khu chúng tôi, đem Tăng Nghị cho chúng tôi mượn một chút, đồng thời nâng cao trình độ chữa bệnh của quân khu.

Phương Nam Quốc cười lắc đầu:

- Sở tư lệnh mượn giống như Lưu Bị mượn Kinh Châu?

Sở Chấn Bang bật cười ha hả:

- Quân dân một nhà thôi mà.

Phương Nam Quốc liền trầm giọng nói:

- Nếu Sở tư lênh đã mở miệng thì là Bí thư tôi nhất định phải ủng hộ. Như vậy đi, khi trở về, tôi sẽ lập tức tổ chức một tổ chuyên gia.

Sở Chấn Bang tức đến nghẹn họng. Tôi muốn là muốn Tăng Nghị, ai muốn tổ chuyên gia chứ. Quân y viện của quân khu cũng có chuyên gia, người nào lại kém hơn chuyên gia của bệnh viện tỉnh chứ. Ông ta nói:

- Không phải mượn mà là đổi mới đúng. Bí thư Phương nếu có cái gì cần quân khu chúng tôi hiệp trợ thì cứ việc đề nghị.

Phương Nam Quốc cười ha hả, cất bước về phía trước:

- Sở tư lệnh, chúng ta khẩn trương xuất phát. Bằng không thì không kịp quay về.

Sở Chấn Bang đây là biết Phương Nam Quốc không chịu thả người. Cũng được, sau khi trở về, tìm Vi Trường Phong nói chuyện. Đây không phải còn một tầng quan hệ này nữa sao? Tôi không tin, một quân khu to như vậy mà chiêu không được một nhân tài. Tình Nam Giang của ông có điều kiện gì thì quân khu chúng tôi cũng có được điều kiện đó.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tăng Nghị vẫn sang một chút tái khám cho Địch Hạo Huy. Kỳ thật thì không cần thiết, về sau chỉ cần tịnh dưỡng là được.

Sau khi khám xong, Địch lão hỏi:

- Hạo Huy, con vừa bệnh nặng mới khỏi, hay là nên hoạt động một chút. Con nên ra ngoài đi dạo đi.

Địch Hạo Huy liền theo hai người cảnh vệ ra ngoài, chuẩn bị lên núi.

Địch lão lúc này nói:

- Tiểu Tăng, lần trước cậu nói tâm bệnh phải cần tâm dược. Cậu thấy khi nào thì có thể tiến hành.

- Ngày hôm qua tôi đã quan sát một chút. Vấn đề không lớn, hôm nay là có thể, sớm trị khỏi bệnh.

Tăng Nghị nói.

Địch lão hơi gật đầu:

- Vậy thì tối nay đi.

Tăng Nghị gật đầu nói:

- Vậy thì tối tôi lại đến.

Địch lão khoát tay nói:

- Đi đi, trước cứ lo chuyện của cậu.

Long Mỹ Tâm lúc này đang đứng trong sân, nhàm chán nghiên cứu những bông hoa trong vườn, thấy Tăng Nghị bước ra, lập tức nói:

- Anh hôm nay có bận gì không?

- Đi làm!

Tăng Nghị nói:

- Tôi là công bộc của nhân dân. Nên không thể làm thất vọng tiền lương mà nhân dân đã trả cho tôi.

- Bản cô nương không có chuyện gì, chuẩn bị đi kiểm tra công tác của anh.

Tăng Nghị liền suy nghĩ:

- Ít giả bộ thôi! Cô cũng không phải là lãnh đạo, kiểm tra chỉ đạo công tác gì chứ.

Long Mỹ Tâm cũng không tức giận nói:

- Vậy thì đi thăm quan một chút cũng được.

Tăng Nghị chắp tay sau lưng đi về phía trước. trên mặt bày ra bộ dạng trịnh trọng, cuối cùng nói:

- Đi thăm quan cũng đúng. Nhưng khi đến nơi thì không được ăn nói lung tung, tránh làm tổn thất uy nghiêm của lãnh đạo tôi.

- Loa loa loa loa!

Long Mỹ Tâm bay tay vào làm loa:

- Anh vừa nói cái gì, để tôi làm loa nói lên cho lớn.

Tăng Nghị lái xe, chở Long Mỹ Tâm xuống núi. Khi đi ngang qua nhà máy tướng quân, hắn thuận tiện dẫn Long Mỹ Tâm vào trong đi dạo một vòng, giới thiệu một chút tình huống. Dù sao, đây cũng coi như là sản nghiệp của Long Mỹ Tâm. Bên trong còn có cổ phần của cô.

Khi đến cổng của phòng Xúc tiến đầu tư, Lưu Cường nghe được thanh âm liền chạy ra, lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ:

- Trưởng phòng Tăng, anh đã tới.

Tăng Nghị đẩy cửa xuống xe, cười nói:

- Chánh văn phòng Lưu, hai ngày nay tôi không có ở văn phòng, cơ quan không có chuyện gì chứ?

- Không có, chỉ là một số việc nhỏ, cũng không dám kinh động Trưởng phòng Tăng. Đã xử lý tốt rồi.

Lưu Cường nói đến đây thì dừng một chút rồi nói tiếp:

- Bạch tổng của tập đoàn Vân Phàm đang ở trong văn phòng của anh ngồi chờ. Đã hai ngày rồi, cũng không nói là có chuyện gì.

Tăng Nghị lúc này sắc mặt trầm xuống nói:

- Được rồi, tôi đã biết. Chánh văn phòng Lưu, anh cứ đi làm việc đi.

Long Mỹ Tâm lại hỏi:

- Ai là Bạch tổng vậy?

- Là người quen, khi cô nhìn thấy chắc chắn là sẽ nhận ra.

Tăng Nghị nói xong liền cất bước hướng lên lầu.

Khi lên lầu một liền nhìn thấy Bạch Gia Thụ đang đứng trước cửa văn phòng, Tăng Nghị nói với Long Mỹ Tâm:

- Rất thất vọng phải không?

Long Mỹ Tâm lúc này cảm thấy khó hiểu, không biết những lời này của Tăng Nghị là nói điều kiện làm việc của phòng Xúc tiến đầu tư là có hạn, hay là Bạch Gia Thụ. Dù sao thì cả hai điều đều khiến cô khá thất vọng. Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy được uy phong đại khí của phòng Xúc tiến đầu tư, không nghĩ tới đây chỉ là căn lầu hai tầng nhỏ, muốn duỗi thẳng thân người cũng không có chỗ. Lại còn nhìn thấy Bạch Gia Thụ, cô liền càng cảm thấy thất vọng.

Bạch Gia Thụ lúc này vẻ mặt tiều tụy. Không gặp được Tăng Nghị y không dám trở về. Ngày hôm qua ở lại phòng Xúc tiến đầu tư đến nửa đêm. Lúc này cả người đau nhức. Hai ngày qua đều ăn điểm tâm do Yến Dung mang đến. Khi nhìn thấy Tăng Nghị, Bạch Gia Thụ liền tiến lên hai bước, khuôn mặt tươi cười nói:

- Trưởng phòng Tăng…

Long Mỹ Tâm lực chú ý lúc này dồn vào hàm răng của Bạch Gia Thụ. Lần trước Tăng Nghị nói hắn đánh gãy răng của tên tiểu tử này, cũng không biết có lừa mình hay không.

Tăng Nghị thoáng nhìn, chỉ biết rằng Long Mỹ Tâm đang xem xét cái gì, liền thấp giọng nói:

- Đã trồng lại rồi.

Long Mỹ Tâm liền cười khanh khách, rồi lại lộ ra vẻ mặt không có hảo ý, nhìn chăm chăm vào Bạch Gia Thụ.

Tăng Nghị mở cửa phòng làm việc của mình rồi nói:

- Bạch tổng không chê chỗ làm việc này của tôi nhỏ bé, thì về sau đến chỗ này của tôi làm việc đi.

Tăng Nghị trong lòng cảm thấy có chút tức giận. Cái hòm y thiếu chút nữa là bị mất ngay trước cổng công ty Bạch Gia Thụ. Nhắc đến tên tiểu tử này, muốn tha thứ tuyệt đối là không có khả năng. Tiểu tử này biết rõ mọi chuyện thế mà lại không nói cho mình biết. Chính là muốn mình bị chê cười mà. Chê cười thì còn chưa tính, nhưng cái hòm y là sinh mạng của Tăng Nghị, căn bản không thể đem ra vui đùa.

- Trưởng phòng Tăng, tôi đến đây là để xin lỗi.

Bạch Gia Thụ vội vàng nói:

- Là tôi không để ý đến cấp dưới của mình, mới tạo nên phiền toái lớn cho anh như vậy.

Tăng Nghị cau mày. Tiểu tử anh xin lỗi cũng chẳng có chút thành ý nào cả. Tôi mà thèm đi tức giận với cái đám bảo an kia của anh sao? Hắn nói:

- Kỳ thật thì cũng không có việc gì phiền toái. Một chút việc nhỏ, không cần phải xin lỗi. Việc này tôi biết rồi. Bạch tổng cứ việc trở về.

Bạch Gia Thụ trong lòng căng thẳng, chỉ biết rằng Tăng Nghị không hài lòng với y. Y mở miệng chuẩn bị nói câu xin lỗi thì Tăng Nghị lại nói:

- Tôi nơi này còn có khách quý, sẽ không tiễn Bạch tổng được. Có gì thất lễ thì xin Bạch tổng lượng thứ giùm.

Long Mỹ Tâm bước vào phòng nói:

- Nhìn không ra, anh quan không lớn, nhưng quan uy không nhỏ. Vừa rồi còn có ý cáo mượn oai hùm.

Tăng Nghị sắc mặt liền trầm xuống nhìn Long Mỹ Tâm.

Long Mỹ Tâm liền làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, nói:

- Được, tôi im miệng là được chứ gì. Không tổn hại đến hình tượng lãnh đạo anh minh thần võ của anh.

Nói xong, Long Mỹ Tâm liền đánh giá xung quanh phòng làm việc của Tăng Nghị. Ánh mắt liền đụng phải cái máy pha cà phê. Cô hít một hơi rồi nói:

- Không đúng, không đúng!