Thủ Tịch Ngự Y

Chương 173-1: Rắn xuất động




- Kiệt Hùng, cậu mau đi gọi Tăng Nghị lại đây. Tôi muốn cùng cậu ấy đánh lại một ván cờ.

Địch lão nói với Trương Kiệt Hùng:

- Để ta gỡ lại bàn thua ngày hôm qua.

Trương Kiệt Hùng liền cười nói:

- Lão thủ trưởng, nếu không thì coi như hết đi.

Địch lão lông mày lập tức dựng lên:

- Bảo cậu đi thì cậu đi đi, còn đứng dông dài làm cái gì. Còn sợ là tôi thua không gỡ nổi sao?

Long Mỹ Tâm đôi mắt mở lớn. Trong ấn tượng của cô, Địch lão trước kia ngoại trừ đánh thắng trận thì còn lại đắc ý nhất chình là trình độ cờ vua.

- Không thể nào? Cái tên ngốc tử kia chơi cờ còn lợi hại hơn so với ông nội ư?

- Đó là ông nhường cho nó một mã đấy.

Địch lão thổi râu trừng mắt, rất không muốn nghe những lời này của Long Mỹ Tâm.

Trương Kiệt Hùng mỉm cười hai tiếng, đi ra ngoài gọi Tăng Nghị, thầm nghĩ lão thủ trưởng đúng là càng già càng để ý. Ông nhường người ta một mã, nhưng Tăng Nghị lại nhường lại một xe. Việc này sao ông không nhắc?

Địch lão cầm lấy tách trà mà Long Mỹ Tâm đưa qua, uống hai hớp rồi nói:

- Hạo Huy, cháu mau đem cờ vua ra, bày ra bàn cờ bên ngoài. Ông muốn khiêu chiến cả đêm nay với tên tiểu tử họ Tăng kia.

Địch Hạo Huy liền nói:

- Để cháu đi tìm.

Cờ vua bình thường được đặt trong thư phòng. Địch Hạo Huy bước vào một gian phòng, ở một kệ sách tìm kiếm. Ở ô thứ ba, y tìm được cái hộp cờ vua. Cầm lấy bàn cờ, y chuẩn bị ra ngoài.

Khi cầm lấy hộp cờ vua, Địch Hạo Huy liền thấy bên cạnh có một cái hộp. Bên trên có viết ba chữ Địch Hạo Huy, phía dưới còn viết hai chữ “Cuồng chứng”.

Địch Hạo Huy trái tim liền mãnh liệt co thắt lại. Y hiện tại nhìn thấy hai chữ này thì trong lòng vẫn còn sợ hãi. Tỉnh táo hai ngày nay, y đã suy nghĩ rất nhiều, cũng tìm lại được tinh lực mới, mới khiến y chấp nhận được sự thật không có trí nhớ trong vòng một năm. Đây thật sự giống như vừa tỉnh lại một giấc mộng. Cảnh còn người mất, biển cả thành ruộng dâu.

Địch Hạo Huy liền mở cái hộp, nhìn thấy bên trong tất cả đều là bệnh án, từ nước Mỹ cho đến trong nước. Báo cáo của các bác sĩ chẩn đoán bệnh, kết quả kiểm tra, phương án trị liệu đều viết lại một cách tỉ mỉ. Cơ bản mỗi ngày dùng thuốc gì đều có thể tra ra được.

Càng xem Địch Hạo Huy càng thêm kinh ngạc. Đây gần như là bao quát hết tất cả những thầy thuốc nổi tiếng nhất của Trung Quốc và phương tây. Mấy đại danh thủ quốc gia tất cả đều xuất động, nhưng không ai có thể trị được bệnh cho mình. Theo như bệnh án thì bệnh của y là càng ngày càng nghiêm trọng.

Lật đến cái cuối cùng là bệnh án được ký tên Tăng Nghị. Nhưng xem vào bệnh án thì chính mình hẳn là mấy hôm trước ở Tướng Quân Lĩnh bị phát tác một lần, sau đó gặp được Tăng Nghị thì mới bắt đầu chữa trị.

Địch Hạo Huy nhìn thấy bệnh án, phía sau lưng toàn thân mồ hôi lạnh, trong lòng có một cảm giác muốn khóc. Đây chính là toàn bộ những gì mà mình đã trải qua trong một năm vừa qua. Uống thuốc, phát tác, uống thuốc, lại phát tác… Khó trách ông nội lại bảo rằng mạng của mình là do Tăng Nghị cứu về. Nếu không gặp được hắn thì có lẽ cả đời mình đều là như vậy mà trôi qua.

Mở cuốn bệnh án cuối cùng, phía dưới là một cái đĩa, bên ngoài bọc một lớp da. Ở trên có dán một cái nhãn “Băng video về cuồng chứng phát tác – Địch Hạo Huy”.

Địch Hạo Huy liền cất cái đĩa. Y muốn biết hơn một năm qua mình đã sống trong trạng thái như thế nào.

- Hạo Huy!

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Địch lão:

- Tìm được cờ vua không cháu?

- Cháu tìm được rồi!

Địch Hạo Huy tùy tay đóng lại cái hộp, sau đó cầm hộp cờ vua đi ra ngoài:

- Cháu tìm được rồi. Để ở ngoài bàn đá phải không?

Địch lão hơi gật đầu, nhìn Địch Hạo Huy cầm bộ cờ vua đi ra ngoài. Địch lão trên mặt lúc này xuất hiện một tia không đành lòng. Đây là biện pháp mà Tăng Nghị đã bày cho ông, khiến Địch Hạo Huy ngẫu nhiên phát hiện bệnh án của mình, khiến y hiểu được mình trong hơn một năm qua đã trải qua cái dạng gì. Có như vậy thì mới giúp y tỉnh lại. Về sau sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa. Lúc ấy thì bệnh sẽ khỏi.

Chỉ có điều Địch lão có chút lo lắng. Hiện tại Địch Hạo Huy có thể ý thức tỉnh táo, Địch lão rất hài lòng, không nghĩ muốn phức tạp nữa. Phải biết rằng Địch Hạo Huy từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo. Nếu chẳng may không chịu nổi đả kích này, tái phạm cuồng chứng thì biết phải làm sao bây giờ.

Không bao lâu sau, Tăng Nghị đã tới, thay đổi một kiểu áo Trung Quốc, thoạt nhìn hơi giống loại lang trung giang hồ.

Long Mỹ Tâm liền cười nói:

- Gọi anh đến chơi cờ, chứ không phải là đến bán cao da chó.

- Thật là nên cập nhật văn hóa truyền thống cho cô. Mặc như vầy mà cô bảo là bán cao da chó sao?

Tăng Nghị bất đắc dĩ cười, nói với Địch lão:

- Vẫn như cũ sao?

Địch lão suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vẫn như cũ.

Hai người ngồi xuống, phân biệt đưa ra một mã một xe. Long Mỹ Tâm vừa thấy mới bừng tỉnh ngộ. Hóa ra Địch lão nói là như vậy.

Ngồi bên cạnh xem một hồi, Địch Hạo Huy lại nói:

- Ông nội, ông cứ chơi với Tăng Nghị. Cháu muốn vào trong nghỉ ngơi.

Địch lão liền gật đầu:

- Ừ, vào đi. Bệnh nặng mới khỏi, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Địch Hạo Huy lại nói:

- Cháu vào trong đây.

Nói xong liền cất bước vào phòng trong.

Địch lão nhẹ giọng ho khan một tiếng. Trương Kiệt Hùng sau khi nhận được ám hiệu thì khẽ gật đầu. Tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn vào bàn cờ, nhưng lực chú ý vẫn ngay trên người Địch Hạo Huy. Ông luôn phải phòng ngừa có chuyện không may xảy ra.

Mọi người ở bên ngoài chơi cờ, nhưng đều có thể nghe thấy được động tĩnh trong phòng. Địch Hạo Huy đầu tiên là vào phòng. Một lát sau cầm một quyển sách đi ra, sau đó đi lên phòng của mình trên lầu hai.

Trương Kiệt Hùng liền lẻn vào phòng, một chút thanh âm cũng không phát ra. Nhẹ nhàng khéo léo như một con báo.

Địch lão lúc này tâm tư cũng đi theo Địch Hạo Huy lên lầu. Bàn tay của ông đẩy bàn cờ, ngồi một chỗ, nhẹ giọng thở dài.

Long Mỹ Tâm có chút khó hiểu, đang chuẩn bị mở miệng hỏi chuyện gì thì Tăng Nghị liền hướng cô xua tay, ra hiệu cô không cần nói chuyện, lẳng lặng ngồi một chỗ là được. Long Mỹ Tâm hướng Tăng Nghị nháy mắt ra dấu, muốn biết là chuyện gì đã xảy ra. Tăng Nghị làm như không phát hiện. Sự việc này không phải dùng ánh mắt là có thể giải thích rõ ràng.

Qua chừng bốn mươi phút, Trương Kiệt Hùng xuống dưới, ghé sát bên tai Địch lão nói vài câu.

Địch lão liền trầm giọng nói:

- Mau đem tình huống nói cho Tiểu Tăng nghe.

- Mười phút trước, trong phòng có động tĩnh, nghe thanh âm thì hẳn là Hạo Huy đang khóc.

Trương Kiệt Hùng dừng một chút, thấy Địch lão không tỏ vẻ gì thì liền nói tiếp:

- Theo sau, tôi chợt nghe Hạo Huy trong phòng không ngừng nhắc tới, cụ thể là chuyện gì thì nghe không rõ lắm. Nhưng luôn miệng nói “Không đáng”, “Không nên”…

Tăng Nghị liền nhẹ nhàng thở ra. Xem ra thì chính mình phán đoán không sai. Địch Hạo Huy sau khi tỉnh lại, mặc kệ là năm ngoái đã xảy ra chuyện gì, y hiện tại đã ý thức được những gì mà y đã làm là không đáng. Chỉ cần y có thể nghĩ như vậy thì căn bệnh kia không cần trị cũng có thể khỏi.

Địch Hạo Huy là công tử thế gia, tầm mắt cao xa, kiến thức không tầm thường. Y sẽ đem những gì mình gặp phải một năm trước đây so với tiền đồ mà y hẳn đã có thì trong lòng sẽ có sự lựa chọn.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tăng Nghị dám mạo hiểm dùng chiêu này. Nếu đổi là người thường thì không có biện pháp làm như vậy. Chỉ có thể chậm rãi tiến hành khai đạo. Bởi vì người bình thường có thể đạt được những gì thì vốn rất ít. Có một vài thứ người đó hẳn cho là không thể mất đi, anh bảo người đó xem lại bộ dạng cuồng bệnh của mình, khả năng không thể khiến người đó cảm thấy hối hận, ngược lại nói không chừng sẽ kích thích người đó trở nên cực đoan hơn. Người đó sẽ nghĩ rằng là ai đã hại y thành như thế, và sẽ đi liều mạng với người đó.

Chữa bệnh chính là vì một nguyên nhân khác.

Càng là người thường thì khả năng tha thứ lại càng thấp. Chúng ta thường xuyên có thể nhìn thấy những người đánh nhau trên đường. nhưng lý do đánh nhau đôi khi lại cảm thấy rất buồn cười. Khả năng người khác chỉ nhìn y một cái, nhưng y lại cảm thấy người đó khinh bỉ y, sẽ bắt đầu huy động quyền chưởng. Còn người địa vị cao hơn, thậm chí tuyệt sẽ không chửi ầm lên. Bọn họ hiểu được khi nào thì có thể nhượng bộ, khi nào thì không thể.

Trong quan trường cũng giống như vậy. Cán bộ địa vị càng thấp, mặc kệ là làm sao, tổng cũng sẽ nói “Bố là Trưởng phòng” hay gì đó nói ra ngoài, sợ rằng người khác không biết mình là ai. Vì tranh nhau một cơ hội thăng tiến mà trở mặt với nhau. Nhưng cán bộ địa vị càng cao thì khi đối mặt với đối thủ cạnh tranh của mình, y thậm chí có thể duy trì vẻ mặt rất thành ý. Anh nói y âm hiểm cũng được, nói y có lòng dạ sâu sa cũng được, nhưng hạng người này sẽ không bao giờ nói rằng “Bố là xxxx” ra ngoài miệng, tuy nhiên trong lòng so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng mình là ai.

Địch Hạo Huy chính là người như vậy. Anh ta có khả năng vượt qua được những gì mà người thường không thể vượt qua. Y còn trẻ, có đôi khi cũng có những cơn giận thất phu, nhưng đó không phải là thái độ của một kẻ bình thường.

Tăng Nghị trong lòng hơi có chút cảm thán. Sau khi tiến vào thể chế này được nửa năm, hắn tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ cán bộ. Có đôi khi hắn suy nghĩ, cán bộ căn bản là một quần thể đặc thù. Nếu muốn chữa bệnh cho bọn họ, nhất định phải có một lý luận chữa bệnh dùng trong quan trường một cách logic mới được.

Khả năng này cũng là vì sao năm đó ông nội lại tổng kết cho mình một quyển chuyên môn về các trường hợp chữa bệnh cho cán bộ các cấp. Tăng Nghị nghĩ như vậy.