Thủ Tịch Ngự Y

Chương 325-1: Khi đó còn trẻ




Tây y cho rằng tăng đường huyết là có hại cho cơ thể, sẽ làm cho vành thành mạch máu tăng dày hơn, hình thành xơ cứng. Sau đó làm cho một loạt các loại biến chứng có thể chết người. Vì thế Tây y đã nghĩ đến biện pháp làm giảm huyết áp, nhưng kết quả sau khi hạ huyết áp là gì? Vẫn là thành mạch máu xơ cứng. Bởi vì giảm huyết áp sẽ làm cho mạch máu cơ thể co lại ở một trạng thái, sau khi co rút trong một thời gian dài, mạch máu sẽ xơ cứng lại.

Ví dụ như cao huyết áp, Tây y sẽ cho rằng cao huyết áp sẽ gây ra xuất huyết não, vì thế mà giảm huyết áp, mà sau khi hạ huyết áp, não ngạch xuất hiện tùy theo, dẫn đến xuất huyết não.

Ví dụ như gan nhiễm mỡ, Tây y sẽ cho rằng dinh dưỡng quá thừa là nguyên nhân chính gây ra bệnh gan nhiễm mỡ, vì thế khống chế chế độ ăn uống của người bệnh, nhưng không những mỡ không bị tiêu diệt, mà chất dinh dưỡng bị rối loạn cũng là nguyên nhân quan trọng hình thành nên gan nhiễm mỡ.

Tới lui, cuối cùng lại nhớ tới nguyên điểm, độc hại số một của Tây y, không phải là vi khuẩn gây bệnh, mà là như vậy làm sao hệ thống doanh vệ cùng với cơ thể ngoan cố có thể tranh đấu được.

Trước kia David không rõ là vì sao, nhưng lời nói hôm nay của Tăng Nghị làm cho anh ta giác ngộ.

- Anh trước tránh xa xe ra!

Tăng Nghị dở khóc dở cười, đây là bệnh viện, David đứng trước xe người ta, còn làm cho người ta hiểu lầm, vậy thì còn khác gì là nơi tranh cãi đâu chứ!

David phát hiện ra mình hơi có chút kích động, cười gượng, sau đó đứng ở trước kính xe, nói:

- Bác sĩ Tăng, tôi hay nói đùa, mong anh cân nhắc nghiêm túc một chút.

- David, anh vừa nói gì vậy?

Tăng nghị cười:

- Tôi còn có rất nhiều việc phải làm bên Ban quản lý, có gì để sau rồi hãy nói!

- Không được!

David cứ bám chặt tay trên xe, nói:

- Việc này mong anh hãy suy nghĩ lại một chút!

- Được rồi! tôi sẽ suy nghĩ lại.

Hắn đành gật đầu để đuổi tên quỷ Davd kia đi.

Lúc này David mới tránh ra, nói:

- Vậy tôi chờ câu trả lời của anh!

- Anh cũng đừng có gấp, cứ để tôi từ từ suy nghĩ xem sao!

Hắn nói xong liền bảo Từ Lực nổ máy xe đi.

Nhìn theo sau khi xe rời khỏi, David còn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Lời nói hôm nay của Tăng Nghị, làm cho anh ta được không ít lợi. Anh ta rốt cục đã biết điểm khác nhau giữa Trung – Tây y. Cái Tây y trị là bệnh, còn cái Trung y trị là người, hai kiểu trị liệu căn bản là không giống nhau, thậm chí còn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Hơn nữa, David còn hiểu rõ một đạo lý quan trọng, cơ thể con người tồn tại khác biệt, cấp bậc ưu tiên có thứ tự. Mà cấp bậc cao nhất chính là vì làm cho người ta có thể hiểu quy luật cạnh tranh.

Đạo lý này thường áp dụng trên cơ thể người, áp dụng trong chốn quan trường, áp dụng trên một quốc gia, cũng là giống nhau. Từ xưa đến nay, quốc gia của võ binh, giống như là vệ cường doanh nhược. Mặc dù có thể cường thịnh nhất thời, nhưng bởi vì bên trong kịch liệt tiêu hao, mà trở nên không thể lâu dài. Làm cho cực thịnh rồi lại suy, lấy văn hạn võ, giống như là doanh vệ bất hòa. Hệ thống dinh dưỡng không muốn cung cấp năng lượng cho hệ thống miễn dịch, như thế khác gì tự mình hại mình. Như vậy càng làm cho đối tượng bên ngoài dễ dàng xâm nhập.

Chỉ có điều hòa doanh vệ, duy trì một trạng thái ổn định mới là đạo lý của sự dài lâu. Mà Trung y trị liệu giống như là một loại uốn nắn một cách máy móc. Ở thời điểm xuất hiện vấn đề, nó sẽ thúc đẩy làm lại hết lần này đến lần khác, quay trở lại với quỹ đạo ban đầu.

Trở lại Ban Quản lý, hắn xuống xe, nói với Từ Lực:

- Hôm nay không còn việc gì nữa, hôm nay tôi làm việc ở Ban quản lý, anh có việc gì thì cứ đi làm đi!

Từ Lực gật đầu, trong lòng anh ta nghĩ, lâu lắm rồi không có thời gian rảnh rỗi, anh ta chuẩn bị quay về công trường một chuyến, đi thăm bạn bè.

Tăng Nghị đi vào lầu lớn, chân vừa bước lên trên bậc thang, phía sau truyền đến một tiếng gọi:

- Tăng Nghị!

Lúc đó hắn dừng chân lại, âm thanh này thật sự rất quen thuộc. Hắn quay lại, thì thấy một chiếc xe Audi màu đen đang đỗ ở trong khu để xe trước lầu. Một cô gái tóc dài, mặc áo trắng đang đứng trước cửa xe, tạo thành một sự đối lập tươi đẹp, rõ ràng, cảnh vật hiện lên trước mắt.

Cô gái tóc dài thấy rõ ràng vẻ mặt của Tăng Nghị, liền bước chân nhẹ nhàng đi thẳng tới trước mặt hắn, đến chỗ cách hai bước, cô tháo cái mũ và đôi kính râm to xuống, mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:

-Thế nào, không nhận ra mình à?

Nhất thời Tăng Nghị có chút mất hồn, một lát sau mới lộ ra một nụ cười thản nhiên, hỏi:

-Đến Nam Giang khi nào vậy?

- Một tuần rồi!

Cô gái tóc dài nhìn nhìn, sau đó khoanh tay vào, nói:

- Không rõ mình có thể lên trên ngồi được không, thăm quan một chút phòng làm việc của bạn được không?

Dáng vẻ, cử chỉ của Tăng Nghị lúc này mới tự nhiên một chút, giơ tay phải ra, nói:

- Bạn xem mình kìa, nhìn thấy bạn học cũ vui quá rồi! Cũng vậy mà bất lịch sự, mau, mời vào!

Cô gái tóc dài liền chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng bước đi lên, nói:

- Bây giờ có thể thấy bạn hơn trước kia rồi! Trưởng thành hơn nữa!

Hắn cười, nói:

- Lên lầu nói chuyện đi!

Lúc đang lên lầu thì đụng phải Lý vĩ Tài đang vội vã chạy xuống lầu, đúng lúc anh ta có việc, nghe thấy tiếng xe của Tăng Nghị đến, liền xuống lầu, nhưng cũng đã chậm, lập tức nói:

-Phó chủ nhiệm Tăng, anh đã trở về rồi!

Hắn gật đầu cười nói:

- Phó chủ nhiệm Lý, phiền anh sắp xếp một chút, bảo phòng làm việc bên kia mang đến đây một ít hoa quả, có khách quý đến!

Lý Vĩ Tài gật đầu liên tục, cười nói:

- Được được được! Tôi lập tức đi làm, lập tức đi làm!

Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua cô gái áo trắng đứng bên cạnh Tăng Nghị. Người này trên người toát ra vẻ đẹp quý phái, chỉ nhìn đã biết không phải người bình thường. Anh ta thấy Tăng Nghị không có ý định giới thiệu, đối phương bên kia cũng không muốn biết ý của mình, liền khẩn trương quay người đi lên lầu.

Lên lầu, Tăng Nghị đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, nói:

- Mời vào! Chỗ này của mình điều kiện sơ sài, đừng chê cười a!

Phòng làm việc của hắn rất đơn giản, thuộc về cách sắp xếp chuẩn mực, bàn làm việc, tủ tài liệu, sô pha tiếp khách. Tất cả đều mua theo quy định của thành phố, tất cả đều không trái với lệ thường. Về phần đồ vật trang trí, chính là mấy bồn hoa to, góp phần tạo nên màu xanh và sức sống trong phòng làm việc.

Cô gái áo trắng mỉm cười, quan sát một lượt, nói:

- Rất tốt mà, không kém như bạn nói đâu!

- Ngồi đi!

Hắn cười, chỉ vào chiếc sô pha, sau đó cầm một cai ly sạch, rót nước, nói:

- Bạn ngồi trước đi, mình mang ly nước đến cho bạn.

- Không cần phiền phức như vậy đâu!

Cô gái áo trắng vẫn ngồi rất bình thản trên ghế sô pha, trước sau trên khuôn mặt vẫn duy trì một nụ cười điềm tĩnh, chăm chú nhìn từng hành động của Tăng Nghị.

Lúc này, Lý Vĩ Tài gõ cửa đi vào, theo sau là ba, bốn nhân viên, trong tay đang bưng mâm đựng trái cây, bánh ngọt. Tất cả đều đặt ở trên bàn trà, trước mặt cô gái áo trắng.

-Thật sự rất xin lỗi, không biết là có khách quý tới, cho nên cũng không có chuẩn bị gì. Nếu có gì không chu đáo, mong cô thông cảm.

Lý Vĩ Tài xoa xoa tay, cười ha hả, nhìn cô gái áo trắng với vẻ mặt áy náy.

Cô gái áo trắng mỉm cười, nói:

- Nên thế mà!

Lý Vĩ Tài nhìn Tăng Nghị, nói:

-Phó chủ nhiệm Tăng, anh xem còn cần gì nữa không?

- Được rồi!

Hắn nói:

- Vất vả cho anh quá!

Lý Vĩ Tài liền cáo từ, nói:

- Tôi về làm việc trước, có cần gì nữa thì Phó chủ nhiệm Tăng cứ cho tôi biết!

Ra khỏi cửa, lấy tay chống lưng đi xuống dưới lầu, trong lòng còn đang ước đoán về lai lịch của cô gái áo trắng kia. Nếu Tiểu Tăng đã nói là khách quý, vậy hiển nhiên chính là quý khách, nhưng vị khách hôm nay có chút đặc biệt. Trước đây khách Ban quản lý đến, ví dụ như Cố Hiến Khôn, Trần Long, hoặc là Long Mỹ Tâm, Thôi Ân Hi, những người này cũng hoàn toàn xem như là khách quý, nhưng Tiểu Tăng chủ nhiệm tiếp đãi cũng rất tùy ý, có cái gì thì lấy cái đó, có nhiều lúc chỉ là một ly nước trà xanh mà thôi. Từ trước đến nay chưa từng nói là muốn tự mình đi chuẩn bị những thứ gì.

Vậy mà hôm nay lại bảo mình đi chuẩn bị thứ này thứ nọ, nói như vậy là gì chứ?

Nói như vậy, vị khách này quả thực là khách quý rồi! Nhưng quan hệ với Phó chủ nhiệm Tiểu Tăng cũng không phải sâu đậm như vậy!

Cho nên Phó chủ nhiệm Tiểu Tăng mới cần phải cố ý khách sáo như vậy!

Lý Vĩ Tài đã rất nhiều năm làm công việc tiếp đón này rồi, mỗi ngày cân nhắc nhất chính là phương diện này. Đối với chuyện ngày hôm nay cũng có thể đoán được đại khái.

Nhưng, anh ta đã đoán sai một phần! Tăng Nghị quả thực là khách khí, nhưng quan hệ với cô gái áo trắng lại không phải như Lý Vĩ Tài đã nghĩ.

- Đã hai năm không có liên lạc gì rồi!

Tăng Nghị đặt ly nước trước mặt cô gái áo trắng, sau đó ngồi đối diện, cười nói:

- Lần này đến Nam Giang là có dự định rồi à?

Cô gái áo trắng gật đầu, nói:

- Công việc của mình, bây giờ chuyển đến viện Trung y tỉnh Nam Giang rồi!

- Tốt quá rồi!

Hắn gật đầu, nói:

- Chúng ta là bạn học cũ, sau khi tốt nghiệp người làm việc ở Trung y e là không còn nhiều nữa! Nhưng bạn bỏ y theo chính trị, quả thật khiến mình giật mình, rất đáng tiếc!

Cô gái áo trắng nhìn Tăng Nghị:

- Nếu không phải có việc cần gặp bạn, mình còn không biết tình hình của bạn nữa!