Thủ Tịch Ngự Y

Chương 376-1: Bí thư Liêu xuất mã




Thường Tuấn Long nhất thời cũng có chút thất thần, hắn biết rõ ràng rằng, thành phố Bạch Dương này chẳng có nhiều năng lượng đến vậy, cũng chẳng có cái gọi là “Lợi ích chính đáng cho nhà đầu tư” để liều mình đi giao thiệp với bộ phận không quản. Vì ai cũng hiểu, sức ảnh hưởng của chính quyền địa phương với không quản gần như bằng không. Giao thiệp với họ chỉ thêm phí công, biết rõ là không có kết quả gì, ai ngốc mà làm!

Việc này, chỉ có Tăng Nghị có thể làm, và cũng chỉ có Tăng Nghị mới có thể làm!

Tuy rằng đã sớm biết Tăng Nghị rất được Địch lão coi trọng, nhưng Thường Tuấn Long không thể ngờ rằng, năng lực của Tăng Nghị lại có thể lớn mạnh đến mức đó. Tuyến đường phi trường, mình với Tôn Đại công tử hao tổn chín trâu hai hổ sức lực, cũng chẳng giúp được gì, còn với Tăng Nghị mà nói, lại dễ như trở bàn tay. Lúc trước nói sửa là sửa, đang yên lành một lễ gọi thầu, chẳng có cách nào xong việc được; giờ đây nói thay đổi là có thể thay đổi, khiến cho hành động được ta chuẩn bị tỉ mỉ, giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì.

Rất lâu sau, người phụ trách công trường mới hiểu ra và hỏi:

- Chủ nhiệm Tăng, lời anh nói... đều là sự thât?

Tăng Nghị lấy bút máy đặt lên cuốn vở, cười ha hả quét một vòng, nói:

- Thế không phải Phó chủ nhiệm Lý Vĩ Tài lên lầu lấy thông báo về tuyến đường bay rồi à? Đợi mang thông báo đến, mọi người tận mắt nhìn, thật hay giả không phải xem qua biết ngay rồi sao?

Phòng hội nghị có chút hỗn loạn, đại diện xí nghiệp xôn xao rỉ tai nhau, không ngừng thảo luận, chính mình trước giờ còn tưởng đây chỉ là kế hoãn binh của Tăng Nghị, không ngờ rằng chuyện này lại có thật.

- Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới! Xem ra, lãnh đạo thành phố Bạch Dương không đến nỗi tệ, nếu đầu tư tại đây, trong lòng cũng có nắm bắt.

- Ông anh, cũng không nên khờ dại, anh cũng không xem xem, hạng mục hồ Tinh Tinh này là ai chủ đạo khai thác, nếu thành phố không làm thông được bộ phận không quản, sợ rằng sẽ bị người khác đến làm rồi!

- Cũng đúng, việc tốt thế này, sẽ chẳng thể rơi lên đầu những người như chúng ta đâu!

Có người gật đầu phụ họa.

- Các vị đừng đứng đó mà đoán mò nữa!

Có người vẻ mặt bí hiểm, hỏi:

- Nếu chiêu bài của vị công tử đó thực sự có tác dụng, sao hôm nay cớ gì đều gọi chúng tôi tới đây? Các vị, hôm nay bày trận gì, lẽ nào mọi người không nhìn ra?

Mọi người chung quanh lúc này mới lấy lại tinh thần. Đúng vậy, vị công tử họ Tôn kia mời người của mình tới, chẳng phải để chia tiền. Xem điệu bộ này, giống như thúc ép thành phố Bạch Dương ra tay giúp hồ Tinh Tinh giải quyết khó khăn, nói cách khác, Tôn Đại công tử đối với chuyện giải quyết tuyến đường, là lực bất tòng tâm, trái lại còn xin giúp đỡ từ chính quyền thành phố, hoặc nói chính xác là xin giúp đỡ từ Ban quản lý khu công nghệ cao.

- Vị ông anh này, anh biết nội tình gì không, nói chúng tôi nghe đi.

Mọi người nhao nhao thỉnh giáo.

Người nọ lắc đầu, có điều vẻ mặt thoáng có chút đắc ý, nói:

- Không thể nói, không thể nói, họa là từ ở miệng mà ra! Chúng ta đều là vô danh tiểu tốt, xem náo nhiệt là được rồi, đừng bao giờ coi là thật, nước trong hồ Tinh Tinh này, sâu lắm đấy!

Mọi người đều không tiện hỏi lại nữa, nhưng trong lòng cũng đại khái hiểu phần nào. Vấn đề của tuyến đường này tuy đã được giải quyết, nhưng hạng mục hồ Tinh Tinh có đáng để đầu tư hay không, cần phải quan sát, xem xét, nhất định không được nóng vội lao vào, làm bia đỡ đạn cho người khác.

Đợi hai phút rồi, vẫn không thấy Lý Vĩ Tài quay lại, Tăng Nghị chau mày, nói:

- Chỉ vài bước chân, đồng chí Vĩ Tài cũng nên quay lại rồi chứ!

“Soạt” một chút, phòng hội nghị đứng dậy bảy tám người, đều là thành viên ban quản lý, cùng với người đứng đầu các ban, cướp lời nói:

-Chủ nhiệm Tăng, tôi sang xem thế nào!

Tăng Nghị liền dặn dò một câu, nói:

- Bản báo cáo đó, để trên bàn làm việc của tôi, nó ở trên cùng!

Vị thành viên ban quản lý ngồi gần cửa ra vào nhất, lập tức chạy ra ngoài, như sợ bị người khác tranh mất vậy, một mặt còn nói:

- Chủ nhiệm Tăng, tôi đi thông báo đồng chí Vĩ Tài một tiếng, đồng chí ấy có thể đã tìm sai địa điểm.

Các vị phụ trách xí nghiệp có mặt tại đây đều đã trải qua sự đời, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng liền hiểu ngay được cái gọi là chủ nhiệm ban quản lý của Tăng Nghị, vì sao dám ba hoa rằng nói được làm được. Xem biểu hiện của mấy vị trợ lý, có thể biết địa vị của chủ nhiệm Tăng ở ban quản lý, đã không còn trong giới hạn của bốn từ “ Quyền uy tuyệt đối” nữa rồi, mà là nhất ngôn cửu đỉnh a.

Một tên tiểu tử trẻ ranh, lại làm đám lão nhân tinh trong ban quản lý đầu hàng khuất phục, mọi người đều cảm thấy lạ lùng, ánh mắt nhìn Tăng Nghị, có chút quái dị.

Vị thành viên ban quản lý vừa nãy vội vội vàng vàng ra khỏi phòng họp, đi lên cầu thang được vài bước thì nhìn thấy Lý Vĩ Tài, vội vã nói:

- Phó Chủ nhiệm Lý, tìm thấy báo cáo rồi chứ, chủ nhiệm Tăng đang giục rồi.

- Báo cáo gì?

Lý Vĩ Tài ngạc nhiên hỏi, y vừa báo cáo xong tình hình ở đây lên chính quyền thành phố, điện thoại trên tay còn chưa kịp đặt xuống.

- Thông báo về việc sửa chữa tuyến đường phi trường! Tăng chủ nhiệm nói để trên bàn làm việc, là bản để trên cùng đó!

Lý Vĩ Tài lúc đó “ À... “ một tiếng, thầm nghĩ lần này mình phải tốt tâm xử lý chuyện sai rồi. Lúc đó y chẳng nghĩ nhiều, vội vã lên phòng làm việc của Tăng Nghị. Vừa đẩy cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy trên bàn làm việc có đặt một bản báo cáo, lại gần xem, chỉ thấy phía trên có đóng dấu đỏ tươi của cục Hàng không Dân dụng.

- Chính là cái này rồi!

Phía đằng sau, thành viên ban quản lý vừa nói, vừa khen:

- Vẫn là Chủ nhiệm Tăng lợi hại, việc sửa chữa tuyến đường, khó khăn lớn vậy, thành phố chẳng dám đụng tới, kết quả Chủ nhiệm Tăng vừa ra tay, mọi việc đã đâu vào đấy!

Lý Vĩ Tài ừ ha một tiếng, trên trán toát ra một lớp mồ hôi. Sự việc hôm nay, mình làm hỏng rồi, còn báo cáo sai tình hình cho thành phố, đợi lúc nữa cứu binh của thành phố tới, biết phải làm sao đây.

Hai người xuống lầu quay lại phòng họp, lúc Lý Vĩ Tài vừa đưa thông báo cho Tăng Nghị, vừa hạ giọng nói:

- Chủ nhiệm Tăng, tôi không biết chuyện của bản báo cáo này, cho nên vừa rồi có hồi báo lên thành phố…

Chuyện lớn như vậy, Lý Vĩ Tài đành phải nói sự thật.

Tăng Nghị hơi chậm lại, xua xua tay, tỏ ý không sao cả, sau đó cầm bản báo cáo hướng về Thường Tuấn Long nói:

- Thường tổng, đây là thông báo của cục Hàng không Dân dụng, anh xem trước một chút!

Trong lòng Lý Vĩ Tài như vừa trút bỏ được tảng đá, ngồi vào vị trí của mình, thầm nghĩ chính mình chẳng có kinh nghiệm, hãy nhìn Chủ nhiệm Tăng, bị bao nhiêu xí nghiệp đến nhà thúc ép, vẫn như thường thấy biến không sợ hãi, cười cười nói nói. Sự vững vàng điềm tĩnh này không phải người thường ai cũng có!

Phía bên kia Thường Tuấn Long cười nói:

- Lời của Chủ nhiệm Tăng, tôi tin một trăm phần trăm, bản báo cáo này thôi không xem nữa!

Tăng Nghị chuyển tay, đưa bản báo cáo sang một bên, ha hả cười nói:

- Mọi người xem chút đi! Trước đây chúng ta chưa từng tiếp xúc, mọi người không tin lời của tôi, tôi có thể lý giải, nhưng bản báo cáo giấy trắng mực đen này, chẳng thể là giả được đúng không?

Bản báo cáo chỉ qua tay hai người, phòng họp có người đứng dậy nói:

- Chủ nhiệm Tăng, tôi tin tưởng anh! Em dâu tôi cũng làm việc tại phi trường, tôi vừa gửi tin nhắn kiểm chứng rồi, tuyến đường theo hướng hồ Tinh Tinh, đích thực sửa thành dự phòng, qua vài ngày nữa là bắt đầu thực thi rồi.

Mọi chuyện là vậy, mọi người còn có gì phải hoài nghi. Việc này, Tăng Nghị có gan to bằng trời, cũng không dám nói bừa, huống chi thông báo của cục Hàng không Dân dụng còn ở trước mắt.

Tăng Nghị liền cười nói:

- Mọi người hẳn là đã tin tưởng, chính quyền thành phố Bạch Dương chúng tôi là trọng cam kết, coi trọng danh dự, tuyệt đối không làm kiểu mua bán một lần, càng không thể sáng nắng chiều mưa, qua cầu rút ván. Chúng tôi mời mọi người tới đầu tư, theo đuổi là cả hai bên cùng thắng, hợp tác mới có thể lâu dài, phù hợp lợi ích chung của hai bên. Đây cũng là kết quả mà nhân dân thành phố Bạch Dương chúng tôi kỳ vọng!

- Đúng vậy, lời của Chủ nhiệm Tăng đều là nói thật!

Lý Vĩ Tài cùng Tăng Nghị qua lại đã lâu, nên rất hiểu ý đồ của Tăng Nghị, tiếp lời nói:

- Dự án hồ Tinh Tinh là công trình trọng điểm của thành phố Bạch Dương, vì tiến độ của dự án, thành phố cũng từ tài chính không được dư dả, dự toán giải ngân mấy trăm triệu, giai đoạn đầu đã giải ngân được hơn trăm triệu, dự án gặp khó khăn, tổn thất không chỉ có nhà đầu tư, thành phố chúng tôi cũng tổn thất rất lớn. Số tiền này, đều là tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, chúng tôi không chỉ chịu trách nhiệm trước nhà đầu tư, mà còn chịu trách nhiệm trước mấy trăm vạn quần chúng nhân dân.

Mọi thứ đều nói thẳng thắn vậy rồi, không thể không hiểu được, nhà đầu tư tất nhiên đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, nhưng cũng phải thấy rằng, trong dự án hồ Tinh Tinh, tiền đầu tư của thành phố thực sự không ít hơn nhà đầu tư. Thu hồi đất, sửa đường, kéo điện kéo nước, việc này việc kia đều cần chi tiền.

- Thường tổng!

Tăng Nghị lúc đó nhìn Thường Tuấn Long, hỏi:

- Trong dự án hồ Tinh Tinh, anh thấy còn tồn tại khó khăn gì không?

- Không còn nữa!