Thủ Tịch Ngự Y

Chương 391: Đi Thủ đô




Sáng thứ hai, sau khi Lý Vĩ Tài đi làm, anh ta liền hướng đến phòng Tăng Nghị xin chỉ thị về việc phối hợp khu mới.

Gõ cửa phòng bước vào, Lý Vĩ Tài quan sát một chút phát hiện cảm xúc của Tăng Nghị khôi phục lại bình thường, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, từ khi Tăng Nghị đến Khu Công Nghiệp Cao đến nay, Lý Vĩ Tài chưa bao giờ thấy cảm xúc thất thường của Tăng Nghị. Dù hắn ta có bị Chư Cát Mưu hãm hại, dù dự án Hồ Tinh Tinh bị mất đi, dù cho đám người của Trần Trung Hoa khiến Tăng Nghị mất mặt ở Ủy ban Nhân dân Quận Thanh Trì nhưng Chủ nhiệm Tăng cũng thản nhiên cười đùa như không có chuyện gì xảy ra.

Có một câu nói có thể hình dung sự kiềm chế của Chủ nhiệm Tăng Miệng lưỡi thế gian như lỗ hổng không thể ngăn được bụi phấn

Nhưng ngày hôm qua không ngờ Chủ nhiệm Tăng trước mặt mọi người, đấm một quyền vỡ gạch tường, cho thấy được anh ấy rất tức giận. Thấy tình huống đó, Lý Vĩ Tài sợ đến mức cả đêm không ngủ được, trong đầu anh ta cố nhớ lại những công tác gần đây. Cuối cùng, anh ta chắc chắc một điều, Chủ nhiệm Tăng lần này phát hỏa chắc chắc không phải do công việc. Vì ngoại trừ chuyện của trấn Ngô Nam thì mọi chuyện trong cơ quan diễn ra vô cùng suôn sẻ.

- Thần sắc của Chủ nhiệm lý hôm nay có vẻ không được tốt.

Tăng Nghị là thầy thuốc nên chỉ nhìn sơ qua cũng biết Lý Vĩ Tài tối qua không được ngon giấc, hắn ta nói:

- Khu mới Tiểu Ngô Sơn đã được triển khai, lúc này Chủ nhiệm Lý cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Anh nên chú ý đến sức khỏe, cần cân đối giữa làm việc và nghỉ ngơi.

- Cảm ơn Chủ nhiệm Tăng đã quan tâm, tôi không sao.

Lý Vĩ Tài nhìn Tăng Nghị nói chuyện tự nhiên như thường ngày, anh ta liền đến ngồi ghế đối diện đưa ra giấy và bút chuẩn bi ghi chép, nói:

- Nhằm thực hiện những yêu cầu của Lãnh đạo trong ngày hôm qua, tôi đã làm bảng báo cáo này nhưng muốn biết ý kiến của Chủ nhiệm Tăng thế nào.

Chủ nhiệm Tăng xem qua những mô phỏng của Lý Vĩ Tài nói:

- Cũng được, anh đưa vào áp dụng đi.

Lý Vĩ Tài liền gật đầu cười nói:

- Chủ nhiệm Tăng cho là khả thi thì tôi an tâm rồi.

Tăng Nghị nói:

- Chủ nhiệm Lý, sau này những công việc của Khu mới Tiểu Ngô Sơn này do anh tự ý quyết định đi.

Lý Vĩ Tài liên tục nói:

- Việc nhỏ thì tôi có thể quyết định, nhưng những chuyện mang tính quan trọng phải do Chủ nhiệm Tăng làm chủ.

Tăng Nghị không muốn Lý Vĩ Tài khách sáo nên nói:

- Chủ nhiệm Lý, có khả năng tôi sẽ đi ra ngoài trong vài ngày, trong cơ quan có gì khẩn cấp anh có nói lại dùm.

- Cơ quan dưới sự dẫn dắt của Chủ nhiệm Tăng tất cả đều đang tiến hành vô cùng thuận lợi, chắc không có chuyện gì khẩn cấp đâu, chỉ sợ có giấy tờ quan trọng cần Chủ nhiệm Tăng ký phê duyệt thôi.

Lý Vĩ Tài suy nghĩ một chút nói.

Tăng Nghị hay đi ra ngoài công tác một thời gian dài, với Lý Vĩ Tài mà nói anh ta cũng đã quen với chuyện này rồi. Đối với Cán bộ cấp cục trở xuống, quả thật tự do đi lại rất nhiều không giống như Lãnh đạo của Thành phố tất cả các hoạt động đều phải báo cáo. Còn ở Khu Công Nghiệp Cao, trên danh nghĩa Hồ Khai Văn là nhân vật số một nhưng rất ít khi tham gia vào công việc ở cơ quan. Nên Tăng Nghị mới thật sự là nhân vật số một, hắn muốn đi thì hắn có thể đi không cần phải xin ý kiến ai cả.

Mọi người có thể nhìn thấy những tin tức mà báo chí đưa tin nói về một Lãnh đạo của Cục nào đó mang theo gia đình đi du lịch nhưng ít khi nói Chủ tịch Thành phố, Phó Chủ tịch Thành phố nào đó đi du lịch. Làm Lãnh đạo ai cũng muốn ngày càng được thăng chức ngày một nhanh hơn. Nhưng quy định đưa ra dùng để trói buộc không được lạm dụng quyền lực nhưng vẫn có thể tạo ra được tác dụng nhất định. Chúng ta thường nghe luận điệu Tiêu phí tiền Công quỹ chỉ thuộc về hiện tượng cá biệt. Chủ lưu thì ko có. Chủ lưu chính là Cán bộ Lãnh đạo chủ chốt, chứ không phải hầu hết quần thể Cán bộ. Vì cấp bậc không đủ để ràng buộc cán bộ Lãnh đạo chủ chốt, nên kinh phí hàng năm khi đưa ra thật sự làm người ta thấy kinh người.

Tăng Nghị hoàn thành công việc còn lại, sau đó hắn rời Khu Công Nghiệp Cao đi xe đến Vinh Thành, khi trời đã tối đen như mực, hắn mới đến Thủ đô.

Ngày hôm qua, khi nhận được tin nhắn kỳ quái kia, Tăng Nghị vẫn hay gọi lại số điện thoại đó nhưng vẫn luôn không liên lạc được. Càng nghĩ hắn liền ra quyết định tự mình đi đến Thủ đô một chuyến, chưa xác định được có phải là Long Mỹ Tâm không hắn không yên tâm. Địch Hạo Huy cũng đã được điều đi rồi, có lẽ đến phía nam nhận nhiệm vụ Đại đội trưởng bên quân đội chủ lực. Mấy ngày gần đây anh ta chuẩn bị lên đường, Tăng Nghị muốn đến Thủ đô để tiễn Địch Hạo Huy.

Anh ta đi lần này ít nhất một năm hoặc nửa năm mới có thể trở về, về điều này dù là Công tử của Địch gia cũng không có bất kỳ đặc quyền gì cả, đây là quy định của Địch lão.

Có một chiếc xe tiến đến, chính là Đỗ Nhược, ông ta mở cửa xe chờ đợi bên ngoài, thấy Tăng Nghị đi ra, Đỗ Nhược cười ha hả bước nhanh đến, bắt tay Tăng Nghị nói:

- Tôi đang trông mong thì cậu đến đây rồi, tôi ở Thủ đô địa vị thấp không thể đón tiếp cậu long trọng được nên đành tự mình đến đón tiếp để chứng minh thành ý, cậu em đừng trách.

Tăng Nghị cười ha hả nói:

- Đỗ đại ca nói như vậy lần sau đến tôi không dám làm phiền anh rồi, tự tôi lặng lẽ đến là được rồi.

Đỗ Nhược vỗ vai Tăng Nghị một cái trợn mắt nói:

- Cậu đến Thủ đô mà dám không cho tôi biết thử xem, tôi sẽ không nhìn mặt cậu nữa.

Dứt lời ông ta lại cười ha hả nói:

- Đi lên xe rồi nói chuyện sau, lần này đến Thủ đô phải ở chơi mấy ngày đấy.

Tăng Nghị đến Thủ đô chỉ dẫn theo Từ Lực, Đỗ Nhược chào hỏi Từ Lực, mọi người cùng nhau lên xe trở lại Thủ đô. Đỗ Nhược dẫn Tăng Nghị vào một phòng trong nhà hàng để ăn uống.

Buổi cơm chiều diễn ra rất đơn giản, chỉ có ba người Tăng Nghị, lần này hắn đến Thủ đô khá đột ngột. Tăng Nghị có thông báo cho mọi người hắn đang đến nhưng vẫn cố ý nói với họ hắn đến rất muộn, cho vì vậy mọi người không nên đến đón nữa. Để ngày mai gặp mặt cũng không muộn, cho nên chỉ có Đỗ Nhược đến đón hắn ta.

Ăn cơm xong, Đỗ Nhược hỏi thăm chuyện Tăng Nghị đến Thủ đô:

- Lần này đến Thủ đô, nếu có gì cần giúp đỡ thì không nên khách sáo, nói tôi giúp cho.

- À, chỉ có chút việc tư thôi mà.

Tăng Nghị cười nói:

- Đỗ đại ca chỉ cần cấp cho tôi một chiếc xe là được.

Đỗ Nhược nghe Tăng Nghị nói không khách khí với mình, lúc này cười nói:

- Lúc này đến Thủ đô rồi, muốn xe, muốn người tôi đều có thể chu cấp cho cậu cả.

Nói xong, Đỗ Nhược lấy trong túi quần ra một chiếc chìa khóa xe đặt lên bàn, tất nhiên là chuẩn bị trước tất cả, không phải chỉ thuận miệng nói xuôi.

Tăng Nghị nhận lấy chìa khóa, nói:

- Tối mai, bạn bè chúng ta tụ tập ở Thủ đô, Đỗ đại ca nhất định phải đến đấy.

Đỗ Nhược gật đầu cười, bằng hữu Tăng Nghị ở Thủ đô không phải là những người bình thường, vì vậy có lẽ ông ta nên chuẩn bị một chút mới phải. Ông chuyển sang chủ đề khác nói:

- Lão Trần ở Bạch Dương gọi điện thoại nói cậu gần đây công việc không thuận lợi à?

Cục trưởng Công an Thành phố Bạch Dương đồng chí Trần Chí Quân, từ khi Đỗ Nhược được điều đến Thủ đô ông hay điện thoại hỏi thăm ân cần, mà chủ đề chính mà Đỗ Nhược quan tâm chính là Tăng Nghị, nên mọi chuyện Trần Chí Quân biết tất nhiên ông ta sẽ nói ra tất.

Tăng Nghị cười khoát tay nói:

- Mấy con ruồi ong ong thôi.

Đỗ Nhược la lên một tiếng nói:

- Bạch Dương cùng Vinh Thành từ trước đến nay như nước với lửa, điều này tôi ở Vinh Thành công tác một thời gian dài nên hiểu rất rõ. Tiểu Ngô Sơn mới nhìn tuy nhỏ nhưng muốn xác nhập vô cùng khó khăn, cậu phải chuẩn bị thật tốt mới được. Nếu có cơ hội thích hợp tôi sẽ nói chuyện này với lão Lãnh đạo.

Đỗ Nhược nói lão Lãnh đạo đó chính là Bí thư Thành Ủy Vinh Thành Tần Lương Tín, trước kia làm Cục trưởng Công an Vinh Thành, Đỗ Nhược đúng là biết tất cả tin tức về Tiểu Ngô Sơn. Lần trước Gia Cát Mưu thu hút đầu tư lừa gạt mọi người, vậy mà Tần Lương Tín còn cho gọi Đỗ Nhược lên mà biểu dương cơ đấy, chuyện này là vì sao? Bởi vì chuyện này làm mất mặt Thành phố Bạch Dương, mà vụ án này lại do cảnh sát thành phố Vinh Thành phá. Tần Lương Tín xem đó như một sự hả giận, là một cái tát mạnh vào Thành phố Bạch Dương.

Lần này Tiểu Ngô Sơn thành lập Khu mới, không khác nào cắt của Tần Lương Tín một miếng thịt thì làm sao công việc có thể thuận lợi được. Đỗ Nhược nghe Trần Chí Quân nói cũng hiểu những chuyện khó giải quyết của Tăng Nghị. Ông rất hiểu Tăng Nghị. Chỉ cần hắn cho rằng chuyện đó là cần thì hắn nhất phải hoàng thành. Nếu không tuyệt không bỏ qua. Đến lúc đó nhất định sẽ gây xung đột với Vinh Thành. Thế lực Tăng Nghị không nhỏ, hiện tại lại cùng phe với Băng Hàn Bách. Là lão Lãnh đạo, ngàn vạn lần đừng để khó tiết tuổi già khó giữ được, phút cuối cùng lại té ngã trong tay Tăng Nghị, như vậy thật khó coi quá.

Hôm nay Đỗ Nhược nói những lời này chính là ông không có ý để mọi chuyện đến nước đó, thông tin về Tần Lương Tín không có gì chắc cả nhưng chuyện Tần Lương Tín hận Thành phố Bạch Dương theo thời gian không giảm bớt chút nào mà ngược lại ngày càng thêm tăng.

Địa vị là dòng nước chảy ngược, không tiến được tức là lùi. Đối với các cấp Lãnh đạo mà nói, điều quan trọng không phải là chiến tích mà là kẹp vị. Khi ở độ tuổi nào nhất định có địa vị phù hợp với độ tuổi đó. Chỉ cần chính xác với độ tuổi tiền đồ sẽ luôn rộng mở, một khi bỏ qua cơ hộ thì không thể nào bước đến được, đã muộn rồi.

Trong phương diện này người thành công ví dụ như Phương Nam Quốc, trước năm mươi tuổi đã làm cán bộ cấp Bộ Trưởng, cho nên cơ hội rất thuận lợi để thăng tiến tiếp. Còn thất bại ví dụ như Tần Lương Tín đấy, một đời tấn công chức Bộ Trưởng nhưng thất bại, phải đợi thời gian nhưng tuổi không đợi người. Và khi nhiệm kì tiếp theo, về kinh nghiệm lý lịch thì đạt tiêu chuẩn đưa ra nhưng vấn đề tuổi tác lại ngăn cản con đường thành công. Bất ổn này chính do xu hướng ngày nay phải đề xuất cán bộ trẻ, rất nhiều địa phương đã thực hành trên năm dưới sáu, thực hiện chính sách này nên bị Cán bộ lão thành bị đội ngũ Cán bộ trẻ đào thải.

Kể từ đó, từng bước từng bước không theo kịp, lần lượt tiến lên nhưng bị thất bại, nên con đường thăng tiến làm quan thành vô vọng.

Tần Lương Tín đưa ra nguyên nhân lần kẹp vị này thất bại là do thành phố Bạch Dương không phối hợp, do Thành phố Bạch Dương hủy con đường thăng quan tiến chức của ông ta. Chính vì thế có thể tưởng tượng được ông ta có nhiều thù hận với Thành phố Bạch Dương, hận đến nỗi có thể đưa tới quan tài mà chôn ấy chứ.

Tăng Nghị hiểu ý của Đỗ Nhược, hắn ta gật gật đầu nói:

- Trước kia thường gây phiền phức cho Đỗ đại ca, hiện tại đến đây còn làm cho anh phải quan tâm chuyện của tôi, thật làm tôi ngượng quá.

Đỗ Nhược khoát tay nói:

- Những lời khách khí như vậy, nếu đổi lại là tôi cậu có thể làm như không biết không?

Hai người hàn huyên một lúc, nhìn thời gian không còn sớm nữa Đỗ Nhược liền nhanh chóng cáo từ rời khỏi để Tăng Nghị nghỉ ngơi sớm một chút.

Sáng ngày thứ hai, Tăng Nghị đi thăm cụ Phương. Khi hắn đến, Phương Thần Doanh đứng ở cửa nói:

- Mỗi năm người đến thăm nhiều lên một chút, chỉ có anh hơn nửa năm cũng chưa đến một lần.

Tăng Nghị biết rằng Phương Thần Doanh đang nói đùa, cười nói:

- Gần đây sức khỏe ông cụ tốt chứ?

- Đều tốt cả, biết anh đến, mới vừa rồi ông cụ còn nhắc đến đấy.

Lúc này Phương Thần Doanh cười khanh khách đi trước dẫn đường đưa Tăng Nghị vào.