Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 369: Người buôn bán súng ống đạn dược




“Hỏa tiễn không phải chính là cái... chính là khi đầu đạn bay đến một độ cao nhất định thì sẽ rơi xuống sao?” Evanson vừa nói vừa mô phỏng lại nguyên lý hoạt động của hỏa tiễn.

Còn Clade và Melinda thì chỉ dùng ánh mắt yêu thương để nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu.

Sau lời nhắc nhở của Clade thì Evanson mới nhớ ra loại pháo mà mình đang nói đến còn được gọi là Xuyên Thiên Hầu, lúc nãy khi Melinda gọi là hỏa tiễn thì hắn lại không nhớ ra được cái tên này. 

Cái này thì phải nói từ lần đầu tiên hắn sử dụng loại pháo này ở trong game, lúc đó hắn đã nhắm rất chuẩn vậy mà khi pháo được bắn ra thì nó lại bay thẳng lên trên trời. Hắn còn nhớ bản thân còn cảm thán với Clade là trò chơi này rất thật, thật đến mức còn đưa ra những trục trặc khi sử dụng vũ khí nữa. Cuối cùng chỉ nhận được ánh mắt xem thường của Clade. Cũng vì lý do đó mà hắn trở nên căm ghét loại vũ khí này đến tận xương tủy.

Nghĩ lại thì loại Xuyên Thiên... à không phải, là loại đạn đạo này chỉ có thể dùng để phá xe tăng hay lô cốt thôi, nếu như là loại trực thăng bay ở tầm thấp thì còn miễn cưỡng, chứ với loại máy bay bay ở trong tầng mây như chiếc Airbus của hắn thì loại đạn đạo đó không có sức uy hiếp gì cả. Nhưng mà...

“Một tên buôn bán vũ khí người Nga như Milkhucklev thế mà lại có thể buôn bán vũ khí của Mỹ.” Evanson khẽ híp mắt lại: “Xem ra là khả năng của hắn cũng không kém.” 

Mấy tên buôn bán vũ khí người Nga thường chỉ bán các loại vũ khí của Liên Xô, nếu hắn ta bán súng phản lực chống tăng nhỏ dùng cá nhân RPG thì đó là chuyện bình thường, nhưng cái mà hắn bán lại là loại Đạn Tự Hành của NATO thì lại có điểm lạ.

Đương nhiên không phải là không có ai bán loại Đạn Tự Hành của NATO này, dù sao thì người đứng đầu của NATO cũng là tên buôn súng ống đạn dược lớn nhất thế giới, hắn dám lấy danh nghĩa của chính phủ để hợp pháp hóa việc mua bán súng ống, cũng sẽ có rất nhiều đại lý giúp bọn họ tiến hành giao dịch mua bán.

Nhưng mà khi những nhà đại lý của chính phủ này làm việc thì đều có nguyên tắc chung. Bọn họ không quan tâm đối tượng giao dịch với bọn họ là ai, là một kẻ độc tài hay là bọn phiến loạn, cũng không quan tâm bọn họ có ẩn dấu bảo tàng hay ăn thịt người. Nhưng mà bọn nhất định phải có địa vị chính trị mới được. 

Bởi vì tất cả mọi chuyện khi liên quan đến chính trị đều sẽ trở nên phức tạp, đó cũng là bùa hộ mệnh của bọn họ, nếu như sau này có gì xảy ra thì cũng sẽ có người đứng ra cứu bọn họ.

Cho nên bọn họ sẽ không tiến hành giao dịch với những phần tử khủng bố có tiếng xấu, trừ khi những người đó chịu đưa ra một số tiền lớn, nhưng những chuyện này cũng không thể công khai vì khi để mọi người biết thì những người đứng sau lưng bọn họ sẽ phải xấu hổ, và nếu như ông chủ lớn không vui thì những người như bọn họ sẽ phải chết.

Còn tên Milkhucklev này thì chỉ cần nhìn vào quốc tịch của hắn là có thể biết được hắn không phải là bên đại lý của các nước thuộc NATO, mà tên Carrigan, sự sỉ nhục của lính đánh thuê này cho dù có đủ điều kiện để vào danh sách khách hàng của những đại lý kia thì vị trí chắc cũng ở cuối danh sách thôi. Cho nên có thể nói cuộc giao dịch này vô cùng kỳ quặc. 

“Milkhucklev, một trong những tên buôn bán vũ khí đầu tiên kể từ sau khi Liên Xô cũ giải thể.” Sau khi biết được sự nghi vấn của Evanson thì Melinda lên tiếng giải thích: “Dựa vào việc buôn bán những vũ khí do Hồng quân Liên Xô để lại mà tích góp tài sản, bên cạnh đó ông ta còn dùng những thủ đoạn độc ác để loại bỏ những đối thủ cạnh tranh trên thương trường, có thể xem là ông trùm buôn bán vũ khí lớn nhất ở khu vực Đông Âu, hơn nữa ông ta còn có quan hệ tốt với các nhà buôn vũ khí lớn trên thế giới. dù sao thì... tiền vốn là phải lưu động.”

Câu nói cuối cùng của Melinda cũng rất sâu xa, không có nhà tư bản nào lại ngại công việc làm ăn kinh doanh của mình quá lớn cả, thế nhưng cường long không áp địa đầu xà, nếu như vũ khí ở phía đông muốn bán sang phía tây thì không thể không qua tay của dân bản xứ, đương nhiên ngược lại cũng vậy.

“Nói cách khác thì ông ta chính là đại lý của các đại lý kia sao.” Evanson nở một nụ cười thần bí: “Chẳng lẽ SHIELD không quản lý nhưng hoạt động giao dịch bất hợp pháp này sao?” 

Melinda khẽ nghiêng đầu sang một bên, sau khi hít một hơi thật sâu thì cô ấy mới nói tiếp: “Việc buôn bán vũ khí toàn cầu giống như một tấm lưới, đan xen vô cùng phức tạp, phải biết là những cường quốc về vũ khí trên thế giới đều là thành viên của Hội đồng Bảo An Liên Hợp Quốc, huống hồ... loại giao dịch như thế này cũng không phải là không có lợi cho nền hòa bình của thế giới.”

Chỉ cần các cường quốc khai chiến thì đó sẽ là ngày tận thế của nền văn minh nhân loại, hơn nữa các vị lãnh đạo đều hiểu được điều đó. Nhưng khi mọi việc dính líu đến phân chia lợi ích và tranh đoạt tài nguyên thì cũng phải phân rõ cấp bậc.

Muốn phân rõ cấp bậc thì ngoài việc so đấu chính trị thì còn phải so sánh về lực lượng quân sự. Các cường quốc sẽ không trực tiếp khai chiến, nhưng bọn họ sẽ lựa chọn các nước nhỏ để khai chiến, nếu như các anh muốn bồi dưỡng quân đội của chính phủ thì chúng tôi sẽ bồi dưỡng quân phản loạn, nếu các anh cung cấp vệ tinh thì chúng tôi sẽ chỉ dạy chiến thuật, nếu anh bán máy bay thì chúng tôi sẽ đạn pháo. 

Nói chúng là trừ việc trực tiếp đối mặt thì có thể nói là bọn họ đã giở hết tất cả thủ đoạn. Sau khi trận chiến giữa các nước nhỏ có được kết quả thì bọn họ sẽ căn cứ vào đó để đàm phán, phân chia lợi ích. Có thể nói đó là một phương pháp tốt để tránh cho việc chiến tranh thế giới lần thứ 3 nổ ra.

“Đơn giản mà nói là SHIELD không muốn quản việc này phải không?” Evanson khẽ chớp mắt: “Thật là làm cho người khác cảm thấy... thất vọng.”

“SHIELD có thể mạnh như vậy là vì chúng ta gắn liền với quyền lợi của nhiều người, và chiếm được sự ủng hộ của bọn họ.” Melinda lại không cảm thấy điều đó có gì đáng phải xấu hổ: “Nếu như chúng ta động vào những thứ không nên động, sau đó mất đi sự ủng hộ của bọn họ thì chúng ta chẳng là cái gì cả.” 

“Đương nhiên... nếu như những việc mà họ làm là sai trái thì chúng ta cũng sẽ không bỏ qua.”

“Không nói đến vấn đề này nữa.” Evanson khẽ phất tay: “Nhắn nhóm người của Rumlow hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ xuống dưới để cứu đứa bé đó.”

“Không phải là muốn câu cá lớn sao?” Tuy Melinda đồng ý với mệnh lệnh này nhưng vẫn phải hỏi lại một câu, dù sao nó cũng khác xa so với kế hoạch cũ của Evanson. 

“Dây câu đã hỏng thì phải đổi một cái mới, huống hồ mồi câu còn đang ở trong tay ta thì sợ gì không câu được cá?” Evanson cũng không quan tâm nhiều.

Locke đã biết Ghost Rider đang tìm kiếm đứa bé, hơn nữa chỉ cần hắn biết suy nghĩ thì cũng có thể đoán được Carrigan không thể ngăn được Ghost Rider. Hơn nữa dù đã cắt đứt cảm ứng giữa Ghost Rider và Danny thì cũng sẽ có người khác.

“Nhưng người của bọn họ cũng không phải là ít.” Melinda nhìn về phía mỏ quặng, bên trong có không ít linh đánh thuê được trang bị đầy đủ vũ khí: “Tuy đám người Rumlow đều là tinh anh nhưng muốn bọn họ lẻn vào đó để cứu con tin thì có chút khó.”