Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 130: Khách không mời mà tới




Đưa Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn đi xuống, Lâm Tiểu Phân khóc ngã vào trong ngực Cố Hằng Văn, Tô Dịch Thừa nhìn bà, hơi có chút lo lắng.

Cố Hằng Văn vẫn vỗ lưng Lâm Tiểu Phân, nhẹ giọng ở bên tai bà nói: "Tốt lắm, tốt lắm, không có việc gì, không có việc gì."

Đưa bọn họ xuống đại sảnh dưới lầu bệnh viện, Cố Hằng Văn ôm lấy Lâm Tiểu Phân xoay người nói: "Được rồi, A Thừa, con đừng tiễn nữa, đi lên cùng An Nhiên đi."

Tô Dịch Thừa nhìn Lâm Tiểu Phân trong ngực ông, mày nhẹ nhàng nhíu lại, vẻ mặt hơi có chút lo lắng, "Mẹ..."

"Không có việc gì, con không cần lo lắng, đi lên đi." Ôm lấy Lâm Tiểu Phân nói.

Tô Dịch Thừa cũng không tiếp tục kiên trì nữa, gật gật đầu, nhìn ông ôm lấy Lâm Tiểu Phân đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Tô Dịch Thừa lúc này mới quay người một lần nữa đi vào thang máy trực tiếp lên lầu.

Lúc quay trở lại phòng bệnh An Nhiên đang nói chuyện điện thoại, là Lâm Lệ gọi điện tới, khi nói chuyện trên mặt mang theo nụ cười, tâm tình nhìn qua rất tốt, đã không còn vẻ tối tăm sau khi nhận điện thoại vào lúc sáng.

Thấy anh trở về, cười với anh, sau đó nói với Lâm Lệ ở bên kia đầu dây: "Tốt lắm, mi nếu như bận việc thì cũng không cần tới đây nữa, huống hồ ta cũng đã không có gì việc, không cần lo lắng... Được rồi, đã biết, mi làm việc trước đi, không nhanh sẽ quá muộn, tự mình chú ý thân thể."

Dường như ở trong điện thoại Lâm Lệ vẫn còn nói gì đó, chọc An Nhiên cười lớn tiếng, tay vỗ về bụng của mình, cúi đầu nhìn nhìn, lại ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Thừa đang đứng ở trước giường mình, cười nói: "Đã biết, con nuôi của mi khỏe lắm, sẽ không bạc đãi hắn."

"Con nuôi!" mỗ người nào đó dường như nghe được trọng điểm, chợt nhướng mày, mặt thản nhiên nhăn nhẹ, tựa hồ có chút không đồng ý.

An Nhiên cầm di động còn nói với Lâm Lệ một lát, thế này mới cúp điện thoại.

Chờ cô cúp điện thoại, Tô Dịch Thừa lúc này mới đi về phía cô, nhìn cô chăm chú.

An Nhiên nhìn anh, có chút làm nũng tay về phía anh. Tô Dịch Thừa tiến lên, kéo lấy tay của cô, đặt ở bên miệng cắn xuống.

"A!" An Nhiên nhẹ giọng hô lên, rồi lẩm bẩm miệng nhìn anh, có chút ủy khuất nói: "Anh ăn hiếp em!" Kỳ thật cũng không đau, chỉ là có đôi khi hai vợ chồng tựa hồ cũng phải có chút tình thú như vậy.

Tô Dịch Thừa lại khẽ cắn xuống ngón tay của cô, nhìn cô nghiêm túc nói: "Làm con nuôi cái gì? Hả?" Nói xong, lại khẽ cắn cô một chút, khống chế lực đạo rất tốt, vĩnh viễn cũng sẽ không làm cô bị đau, hay bị thương.

An Nhiên buồn cười, cười ra một tiếng, nhìn anh, giả bộ không biết nói: "Làm gì có con nuôi gì chứ? Em nghe như thế nào cũng không hiểu."

"Còn giả ngu." Tô Dịch Thừa nhéo cái mũi của cô, sau đó tay của anh kéo cô vào trong ngực, ở bên tai cô nói: "Là con gái, nhất định là con gái! Em đã nói sẽ sinh con gái cho anh."

An Nhiên thật là vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự nhanh chóng bị sự cố chấp của anh đả bại, đành phải thuận theo nói: "Được, được, được, là con gái, là con gái, được chưa."

Tô Dịch Thừa thế này mới vừa lòng, gật đầu đáp một tiếng nói: "Ừ, được."

Hai người cứ như vậy ôm nhau một lát mới buông tay ra. Rời khỏi ngực anh, An Nhiên cười nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: "Ba mẹ đều đã trở về sao?" Trên mặt là nụ cười rất đẹp, hoàn toàn đã không có bộ dáng tối tăm rầu rĩ không vui lúc buổi sáng. Nhìn nụ cười của An Nhiên có thể nhận ra tâm tình của cô tốt lắm, tươi cười như vậy cũng là nụ cười phát ra từ nội tâm.

Anh thích cô cười như vậy, rất không thích bộ dáng cô buổi sáng cau có mặt mày, hơn nữa ngay cả ngủ đều cau mày.

Cười khẽ nói với cô: "Ừ, đã đi về, mẹ còn nói muốn đi mua bồ câu cùng giò heo, nấu canh ngon cho em uống, như vậy không dễ dàng ngán."

An Nhiên cười hạnh phúc cong cong đôi mày, biểu tình trên mặt đều là thỏa mãn .

Nếu có thể, anh muốn để cho cô vĩnh viễn cười như vậy, hạnh phúc thỏa mãn như vậy! Tô Dịch Thừa ở trong nội tâm âm thầm hứa hẹn thế.

Thấy anh nhìn mình đến thất thần, An Nhiên có chút kỳ quái nhìn anh, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Dịch Thừa này mới hồi phục tinh thần lại, quay về phía cô nhẹ cười lắc đầu: "Không có."

An Nhiên cũng không có nghĩ nhiều, hừ nhẹ hát một bài hát trẻ con, tâm tình rất tốt.

Tô Dịch Thừa vẫn làm việc như trước, bởi vì lo lắng cho An Nhiên nên ở trong bệnh viện cùng cô một ngày, sáng sớm ngày thứ hai liền trực tiếp đi đến văn phòng.

Mà An Nhiên ở bên này, Tô Dịch Thừa lo lắng cô một người ở trong bệnh viện, cho nên trực tiếp an bài thím Trương đi qua chăm sóc cô.

Kỳ thật An Nhiên cũng không quá nhàm chán, Tần Vân tuy rằng không hề đến đưa canh nóng sớm nữa, nhưng mà mỗi ngày đều đến bệnh viện ở trong phòng bệnh ngồi với An Nhiên hai giờ. Lâm Tiểu Phân mỗi ngày cũng đều đến, có đôi khi giữa trưa, có đôi khi chạng vạng, mỗi lần đến đều mang canh lại đây, canh gà, canh bồ câu, canh giò heo, mỗi lần đều thay đổi. Có đôi khi Lâm Tiểu Phân gặp được Tần Vân, hai người nhìn thấy giống như lâu ngày không gặp liền ngồi trò chuyện một phen.

Lâm Tiểu Phân đang bàn giao công việc, còn khoảng hai tháng nữa là chính thức nghỉ việc, bà sẽ không đi làm nữa, hiện tại An Nhiên đang mang thai, qua mấy tháng nữa đứa nhỏ sẽ chào đời, như vậy sau này về hưu bà có thể chăm sóc tốt cho Cố An Nhiên.

Tô Dịch Thừa chiều nào cũng không có về nhà, mà là trực tiếp đi bệnh viện, sau đó buổi sáng mỗi ngày trước khi đi làm quay về nhà tắm rửa thay quần áo. Giống như lần trước thời điểm kiểm tra phát hiện ra mang thai. Mấy ngày tiếp theo, cả người rõ ràng nhìn mỏi mệt rất nhiều.

An Nhiên tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không lay chuyển được kiên trì của anh.

Hơi chuyển thân mình một chút, nhưng lại không có rơi vào cái ôm ấp ấm áp quen thuộc, mơ mơ màng màng tỉnh lại, toàn bộ phòng mờ mịt chỉ còn lại cái đèn nhỏ ban đêm, ngọn đèn mờ mờ ám ám, chiếu lên toàn bộ căn phòng cũng mờ mờ ám ám.

An Nhiên ngáp một cái, chống đỡ thân ngồi dậy, thấy cửa phòng toilet mở ra khe nhỏ, ánh sáng theo khe hở hắt ra, tinh tế nghe, còn có tiếng Tô Dịch Thừa đang nói chuyện.

Anh cố ý đè thấp giọng nói, An Nhiên cũng nghe không rõ lắm anh đang nói cái gì đó, hơn nữa thực là có chút buồn ngủ, mí mắt trầm trọng có chút không mở được, gối lên gối, có chút sương mù.

Cũng không biết qua bao lâu, Tô Dịch Thừa cúp điện thoại đi từ trong toilet đi ra, tay chân tận lực nhẹ nhàng đi không phát ra một chút tiếng vang.

Thế này mới xốc lên chăn trên giường, An Nhiên xoay người một cái trực tiếp đưa tay đi qua ôm lấy thắt lưng thon gầy của anh, Tô Dịch Thừa sửng sốt, cúi đầu nhìn bé yêu trong lòng, chỉ thấy cô đang dùng đầu cọ cọ trong ngực anh, sau đó miệng nỉ non nói nhỏ: "Sao trễ như vậy còn gọi điện thoại..."

Tô Dịch Thừa nâng tay nhẹ nhàng vỗ về đầu của cô, sau đó vỗ nhẹ lưng của cô, khóe miệng hơi hơi cười khẽ, hỏi: "Đánh thức em?"

An Nhiên lắc đầu, hừ một tiếng có chút ủy khuất nói: "Không có anh ôm, cảm giác không quen." Nhiều thói quen thật là đáng sợ, cho dù thật sự mệt mỏi lợi hại, thiếu ôm ấp của anh, cô từ từ nhắm hai mắt cũng ngủ không được.

Tô Dịch Thừa cười một tiếng, thoáng cái đem cô kéo lên, trán hai người chạm vào nhau, cánh tay xuyên qua cổ của cô, tay vây quanh thắt lưng của cô, sau đó hôn xuống đôi môi của cô, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, anh ôm em."

An Nhiên cọ cọ, mơ mơ màng màng nói: "Mất thăng bằng, không có gối đầu mềm..." Nói xong, liền ngủ tiếp, bộ dạng ngây thơ khiến cho người yêu mến.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa đã là hừng đông, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ tiến vào, khó được người bên người mình còn ngủ yên nằm ở bên cạnh mình, An Nhiên thỏa mãn nghiêng người nhìn nam nhân bên người mình, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, nhìn rất tốt.

Anh ngay cả tướng ngủ nhìn cũng rất tốt, chân mày hơi cau lên, khóe miệng nhẹ nhàng nửa cong lên, không nghĩ tới nam nhân như anh ngủ lại không ngáy to, hơi thở của anh rất vững vàng, nông sâu đều nhẹ nhàng.

Dạo này anh thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng đen đậm, công tác của anh cơ bản áp lực so với người khác lớn hơn rất nhiều, mấy ngày nay lại bởi vì bản thân mình chạy hai bên giữa văn phòng và bệnh viện.

Nội tâm có chút áy náy, rõ ràng nói với chính mình sẽ phân ưu cho anh, nhưng mà cảm thấy mình hình như làm thêm phiền toái cho anh.

Tay nhẹ nhàng đụng vào anh, nhẹ nhàng theo đường nét trên mặt anh chạy qua.

Động tác của cô tựa hồ chạm vào làm tỉnh Tô Dịch Thừa, chỉ thấy đầu mày nhẹ nhàng nhăn nhăn, sau đó mí mắt giật giật, chậm rãi mở mắt ra, không có khôn khéo bình thường, anh vừa tỉnh lại, mắt buồn ngủ còn mang theo mông lung, ánh mắt đơn thuần như một đứa trẻ nhỏ, sạch sẽ, không có tạp chất.

Chờ sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, thấy rõ cô trước mặt, Tô Dịch Thừa quay về phía cô mỉm cười: "Sớm." Thanh âm còn mang theo giọng mờ ám vừa mới tỉnh lại.

"Đánh thức anh?" An Nhiên có chút xin lỗi nhìn anh.

Tô Dịch Thừa lắc đầu, nhẹ tay vuốt ve khuôn mặt của cô, nhìn môi mọng của cô tiên diễm như vậy, dùng thanh âm có chút khàn khàn lúc trước cũng không có hoàn toàn khôi phục như bình thường nói: "Anh nghĩ muốn hôn em."

Nghe vậy, An Nhiên bản năng lấy tay che miệng mình, buồn cười nói: "Em còn không có đánh răng!" Ngủ một đêm, miệng cảm thấy khó chịu, ngay cả chính mình đều cảm thấy có chút vị lạ.

Tô Dịch Thừa cười, tay kéo tay của cô xuống, nhìn chằm chằm môi mọng, còn thật sự nhìn cô, một hồi lâu nhi mới mở miệng hỏi: "Anh cũng không có để ý."

An Nhiên lẳng lặng nhìn anh một hồi lâu, buồn cười lắc đầu, cong cong chân mày, nói: "Không ngại."

Bởi vì nhận định là anh, biết anh là người sẽ đi cùng cô cả đời, biết anh là người sẽ bao dung tiếp nhận cô, cô là của anh, anh cũng là của cô, như vậy có ai lại ghét bỏ chính mình, ghét bỏ chính mình không đủ sạch sẽ sao?

Tô Dịch Thừa nâng người lên, môi đặt lên trên môi cô, đầu tiên là nhẹ nhàng yên tĩnh dán lên, sau đó mới đưa tay giữ khuôn mặt của cô, lưỡi thăm dò vào trong miệng của cô, cùng cô cùng nhau trao đổi một nụ hôn sâu.

Cũng không biết hôn bao lâu, làm Tô Dịch Thừa lần nữa buông tay ra, hai người đều thở hổn hển lợi hại, Tô Dịch Thừa lại gắt gao đem cô ôm lấy, hai người thân thể tiếp xúc chặt chẽ.

An Nhiên bị ôm có chút khó chịu, tay đẩy anh ra, lại đột nhiên dừng lại, cả người giống như bị hỏa thiêu, vì ở trước bụng cô có chút ngưa ngứa cọ xát, cô biết rõ ràng là cái gì chỉ là….

Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, lực đạo có chút khống chế không được, hô hấp cũng bắt đầu trở nên có chút dồn dập, thô lợi hại.

An Nhiên thử muốn rời khỏi từ trong ngực của anh, tình hình hiện tại của cô như vậy, hiển nhiên là không có khả năng giúp anh "dập tắt lửa" như vậy.

"Đừng nhúc nhích!" Thanh âm mờ ám lợi hại theo bên tai truyền đến, trong thanh âm lộ ra áp lực dục vọng, lực đạo ôm lấy cô cũng căng hơn một chút.

"Anh!..." An Nhiên trừng lớn mắt, rõ ràng cảm giác được trên thân thể của anh nổi lên biến hóa, cả người giống như có lửa đốt nóng rực lên!

Tô Dịch Thừa tự nhiên biết biến hóa chính mình, như bây giờ ôm lấy cô nằm ở trong ngực của chính mình, anh không muốn nổi lên biến hóa mới là lạ, có chút áp lực nói: "Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm em một chút, em động nữa, chỉ biết sẽ càng kích thích "Nó"."

An Nhiên thật sự cũng không dám động, cô biết anh nói là sự thật, chỉ lăng lặng để anh gắt gao ôm ở trong ngực, thậm chí ngay cả hô hấp cũng lớn tiếng lên, rất sợ kích thích đến "Nó" đem tình huống biến thành càng khó.

Cố nén khát vọng trong nội tâm của chính mình, nhẫn nại khiến cho cái trán nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, Tô Dịch Thừa ôm lấy An Nhiên một hồi lâu, thế này mới buông cô ra.

An Nhiên nhìn anh, tay lau đi mồ hôi trên trán của anh, kỳ thật cô cũng là đau lòng cho anh, nhưng mà không có biện pháp, hiện tại chỉ có thể ủy khuất anh. Ai làm cho cục cưng của họ hiện tại yếu ớt như bây giờ chứ.

Tô Dịch Thừa mặt hơi có chút đỏ ửng, cũng không biết là vừa bị nghẹn hay là hơi có chút ngượng ngùng nữa, nhìn An Nhiên, vẻ mặt hơi có chút cổ quái nói: "Thật là, nam nhân thời điểm buổi sáng luôn dễ dàng xúc động."

An Nhiên nhìn anh một hồi, xác định đỏ ửng trên mặt anh không phải nghẹn, mà là ngượng ngùng, nhịn không được cười nhẹ một tiếng, cười mắng: "Đứa ngốc."

Tô Dịch Thừa cũng cười, không có đối với người khác khách khí cùng xa cách, trong nụ cười mang theo trong độ ấm, có thể làm cho lòng người ấm áp.

Từ trên xuống dưới nhìn đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường, đã hơn bảy giờ rồi, thím Trương tám giờ sẽ lại đây. Tô Dịch Thừa có chút lưu luyến xoay người đứng lên, đi tới toilet rửa mặt, rồi đi ra, chải lại tóc cho tốt do ngủ mà bị rối loạn. Nhìn An Nhiên trên giường, cười hỏi: "Muốn ăn cái gì, anh đi xuống mua cho em." Hôm nay An Nhiên có thể xuất viện về nhà, cho nên hôm qua anh liền nói cho Dịch Kiều đừng đưa cơm tới đây nữa.

Sau đó chuyển mắt to, còn thật sự suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Ừ, muốn ăn xíu mại cùng sữa đậu nành." Đột nhiên lại muốn nghĩ đến cái gì, bổ sung nói: "Nhưng mà không cần mua rất nhiều, em ăn không hết." Anh mỗi lần đều sợ cô bị đói không đủ ăn, mỗi lần luôn mua rất nhiều, làm cho cô ăn no đến hết nổi, đến giữa trưa cũng sẽ không có cảm giác đói nữa, sau đó các mẹ đưa canh lại đây, luôn nói cô thừa dịp còn nóng uống đi, bởi vì quý trọng tâm ý của hai bà mẹ, không đành lòng làm ngược ý của các bà, sau đó cho dù không cảm thấy đói, bụng vẫn còn no, cô cũng không sĩ diện cố gắng uống hết bát canh lớn. Tiếp tục như vậy nữa, cô tin tưởng, nếu cứ tiếp tục như vậy dạ dày của cô sẽ chống đỡ hết nổi, giống như, giống như Lâm Lệ lúc trước giống nhau.

Tô Dịch Thừa cười sờ sờ đầu của cô, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, xoay người trực tiếp ra phòng bệnh.

Chờ An Nhiên rửa mặt tốt đi từ trong toilet ra, lại thu thập quần áo chuẩn bị hôm nay xuất viện, chỉ trong chốc lát, Tô Dịch Thừa liền mang theo bữa sáng đi vào, giống như trước mua rất nhiều, phân lượng nhiều hơn cho hai người ăn.

An Nhiên có chút dại ra nhìn đồ ăn anh bày trên bàn trà, tính trẻ con miệng than thở nói: "Này, không phải nói anh mua ít đi một chút sao."

Tô Dịch Thừa chỉ là cười, mở ra túi plastic, đem xíu mại bên trong, bánh bao nhỏ, còn có bánh đậu đóng gói đặt ở trong bát, lấy cái cốc bình thường An Nhiên hay uống, đem sữa đậu nành đổ vào bên trong. Chỉ nhẹ nhàng đáp lời cô, nói: "Nga, anh quên mất."

"Anh là cá sao." An Nhiên tức giận liếc trắng mắt, anh sao lại có thể quên mất chứ! Chân trước đi mới nói với anh, lúc mua lại không nhớ được! Anh cho rằng đang lừa gạt trẻ con sao!

Tô Dịch Thừa cười đem cô kéo qua: "Nói với em một bí mật."

An Nhiên nhướng mày: "Cái gì?"

Tô Dịch Thừa nhìn cô, đột nhiên lấy tay đặt trên bụng của cô, còn thật sự nói: "Đêm qua lúc anh đặt tay lên bụng của em, bảo bối nói với anh hôm nay bé muốn ăn bánh đậu và bánh bao nhỏ."

An Nhiên sửng sốt rồi lại sửng sốt, nhìn anh thật là có chút khóc cười không được, cô còn cho rằng anh muốn nói bí mật gì với cô, lại không ngờ rằng là cái này, vừa bực mình vừa buồn cười, không khách khí vỗ xuống ngực của anh: "Tô Dịch Thừa, bé có thể nói được, anh tốt nhất cũng có thể nghe được sao, anh là quỷ ngây thơ sao."

Tô Dịch Thừa cười lớn, nửa nắm lấy cô, lấy qua xíu mại đưa tới bên miệng của cô, nói: "Ăn nhiều một chút, em rất gầy."

"Nhưng mà anh cũng mua nhiều quá!" An Nhiên làm mặt khóc, nào có người mua nhiều như vậy, nhưng lại mua chỉ cho hai người ăn thôi!

"Tận lực ăn nhiều một chút, ăn không xong để anh." Tô Dịch Thừa nhẹ dụ dỗ.

Anh nói như vậy, An Nhiên cũng sẽ không nói gì nữa, chỉ có thể gật gật đầu, lấy tay nhận lấy xíu mại, nhã nhặn ăn.

Vừa ăn, Tô Dịch Thừa ở một bên có chút thật có lỗi nói với cô: "Buổi chiều anh có thể không tới đón em xuất viện, buổi trưa hôm nay anh phải trở về thành phố, buổi chiều cùng ngày mai đều có hội nghị, chạng vạng ngày mai mới trở về."

Nghe vậy, An Nhiên mặc dù có chút mất mát buổi tối anh không thể cùng mình ở bên cạnh ôm mình đi vào giấc ngủ, nhưng mà cũng hiểu rõ đây là việc cần phải làm, gật gật đầu, nói: "Ừ, được rồi, anh đi đường cẩn thận." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhắc nhở anh nói: "Em biết xã giao khẳng định là có, nhưng mà tận lực uống ít rượu, biết không?"

Tô Dịch Thừa cười gật đầu, đối về quan tâm của cô, đáy lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua.

Tô Dịch Thừa đợi thím Trương qua đây mới đi, mà cơ hồ Tô Dịch Thừa chân trước vừa đi, thì Tần Vân chân sau liền đến, bởi vì biết An Nhiên hôm nay xuất viện, cho nên hôm nay lại đây sớm một chút để cùng cô làm kiểm tra xong, còn đưa cô xuất viện. Mà Lâm Tiểu Phân nguyên vốn cũng muốn tới, nhưng mà hôm qua công ty thông báo, nói hôm nay bên xưởng có khoản tiền chuyển vào, các loại chuyện vụn vặt khiến cho bà muốn chạy cũng không đi ra được.

Trong văn phòng bác sĩ, bác sĩ nhìn phim siêu âm cùng tâm điện đồ của thai nhi, gật gật đầu, đóng lại tư liệu, ôn hòa cười cùng Tần Vân cùng An Nhiên nói: "n, các người yên tâm, rất tốt, thai nhi hết thảy đều rất bình thường. Bất quá phụ nữ có thai thân thể cùng thể chất có thể có chút yếu, bình thường cần bổ sung dinh dưỡng thích hợp."

"Còn có chú ý cái gì nữa không ạ?" Tần Vân một bên quan tâm hỏi.

"Chú ý trừ bỏ nghỉ ngơi bên ngoài, bình thường cũng có thể thích hợp làm chút vận động, nhưng mà không thể kịch liệt, sau khi ăn xong đi bộ nửa giờ cũng là cần thiết, còn hàng ngày buổi sáng tối đều phải uống hai cốc sữa để bổ sung canxi, mặt khác vi-ta-min B11 mỗi ngày cũng là phải nhớ uống, đồ sống và nguội, hải sản cũng phải ăn ít đi." Bác sĩ dặn dò nói.

Tần Vân cùng An Nhiên thật sự nghe, sau đó liên tiếp gật đầu ghi nhớ trong nội tâm.

Cho rằng bác sĩ cái gì cũng đã nói xong, chờ lúc An Nhiên cùng Tần Vân chuẩn bị đứng dậy phải rời đi, bác sĩ đột nhiên nhớ ra gì đó, vội kêu lên: "Đúng rồi, ba tháng đầu phải tránh chuyện phòng the, ba tháng sau cũng phải khắc chế chú ý một chút."

Nghe vậy, An Nhiên nhớ đến buổi sáng cùng Tô Dịch Thừa ôm nhau trên giường, toàn bộ mặt đều bị lửa thiêu đốt nóng cháy.

Tần Vân nhìn mặt cô hồng hồng, cho là cô da mặt mỏng, cười lắc đầu.

Lúc quay trở lại phòng bệnh,thím Trương đã thu thập tốt mọi thứ, Tần Vân để cho An Nhiên ở trong phòng bệnh ngồi trong chốc lát, chính mình thì đi làm thủ tục xuất viện.

An Nhiên có chút chán đến chết đứng ở cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, theo bên này ban công nhìn xuống dưới, vừa lúc có thể nhìn đến cổng chính của bệnh viện, nhìn mọi người nhốn nháo bận rộn, có vào, cũng có ra.

"Cốc, cốc, cốc." Cửa phòng bệnh có người gõ, thím Trương đi qua mở cửa, nhìn người ngoài cửa, cũng chưa gặp qua người này, liền hỏi: "Cô tìm ai?"

An Nhiên quay đầu, chỉ thấy Đồng Tiểu Tiệp mặc áo bệnh nhân đứng ở cửa, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, ngay cả môi cũng không có bao nhiêu huyết sắc.

Nhíu nhíu mày, An Nhiên nhìn cũng không có nói gì.

Đồng Tiểu Tiệp trực tiếp lướt qua thím Trương đi vào, thím Trương thấy An Nhiên không nói cái gì, chị tự nhiên cũng không tiện mở miệng nói cái gì.

An Nhiên nhìn cô ta, giờ phút này Đồng Tiểu Tiệp cả người có chút bệnh trạng, dù sao cũng là mỹ nhân, cô ta như vậy, nhìn tái nhợt làm người ta sinh lòng thương tiếc cùng không đành.

Nhìn quanh toàn bộ phòng bệnh, sau đó bình tĩnh nhìn An Nhiên, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu nói: "Thật trùng hợp, ở trong bệnh viện cũng đều có thể gặp được, thì ra cô cũng mang thai."

Trên mặt An Nhiên cũng không có bao nhiêu biểu tình, chỉ hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Quan hệ giữa họ cũng không thân tới mức đi qua cửa hỏi thăm, tự nhiên tâm sự trò chuyện, kéo quan hệ sao. Huống hồ, còn có người hẹn cô cầu xin cô, để cho cô không cần tham gia vào giữa hai người nguyên bản đang có hôn nhân tốt đẹp.

Đồng Tiểu Tiệp nhìn cô, bình tĩnh nhìn, một hồi lâu sau, lạnh lẽo cười lắc đầu, nói: "Cô không hỏi xem tôi vì sao ở trong bệnh viện này mặc một thân quần áo bệnh nhân này sao?" Nói xong, chỉ chỉ bộ quần áo trên thân mình.

An Nhiên nhìn cô ta, trên mặt biểu tình không thay đổi, chỉ thản nhiên nói: "Đây là chuyện của cô, chúng ta hình như cũng không thân tới mức đi hỏi thăm quan tâm lẫn nhau."

Đồng Tiểu Tiệp cười, đồng ý không được gật đầu: "Đúng, đúng, cô nói đúng vậy, tôi không thích cô, cô cũng hận tôi, chúng ta đương nhiên sẽ không tốt tới nỗi đi quan tâm lẫn nhau."

"Tôi không hận cô, cô với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ." Nếu đối với đoạn cảm tình phía trước, thật sự để nói hận, cô cũng chỉ hận Mạc Phi, là bởi vì là anh ta đã phản bội tình cảm của họ, mặc kệ có người thứ ba hay không có, nếu tình cảm của anh ta kiên định như lời anh ta nói, vậy căn bản cái gì cũng không cần lo lắng.

"Phải không." Nhìn thẳng vào cô, Đồng Tiểu Tiệp rõ ràng có chút không tin.

An Nhiên nhìn cô ta, cũng không có tính mở miệng giải thích cái gì, cô ta tin không tin là chuyện của cô ta, cô không quan tâm.

"Đối với cô, tôi cũng rất không thích cô, từ sáu năm trước không thích, đến bây giờ..." Đồng Tiểu Tiệp dừng một chút, một hồi lâu sau, nhìn An Nhiên, biểu tình cơ hồ là có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi hận cô!"

Nghe vậy, An Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, rõ ràng chính mình cái gì cũng chưa làm, nếu không có nhớ lầm, người bị đoạt bạn trai, người bị người vứt bỏ phản bội là cô mới đúng!

"Cô không phải cảm thấy rất buồn cười, rất khó hiểu sao?" Đồng Tiểu Tiệp buồn cười nhìn An Nhiên, biểu tình đột nhiên trở nên có chút vặn vẹo nói: "Nếu tôi nói con của tôi không còn, mà nguyên nhân là vì cô, cô còn có thể cảm thấy tôi hận cô mạc là khó hiểu nữa hay không?"