Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 119: Lúc Minh Hà Không Có Pháp Thuật




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Minh Hà đã đoán trước được tình huống này.

Nàng xuất thân danh môn, kiến thức uyên bác, vốn cân nhắc qua tình huống thi uế có khả năng khiến linh khí mất đi hiệu lực, cũng biết có lẽ không địch lại, nhưng vẫn không lùi bước.

Bởi vì nơi đây chỉ có nàng mới có thể ngăn cản loại Âm Thi cấp bậc này, bất kể Hàn Môn hay Tần Dịch hay sư thúc nhà mình đều không được. Nếu như mình rút lui, chu vi trăm dặm xung quanh sẽ hóa thành tử địa.

Có lẽ vốn không có quan hệ gì với nàng, với tư cách một người siêu thoát, đi là được, giống như xem Nam Ly và Tây Hoang giao chiến, tử thương khắp nơi cũng không có quan hệ gì với nàng.

Nhưng Minh Hà biết rõ cái này không giống!

Khác biệt giữa siêu thoát cùng ích kỷ rất vi diệu. Ngôn ngữ khó phân biệt, chỉ ở trong lòng người.

Phân chia chính và ta nằm ở đây.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Nếu như trận pháp đã vô dụng, Minh Hà lập tức thu trận kỳ, tế ra thần kiếm tự động giao chiến cùng xác ướp cổ, mình chậm rãi lui về phía hành lang.

Nàng vẫn có thể chiến đấu, cũng không bởi vì cấm pháp mà thành phế nhân.

Tình huống trước mắt cũng không giống như Lưu Tô lúc trước tưởng tượng "Nếu như nàng mất đi pháp lực, bác gái bán rau cũng có thể cưỡi lên người nàng đánh", không đến trình độ kia.

Bởi vì nguyên nhân nào đó nên xuất hiện khu vực cấm pháp, có khác biệt rất lớn với việc bản thân mất đi pháp lực.

Nếu như mất đi pháp lực, là bản thân xảy ra vấn đề, vậy bản thân sẽ vô cùng suy yếu, có khả năng không thể câu thông được pháp bảo của mình.

Tình huống hiện tại chẳng qua chỉ là linh khí địa vực bị khí tức ô uế khiến thi pháp hỗn loạn, mặc dù thuật pháp không phóng ra được, trận pháp cũng có khả năng mất đi hiệu lực, nhưng tu hành còn đó, tinh thần không mất. Một ít pháp bảo cấp bậc tương đối cao cũng không bị ảnh hưởng, cho dù không có pháp lực thúc đẩy không ra bao nhiêu hiệu quả, chung quy vẫn có thể dùng.

Đây là chỗ dựa của Minh Hà.

Thứ tốt trên người nàng vẫn còn rất nhiều, cũng có vài món có thể phát huy tác dụng ở chỗ này. Theo lý thuyết, dựa vào bảo vật chống đỡ Âm Thi không có ý thức thì không quá khó khăn, cùng lắm vừa chiến vừa lui, dẫn nó ra ngoài động liền dễ xử lý.

Nhưng trong quá trình thần kiếm không ngừng giao kích cùng xác ướp cổ, sắc mặt Minh Hà càng thêm tái nhợt.

Pháp bảo dù sao cũng do linh hồn nàng tế luyện, liên hệ giữa hai bên rất mạnh, không phải không đối không. Giao kích cùng đối phương sinh ra lực phản chấn truyền đến trên người nàng, mặc dù phần lớn đã bị pháp bảo triệt tiêu, nhưng còn sót lại một chút dư lực phản chấn đều có thể làm cho khí huyết nàng cuồn cuộn.

Cái này phiền toái.

Nàng là Tiên Đạo truyền thống tu Dương Thần mà không trọng thân thể. Khi tu luyện loại Tiên Đạo này đến chỗ sâu, có thể vứt bỏ thân thể, chỉ cần Dương Thần bất diệt, có thể nặn một cái thân thể khác, khái niệm một cỗ túi da vì thế mà xuất hiện.

Cho nên, thể chất của nàng chỉ được Tiên Đạo tẩy rửa, thể chất biến hóa, có thể ăn sương uống gió, có thể Tích Cốc không ăn, hầu như sẽ không biến chất. Trên bản chất đã không giống nhân loại, nói là người giống khác cũng không có vấn đề gì.

Nhưng loại thay đổi này cũng không thể khiến cho thân thể kiên cường, dẻo dai hơn quá nhiều. Có lẽ kiên cường dẻo dai hơn người bình thường một chút, nhưng nếu không có pháp lực bảo vệ, thật sự không nhất định so được với phàm nhân cường tráng, càng không sánh bằng võ tu chú trọng rèn luyện cơ thể, sức thừa nhận không ra hồn.

Mặc dù xác ướp cổ cũng bị uy lực của thần kiếm oanh tác động, nhưng pháp bảo của nàng chỉ có thể phát huy một phần nhỏ uy lực, hiệu quả không tốt như dự tính, tiếp tục như vậy, nàng hơn phân nửa sẽ sụp đổ trước.

Trong lúc vừa đánh vừa lui, xác ướp cổ tung một quyền gạt thần kiếm ra, một quyền khác đánh vào mặt Minh Hà.

Tâm niệm Minh Hà vừa động, trong giới chỉ hiện ra một tòa linh lung tiểu tháp, tiếp đó nhanh chóng lớn lên.

Tiểu tháp trấn trước mặt xác ướp cổ, có Phật quang mơ hồ tản ra, hiện lên hình chữ "Vạn" xoay tròn lóng lánh, xác ướp cổ vô ý thức mà che con mắt màu xám, cánh tay ngăn ở trước mắt lại có dấu hiệu thối rữa.

Bảo vật của Phật gia, có hiệu quả vô cùng tốt trong việc trấn áp Âm Thi, cũng không biết tông môn Đạo gia như Minh Hà làm sao mà có.

Minh Hà thầm nghĩ đáng tiếc, nếu mình có thể hoàn toàn phát huy uy năng, một trấn này có thể trực tiếp tiêu diệt xác ướp cổ, nhưng bây giờ chỉ có thể trấn trụ nó một lát.

Trước người, thần kiếm thừa cơ đâm về phía trái tim của xác ướp cổ.

Xác ướp cổ gầm lên giận dữ, song quyền cùng xuất, quyền lực khủng bố gào thét, cương khí phân biệt ra chạm vào thần quang của thần kiếm và tiểu tháp.

"Két..."

Chỉ là song quyền mang tác động vật lý, nhưng khi va chạm với pháp bảo lại tạo thành dư chấn lan ra khiến chỗ cho bốn phía phòng đá rạn nứt.

Xác ướp cổ Đằng Vân Cảnh, uy lực đã vượt qua Tần Dịch có khả năng tưởng tượng, không có trực tiếp đối mặt, căn bản không biết rốt cuộc mạnh cỡ nào!

Thần sắc Minh Hà càng thêm tái nhợt, trong cổ họng đã có chút mùi tanh.

Nhìn toàn cảnh phòng đá có thể biết, cho dù không va chạm trực tiếp, nhưng nàng vẫn bị thương.

Thừa dịp xác ướp cổ nhất thời bị dây dưa, hai tay Minh Hà xách vạt áo đạo bào, quay người bỏ chạy.

Phải dẫn nó ra bên ngoài!

Tần Dịch trốn ở góc cuối hành lang, nhìn Minh Hà xách đạo bào chạy trốn, đột nhiên cảm thấy rất khác lạ.

Nàng không có pháp lực gia trì, không có pháp thuật tăng tốc, chạy không còn tiên khí, ngược lại giống như thiếu nữ bình thường, có một chút cảm giác đáng yêu a.

Rất bi kịch chính là tốc độ này của nàng rất chậm...

Hành lang này, lúc bọn hắn đến là một thông đạo mai phục trải rộng trận pháp và cương thi, bị Minh Hà tung một kiếm một lôi phá sạch, nhìn tưởng như rất ngắn, nhưng thật ra lại rất dài.

Có lẽ có mấy trăm mét, Tần Dịch nhìn ra được, với tốc độ chạy của nàng, có lẽ chỉ mất một phút sẽ vượt qua được.

Đã lợi hại hơn rất nhiều nếu so với người bình thường, nhưng kém không ít so với Võ Giả bình thường, đối với chiến cuộc hiện tại mà nói, quả thật chậm như ốc sên.

"Rống!"

Xác ướp cổ rốt cuộc vung tay lên, nện bay thần kiếm và tiểu tháp. Minh Hà đang chạy trốn vẫy tay, hai bảo vật rơi vào trong tay ngày, nàng lại lảo đảo một cái, tiếp tục chạy đi.

Xác ướp cổ kia chỉ dùng một giây đã vượt qua khoảng cách nàng chạy nãy giờ, đã đến sau lưng nàng.

"Két..."

Mặt đất hắn đặt chân bị giẫm ra hai hố sâu, vết rạn giống như mạng nhện dần dần lan tràn.

Chỉ sợ Minh Hà trước đây nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ tới, bởi vì mình chạy trốn quá chậm, khiến kế hoạch vừa chiến vừa lui dẫn đối phương bên ngoài chỉ là lý luận suông...

Minh Hà bất đắc dĩ tháo xuống đạo cân.

Đạo cân nhanh chóng xoay tròn, xác ướp cổ vô ý thức đưa tay ngăn cản, ngón tay cứng hơn huyền thiết kia lại bị trực tiếp chặt đứt.

Xác ướp cổ không cảm giác được đau đớn, một quyền đánh trúng đạo cân. Đạo cân xoay một vòng, bay trở về trên tay Minh Hà, tiếp theo đón gió mà lớn lên, biến thành một tấm chắn.

Xác ướp cổ lại lần nữa vung ra một quyền.

Thi quyền vô cùng hung dữ, ngay cả không khí đều bị ma sát phát ra âm thanh vang dội.

"Phanh!"

Minh Hà mãnh liệt phun ra một búng máu, giống như diều đứt dây bay ra ngoài.

Xác ướp cổ chẳng qua chỉ thối lui nửa bước, vượt qua mấy trượng, lăng không một quyền. Minh Hà quay đầu, đã có thể trông thấy bàn tay khô thối rữa bị thần quang đốt bị thương kia mang theo tử ý khủng bố, ầm ầm lao đến.

Trong mắt Minh Hà hiện lên vẻ kiên nghị, thần kiếm thẳng đến mi tâm xác ướp cổ.

Nàng định lợi dụng lúc này đổi một lần cơ hội!

Nhưng đau nhức kịch liệt trong dự đoán không xuất hiện.

Một cây Lang Nha bổng gào thét mà qua, nặng nề nện vào bàn tay khô của xác ướp cổ đang oanh về phía Minh Hà, chỉ nghe một tiếng "Keng" vang lớn giống như thiết bổng giao kích, Lang Nha bổng bắn ngược trở về, Tần Dịch lảo đảo ngã lui hai bước, tay đều có chút run rẩy.

Đồng thời, xác ướp cổ cũng không dễ chịu, lực đạo của Tần Dịch chênh lệch so với hắn không ít, nhưng gai nhọn của Lang Nha bổng vậy mà hoàn toàn phá vào trong cánh tay của nó, đâm giống như con nhím, mà Lang Nha bổng cứng rắn thậm chí nện cánh tay của nó ra vết lõm.

Cùng lúc đó, phi kiếm của Minh Hà cũng đâm vào mi tâm nó.

Thần quang bùng lên!

Xác ướp cổ căn bản không cảm giác được đau đớn rõ ràng phát ra tiếng gào thét cực kỳ thống khổ, nhất thời ngừng chân không tiến lên.

Cho tới giờ khắc này, Minh Hà mới nặng nề ngã xuống đất, ngạc nhiên nhìn Tần Dịch, giống như không nghĩ tới hắn còn chưa đi.

Tần Dịch xoay người, đưa lưng về phía nàng.

- Lên!

- Làm, làm gì?

- Ngươi chạy quá chậm! Để ta làm xe của cô, cô ở trên lưng ta phóng pháp bảo ngăn cản nó. Chỉ dựa vào hai cái chân ngắn của cô, chạy thắng được ai!

"..."

Minh Hà quay đầu nhìn lại, xác ướp cổ rõ ràng rút kiếm cắm ở mi tâm ra.

Nàng không còn do dự, nằm sấp trên lưng Tần Dịch, Tần Dịch lập tức nắm hai đùi của nàng, chạy như bay.

Mặt Minh Hà đỏ như máu.

Tình huống nguy cấp không kịp nghĩ nhiều, nhưng lúc thật sự ghé vào trên lưng nam nhân, loại cảm giác này thật sự là...

Cũng không còn vòng bảo hộ nào ngăn cản, hai người chặt chẽ mà dán cùng một chỗ. Ngực của nàng dính sát lưng hắn, tay hắn nâng hai đùi của nàng... Mỗi lần chạy một bước, lắc lư mang đến xung kích khiến cho Minh Hà muốn chết.

Nàng thậm chí muốn nói, không bằng thả ta xuống, ta đi liều mạng cùng xác ướp cổ còn tốt hơn ở trên lưng ngươi!