Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 120: Đã Nói Xem Cuộc Vui Lại Thành Nhân Vật Chính




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Tần Dịch ngược lại không có tâm tư cảm nhận kiều diễm, dù gì cũng là nam nhân từng cùng Lý Thanh Quân chiến đấu hăng hái cả đêm, không phải sơ ca... Sau lưng mặc dù có mềm mại kề sát, trên tay cũng có xúc cảm thoải mái, nhưng đây là trường hợp nào, xác ướp cổ còn đang đuổi theo sau lưng, lấy đâu ra tâm tư thể nghiệm thân thể mềm mại của tiên tử?

Ngược lại nghe thấy hô hấp Minh Hà dần trở nên dồn dập, Tần Dịch cảm giác là lạ, quay đầu liếc một chút, lại thấy hai gò má Minh Hà đang đỏ bừng. Tần Dịch liền nói.

- Bị thương? Nghỉ một chút đi, còn phải dựa vào pháp bảo của cô đấy.

Minh Hà nhúc nhích đôi môi, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Tần Dịch không đi, ngược lại chờ ở chỗ này, nàng biết rõ như thế sẽ gánh chịu mạo hiểm cực lớn, không thể không biết tốt xấu.

Hàn Môn có thực lực mạnh hơn Tần Dịch, nhưng con chuột béo đã sớm chuồn mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Tần Dịch lại vẫn ở nơi này, đơn giản vì nghĩ có thể giúp nàng một tay hay không.

Trong lòng Minh Hà biết rõ, lại nhịn không được hỏi.

- Vì sao ngươi không đi?

Tần Dịch chạy vội, thuận miệng đáp.

- Nói xem kịch thì phải xem đến cùng chớ.

Câu trả lời này khiến cho Minh Hà có chút muốn cười, nàng quay đầu nhìn xác ướp cổ đang nổi giận đuổi đến gần.

Nó không có ý thức, chỉ có khát vọng tự nhiên thôn phệ sinh cơ, nhưng đã bị tổn thương không ngừng khơi dậy tức giận theo bản năng.

Minh Hà chịu đựng cảm giác tê dại của thân thể, bất đắc dĩ nói.

- Ngươi xem kịch, luôn xem một hồi rồi nhập cuộc... Nói không chừng lần này xem kịch phải dùng mạng để xem.

Tần Dịch buồn bực không đáp.

Nói dùng tính mạng xem kịch ngược lại không đến mức, như thế không bị Lưu Tô mắng chết mới có quỷ, Lưu Tô không nói tiếng nào cũng bởi vì nó cảm thấy đây không phải nguy hiểm khó giải. Với tư cách lịch lãm rèn luyện, gánh chút mạo hiểm cũng là chuyện đương nhiên, một chút nguy hiểm cũng không dám đối mặt còn tu Võ Đạo cái gì nữa?

Xác ướp cổ này khi còn sống rõ ràng là tu sĩ hệ pháp thuật, sau khi chết, bởi vì một chút chấp niệm bất diệt, hấp thụ địa mạch ngưng kết dần dần diễn hóa thành đặc tính Âm Thi đao thương bất nhập, lực lượng lớn vô tận, nhưng không có ý thức, chẳng qua chỉ biết phát tiết lực lượng. Trái lại, Tần Dịch hắn còn tu Võ Đạo, càng có thể phát huy trong loại hoàn cảnh này, nếu như hắn muốn chạy trốn cũng không phải khó.

Nhưng làm sao có thể tự mình chạy mà bỏ mặt Minh Hà đi chịu chết?

Nếu nói giúp đỡ Minh Hà phản sát, vậy Võ Đạo của mình lại không quá đủ, dù sao lực lượng chênh lệch quá lớn cùng đối phương, không phải kỹ xảo có thể bù đắp.

Vừa rồi tiếp một kích của xác ướp cổ mới thật sâu cảm nhận được cái gì gọi là nhìn người gánh không tốn sức. Vốn cho rằng thân thể mềm mại của Minh Hà đều có thể gánh, mình nói không chừng có thể gõ chết xác ướp cổ này, nhưng thực tế tiếp xúc mới biết mình suy nghĩ nhiều.

Đây là lực đạo do địa mạch ngưng kết thành, mặc dù không có chính thức tu thành Hạn Bạt, nhưng cự lực khủng bố kia cũng không phải dễ đụng...

Sở dĩ Minh Hà có thể gánh là vì nàng cho tới bây giờ chưa từng trực tiếp tiếp xúc, đều lấy pháp bảo đối chiến, sau khi pháp bảo bị triệt tiêu chỉ còn lại một ít dư lực phản chấn. Nếu như trực tiếp va chạm thì sớm đã bị nghiền chết!

Chính diện đối địch là hạ sách, chỉ cần có thể đi ra ngoài, Minh Hà có thể thi pháp, có thể phát huy đầy đủ uy lực của bảo vật, vậy đến hai xác ướp cổ cũng không sợ!

Minh Hà trên lưng đã hơi thích ứng trạng thái kề nhau chặt chẽ cùng Tần Dịch, nàng hơi điều tức một chút, rất nhanh tế ra đủ loại pháp bảo, điên cuồng công kích đối với xác ướp cổ.

Trên thực tế, Minh Hà đã sắp không chịu nổi.

Nội thương của nàng rất nặng, hơn nữa mỗi lần giao kích, lại càng nặng thêm một phần.

Cũng may động phủ không lớn, lộ trình cũng không xa, chỉ cần có thể trì hoãn bước chân của xác ướp cổ một lát là đủ...

Nhớ không lầm thì sắp đến cửa đá đi ra dược viên!

Nhưng vào lúc này, Tần Dịch phanh gấp, bước chân kéo ra dấu vết dài trên mặt đất.

Cửa đá bị đóng chặt...

"Phanh!"

Tần Dịch vung bổng mãnh liệt nện, cửa đá run lên một chút, nện ra một cái hố nông.

- Mẹ, con mẹ nó, cửa đóng rồi!

Minh Hà thở dài.

- Vạn Tượng Sâm La Tông. Lúc trước Hàn Môn nói đằng sau có người, hơn phân nửa chính là bọn họ.

- Vạn Tượng Sâm La Tông, lão tử nhớ kỹ.

Chỉ một chút thời gian, xác ướp cổ đã đến sau lưng, quyền kình mãnh liệt oanh vào lưng Minh Hà.

Minh Hà miễn cưỡng tế ra đạo cân làm thuẫn ngăn cản một kích, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Lực đạo cuồng mãnh khiến bước chân Tần Dịch đứng không vững, lảo đảo một cái, lại nhanh chóng mượn lực vặn eo, vung bổng quét trở về, ngăn cản kích thứ hai của xác ướp cổ.

Cự lực phản chấn hổ khẩu Tần Dịch rách ra, thiếu chút nữa cầm không được Lang Nha bổng.

Minh Hà lại lần nữa tế ra tiểu tháp, nhưng vừa mới định trấn xuống, lại "Bịch" một tiếng, trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Đây là do nàng bị thương nặng thoát lực, không thể khống chế nổi pháp bảo.

Tần Dịch tung chân đá tiểu tháp về phía xác ướp cổ, không quản có tác dụng hay không, liền nhanh chóng chạy về bên phải, tiến vào trong ngã ba.

- Ngươi... Chính mình chạy đi.

Minh Hà yếu ớt nói.

- Chỉ cần hấp dẫn lực chú ý của hắn đến chỗ ta, ngươi có thể phá cửa đá chạy trốn.

- Bớt đánh rắm, ta là loại người này sao?

- Ngươi và ta cùng chết có ý nghĩa gì? Ra đến bên ngoài liên thủ cùng chuột yêu kia, có pháp lực ủng hộ, nói không chừng còn có thể ngăn cản thi này. Dù sao, nó cũng đã suy yếu rất nhiều, cũng không phải quá khó đối phó...

- Ai nói ta sẽ chết?

Trong lúc nói chuyện, vừa vặn đi ngang qua một gian thạch thất, Tần Dịch nhanh chóng ném Minh Hà vào.

- Đi vào đó ngồi, không có cô vướng víu, ta chưa chắc không thể đánh một trận với nó.

Minh Hà ngã vào trong cửa, nhìn một viên đan dược bay vào miệng, im lặng không nói gì.

Xuất trần làm tiên, nhập trận làm hiệp, bất luận sau này Tần Dịch có làm được hay không, ít nhất hiện tại, hắn làm được.

Tần Dịch giơ Lang Nha bổng đứng bên cửa, nhìn xác ướp cổ đang tiếp cận.

Quả thật không có biện pháp, Minh Hà đã không được, cõng nàng trên lưng sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, còn không bằng thả xuống, đánh một trận thống khoái.

Mặc dù hung hiểm, nhưng cũng không phải không có cơ hội thủ thắng.

Bởi vì Minh Hà nói không sai, xác ướp cổ này cũng đã không phải thời điểm toàn thịnh, các loại pháp bảo của nàng gây tổn thương cho nó không ít, rất nhiều địa phương trên người nó đều đã thối nát thấy được xương cốt, khắp nơi trên thân thể lồi lõm, vô cùng tàn phá, rõ ràng đã nửa tàn phế, đã mất đi hung bạo ban đầu.

Hơn nữa, Lang Nha bổng có thể phá phòng thủ, lúc này có thể đánh.

Nói đến thực chiến, cũng không phải chỉ cứng đối cứng. Nếu như có thể không bị đối phương đánh trúng, trái lại có thể tung một bổng đập nát sọ não nó, vậy chẳng phải phản sát rồi sao? Nếu dưới tình huống chênh lệch lực lượng, tốc độ quá lớn, chỉ dựa vào kỹ xảo xác thực không cách nào bù đắp, mà chênh lệch chỉ cần không lớn đến trình độ không hợp thói thường, đều là có cơ hội đấy.

Huống chi hắn có Lưu Tô, từ trước đến giờ cũng không phải solo...

Suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, xác ướp cổ đã lao thẳng tới, bàn tay khô hư thối như điện chộp tới mặt Tần Dịch.

Minh Hà lúc trước không có pháp lực, căn bản tránh không được loại công kích này, chỉ có thể tế ra pháp bảo cứng rắn ngăn cản, mà Tần Dịch chỉ hơi nghiêng người một chút cũng đã né qua, cùng lúc đó, Lang Nha Bổng dưới chân âm hiểm mà vung lên gạt chân nó một cái.

Đừng nói xác ướp cổ không có ý thức, cho dù là một nhân loại có ý thức, gặp phải hai đối thủ dùng chiêu không hợp thói thường như vậy, chỉ sợ cũng không thích ứng được. Dưới chân xác ướp cổ bị đánh, khí lực trên tay lại dùng hết, khống chế không nổi thân người mà trực tiếp cắm vào trên vách tường, thân thể ngã vào hơn nửa.

Lang Nha bổng gào thét mà xuống, "Phanh" một tiếng nện vào ót nó, ngay cả sọ não đều nện mất một mảnh.

Xác ướp cổ lại không chết, dùng sức hất về phía sau, cự lực không thể kháng cự vọt tới, Tần Dịch bay ra ngoài, đâm vào trên tường đá sau lưng, lưng như muốn nứt.

Hắn không có thời gian kêu đau, lập tức chỗ lăn một vòng tránh qua một bên.

Song quyền xác ướp cổ đã oanh vào vị trí ban đầu của hắn, đánh ra hai cái động lớn trên tường. Tần Dịch ở trên mặt đất quay bổng mà quét, trúng bắp chân xác ướp cổ.

"Két" một tiếng, xác ướp cổ quỳ xuống đất, Tần Dịch đang định bổ một bổng, lại thấy xác ướp cổ bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng mà rống.

Cương khí kịch liệt tuôn ra, Tần Dịch chỉ kịp giơ bổng làm ra động tác phòng hộ, cả người lại không bị khống chế bay ngược về phía sau, cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, tản ra như mưa máu trên không trung.

Nhưng trong mắt Tần Dịch đang ở giữa không trung lại lóe lên lệ sắc, bỗng nhiên vung tay ném, Lang Nha bổng rời khỏi tay, thừa dịp xác ướp cổ đang điên cuồng gào thét, "Phanh" một tiếng mà nện vào ót nó.

Thi rống đột nhiên ngừng lại.

Hết thảy chỉ trong tốc độ ánh sáng, lưng Tần Dịch lúc này mới đụng vào vách tường, "Rầm rầm" mà trực tiếp đụng vỡ, cả người ngã vào trong.

Minh Hà khoanh chân ngồi trị thương ở bên trong, trơ mắt nhìn Tần Dịch bay tới về phía mình, nàng lúc này làm sao tránh được?

Chỉ trong nháy mắt, Tần Dịch đã nện vào trong ngực nàng, kéo theo nàng lăn thành một đoàn.