Tiên Tuyệt

Chương 673-2: Nộ chiến cổ Ma (Trung)




Vũ La vừa từ trong Tiên mộ ra ngoài Hoài Sơn hà, đã bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hãi ngây người.

Tuy rằng hắn từng cho rằng tình huống ngoài này sẽ vô cùng tệ hại, nhưng không ngờ rằng còn tệ hại hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hai bên bờ Hoài Sơn hà đã trở thành một thế giới luyện ngục. Trên bầu trời hoàn toàn bị bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ hai màu đen đỏ phong tỏa, đâu đâu cũng thấy hỏa vân màu đỏ sẫm, hỏa độc cháy lan tràn khắp trên mặt đất. Cơ nghiệp Ngũ Trang Quan đã trở thành một mảnh đất khô cằn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, các tu sĩ mạnh ai nấy đánh. Tiếng cười điên dại của ma đầu vang lên không ngừng, Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ bay lượn xung quanh, giống như một trận cuồng phong mang theo chết chóc. Nó quét qua tới đâu, vô số tu sĩ ở đó kêu thảm tới đó, trở thành vật đại bổ cho nó.

- Ha ha ha, thích quá, thích quá, thật nhiều huyết thực, ngon thật, tươi thật, ha ha...

Nước Hoài Sơn hà mênh mông cuồn cuộn đã bị cấm cố không thể nào chảy nữa, dưới ánh độc hỏa và hỏa vân chiếu rọi, đoạn Hoài Sơn hà này giống như một cục máu vừa ngưng đọng lại.

Đột nhiên bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đang bay lượn trên trời ngừng lại, nhanh chóng hội tụ lại với nhau, chậm rãi tạo thành hình một người khổng lồ.

Người này đầy đủ mặt m, chậm rãi xoay người lại đối mặt với chiếc cầu xích sắt.

- Là ngươi...

Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ không ngừng va chạm, phát ra thanh âm làm cho người ta cảm thấy toàn thân sởn gai ốc.

Thanh âm này hợp với giọng điệu oán độc của ma đầu càng khiến cho người ta sợ hãi rùng mình

Vũ La nhìn tình cảnh xung quanh hoang tàn khắp nơi, đau lòng lắc đầu:

- Làm ác đầy trời, đây là ngươi tự chịu diệt vong!

- Ha ha ha...

Ma đầu cười lạnh một trận:

- Nhưng ta càng ngày càng lớn mạnh.

Một đám tu sĩ thừa dịp ma đầu nói chuyện cùng Vũ La, lặng lẽ thối lui theo bờ sông. Ma đầu cũng không quay đầu lại, thình lình điểm ra một chi, một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ nháy mắt xuất hiện trên đầu những người này, ngay sau đó chính là một tràng tiếng kêu thảm thiết.

- Các ngươi chính là thức ăn của bản tọa, bị bản tọa nuôi nhốt, đừng mong chạy trốn!

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, trong cơ thể một tu sĩ thình lình phun ra một ngọn lửa màu vàng, đẩy lui đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đang tấn công xung quanh mình, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ:

- Đằng nào cũng chết, mọi người liều mạng đi thôi!

Mấy ngàn tu sĩ lại bị một ma đầu tàn sát bừa bãi như vậy, các tu sĩ đã bị đè nén sắp nổ tung. Tiếng gầm giận dữ này của y nhất thời được vài chục người hưởng ứng, từ bốn phương tám hướng xông về phía ma đầu kia.

Trong những người này không thiếu cao thủ, mấy chục người cùng nhau phát động, hỏa vân che kín bầu trời cũng bị mở ra một chút, ánh mặt trời sáng rực theo khe hở chiếu xuống mặt đất.

- Ha ha ha...

Ma đầu kia cất tiếng cười rộ:

- Tới vừa đúng lúc!

Ma đầu há miệng thật to, lập tức có vô số Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ bay ra, chia thành hàng chục đám trước người y, mỗi đám ăn thịt một tu sĩ, lập tức vang lên những tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Vũ La vung tay lên, mấy chục đạo linh văn màu vàng nhạt bay ra, mỗi đạo bay về phía một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ.

- Ngươi cũng chỉ có thủ đoạn này sao? Tiến bộ thật sự là quá chậm chạp, chiêu này đã vô dụng đối với ta rồi.

Ma đầu cười lạnh nói.

Vũ La nhàn nhạt hỏi ngược lại:

- Có thật không?

Hàng chục đạo linh văn kia chui vào trong những đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, ban đầu ma đầu kia còn gắng gượng chống đỡ, muốn điều khiển Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ nuốt chửng linh văn. Nhưng chỉ chịu được trong chốc lát rốt cục không chịu được nữa, ma đầu rống to một tiếng giải tán những đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ.

Hàng chục đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ tản ra, một số Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ bị linh văn màu vàng nhạt giết chết rơi xuống bên dưới lả tả.

- Hay quá!

Các tu sĩ xung quanh lớn tiếng hoan hô, ra sức cổ vũ.

Kể từ khi ma đầu kia xuất hiện, có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản, dường như hết thảy pháp bảo, linh phù, pháp thuật trước mặt y cũng là vô dụng. Hiện tại, rốt cục có người có thể khắc chế ma đầu kia, dường như mọi người một lần nữa nảy sinh hy vọng.

- Hảo tiểu tử, bản tọa thừa nhận bây giờ còn không làm gì được cho ngươi, nhưng ngươi cũng đừng mơ tưởng ngăn cản ta, ha ha ha!

Ma đầu cũng không tức giận, rống to liên tục, bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ ngưng tụ thành hình người kêu ầm một tiếng tản ra, hóa thành vô số Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ to bằng nắm tay bay lượn đầy trời. Ma đầu lại tiếp tục kêu to:

- Ngươi muốn cứu những người này ư, một lần ngươi có thể phóng xuất bao nhiêu đạo linh văn, ngươi có thể cứu được bọn chúng sao, ha ha ha...

Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ bay đầy trời vô xuống khắp nơi, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. Có ít nhất trên trăm tên tu sĩ bị công kích, hơn nữa phạm vi phân bố cực kỳ rộng lớn, hai bên bờ sông Hoài Sơn hà, nơi đâu cũng là chiến trường.

- Không còn kịp nữa, ngươi chắc chắn không còn kịp nữa!

Ma đầu rống to khiêu khích.

Sắc mặt Vũ La trở nên hết sức khó coi, ma đầu nói không sai, cho dù là hắn có thể trong nháy mắt thả ra trên trăm đạo linh văn bằng Vu lực màu vàng sẫm, hắn cũng không thể đồng thời chiếu cố đến nhiều người như vậy.

Huống chi loại linh văn phối hợp Vu lực màu vàng sẫm này chính là loại phân chi linh văn Thần Thú bên trong Tiên mộ Hoài Sơn hà, hiểu biết của Vũ La về loại linh văn này vô cùng hữu hạn, một lần nhiều nhất chỉ có thể thả ra ba mươi đạo, mới vừa rồi chính là cực hạn của hắn.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, xen lẫn tiếng kêu cứu càng ngày càng nhiều.

Ma đầu vô cùng đáng ghét, y cố ý đùa với các tu sĩ, làm cho bọn họ phải liều mạng chạy trốn, không ngừng cầu cứu Vũ La, để chọc tức hắn.

Vũ La ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:

- Chỉ có thể tận nhân lực tri thiên mệnh mà thôi...

Hắn khoát tay, ba mươi đạo linh văn bay ra, linh văn bay về phía một số Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ khiến cho chúng phải lùi bước, cứu được ba mươi tu sĩ. Nhưng đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này lại nhanh chóng bổ nhào sang những tu sĩ khác.

Lực khống chế của Vũ La đối với linh văn phối hợp Vu lực màu vàng sẫm này, so ra kém hơn nguyên hồn ma đầu ký sinh trên Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ. Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vô cùng linh hoạt, lúc nào cũng đi trước một bước.

Những tiếng kêu thê lương thảm thiết vẫn không ngừng vang lên. Càng ngày ma đầu càng trở nên ác độc, không còn giống như lúc trước, một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ xông tới lập tức ăn thịt vài tu sĩ hoặc vài chục tu sĩ. Hiện tại y ăn thịt từng người một, cho dù đồng thời vây khốn vài chục tu sĩ, cũng chỉ huy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ ăn từng người mà thôi.

Mỗi một tu sĩ bị ăn thịt phát ra một tiếng hét thảm, sau khi ăn thịt một người, ma đầu thích chí kêu lên một tiếng, khiến cho Vũ La tức tối trán nỗi gân xanh.

- Vũ La, Vũ La cứu mạng...

Những tiếng kêu thét không ngừng vang lên, Vũ La nhìn đâu cũng thấy tu sĩ bị Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ truy đuổi.

Bỗng nhiên một tiếng kêu to truyền đến:

- Vũ Đại nhân, Vũ Đại nhân cứu mạng, ta còn có một mỏ Ngọc Tủy, xin hiến tặng cho ngài, van xin ngài cứu mạng ta...

Thanh âm này có vẻ quen tai, Vũ La theo hướng thanh âm nhìn sang, không ngờ là Đại trưởng lão Biện Tây Lương của La Phù sơn.

Biện Tây Lương cũng là đường đường Đại Năng, nhưng trước mặt ma đầu vẫn không chịu nổi một đòn. Y đã bị một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ bao bọc vây quanh, mấy món pháp bảo cũng đã rơi xuống. Đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lập tức nhào tới, thoải mái gặm nhấm những món pháp bảo này.

Biện Tây Lương chỉ có thể dựa vào linh nguyên hùng hậu của mình cố gắng chống đỡ. Nhưng số lượng Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ càng ngày càng nhiều, vòng vây không ngừng thu nhỏ lại, hiển nhiên y cũng chống đỡ không được bao lâu nữa.

Bên cạnh Vũ La, dù là Xiêm trưởng lão cũng phải thủ kín, chỉ có thể bảo vệ được mình và Ngọc Cửu Long, căn bản không đủ lực cứu viện người bên cạnh. Trên toàn chiến trường chỉ có mình Vũ La có được lực uy hiếp chân chính với ma đầu.