Tiểu Thư Thần Toán

Chương 267: Ủy thác trọng trách




Editor: Nguyetmai

"Trước đây bọn họ từng không ít lần bị đám người Triệu Tứ tiểu thư chọc giận, huynh đã giúp bọn họ báo thù, tất nhiên bọn họ sẽ cảm kích huynh rồi. Chuyện lõa thể chạy nhông trước đây, nói đến thì không hay lắm. Nhưng hôm nay huynh đã gạt được đám người Triệu Tứ tiểu thư một món tiền lớn như thế, khiến đám người đó tự lấy đá đập vào chân mình, đương nhiên bọn họ sẽ mừng thầm trong lòng rồi." Mộc Nam giải thích.

Lúc này Mộc Hàn Yên mới chợt hiểu ra, tuy hai nhà Triệu gia và Chu gia luôn coi Mộc gia là kẻ địch, nhưng lại không dám công khai gây sự, dù sao Mộc gia ở thành Hắc Thạch cũng là một phân chi của Mộc thị ở kinh thành, địa vị lớn hơn bọn hắn nhiều. Nhưng ngoài mặt thì không dám đối địch, bên trong lại âm thầm dung túng không hề ngăn cản vãn bối nhà mình gây khó dễ cho vãn bối của Mộc gia. Dù sao cũng chỉ là mấy đứa nhóc con mà thôi, Mộc gia không thể nào chỉ vì chuyện giữa đám trẻ con mà gây chiến được.

Vì thế đám người Triệu Tứ tiểu thư không chỉ nhắm vào Mộc Hàn Yên, mà chỉ cần có cơ hội là bọn chúng sẽ không buông tha cho bất kỳ tiểu bối nào của Mộc gia. Những thiếu niên thiếu nữ này còn nhỏ tuổi hơn cả Mộc Hàn Yên, luận về tâm cơ thì làm sao mà so được với loại tiện nhân như Triệu Tứ tiểu thư, ít nhiều gì cũng sẽ phải chịu thiệt trong tay nàng ta.

Hôm nay Mộc Hàn Yên đã khiến Triệu Tứ tiểu thư và Chu Khải phải ngậm đắng nuốt cay, cả hai đều phải lõa thể chạy một trận, Nguyên Thiên Ba và Trần Hi Phàm cũng bị đánh thành đầu heo, đương nhiên những tiểu bối này đều cực kỳ vui sướng.

Lúc này rốt cuộc tâm trạng của Mộc Hàn Yên cũng tốt hơn một chút. Dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều hiểu lầm nàng là kẻ thích xé áo nam nhân.

Nàng nhanh chóng tới phòng nghị sự, trông thấy gương mặt lạnh lùng của Mộc Duệ An, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão, tất cả các đệ tử trẻ tuổi đều lặng thinh không bàn tán nữa, cung kính hành lễ vấn an.

"Hôm nay ta triệu tập mọi người tới đây, là vì muốn tuyên bố một chuyện cực kỳ quan trọng." Thấy người đến đã gần như đông đủ, Mộc Duệ An bèn trầm giọng nói.

Phía dưới lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nhìn Mộc Duệ An không chớp mắt.

"Nhất phòng của Tam trưởng lão Mộc Tử Thanh, Mộc Tứ thúc, hôm trước ra ngoài thu mua dược thảo, lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về. Chúng ta đã tìm hiểu từ nhiều nguồn tin, rất có khả năng đệ ấy đã bị giam giữ ở thành Tú Thủy, trưởng bối trong gia tộc đều có việc quan trọng không thể rời khỏi, nên muốn chọn ra vài người trong số các ngươi để đi thám thính thực hư. Nếu như có thể thì phải ứng cứu Tử Thanh trở về." Mộc Duệ An nói tiếp.

Mộc Hàn Yên nghi hoặc nhìn phụ thân, xem ra Tam trưởng lão đã chuyển lời của Khúc Sơn Linh đến phụ thân và mấy vị trưởng lão, đây chính là chuẩn bị ra tay cứu người rồi.

Nhưng cho dù muốn cứu người cũng đâu đến lượt mấy tiểu bối như bọn họ chứ. Tuy tuổi tác của Mộc Tử Thanh không lớn, nhưng ít nhất cũng phải lớn hơn bọn họ bảy tám tuổi, tu vi cũng cao hơn một cấp, hơn nữa bối phận cũng trên bọn họ một bậc, muốn cứu người thì nên là các thúc thúc của các nhà đi cứu mới đúng.

Các tiểu bối khác chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều, nghe thấy Thành chủ nói sẽ giao trọng trách này cho mình thì bọn họ đều cảm thấy vui mừng khôn xiết.

"Gia chủ đại nhân, để con đi cho."

"Con cũng đi, cho con đi với." Một đám tiểu bối tranh nhau nói, trên mặt đều lộ vẻ hưng phấn.

"Không cần tranh nhau, phái ai đi thì ta và Gia chủ đại nhân, cả Nhị trưởng lão cũng tự có sắp xếp rồi, cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy, không đến lượt các ngươi làm loạn." Tam trưởng lão sầm mặt, lớn tiếng quát một câu.

Tất cả mọi người đều lập tức im bặt. Sản nghiệp của gia tộc đều do một tay Tam trưởng lão quản lý, nói cách khác, tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ đều nằm trong tay Tam trưởng lão, vì thế nhiều lúc Tam trưởng lão còn có uy nghiêm hơn cả những người khác, không ai dám đắc tội với ông ta.

"Ai đi chúng ta đều đã định sẵn rồi, hiện tại cần chọn ra một người dẫn đầu cả nhóm, chuyện này liên quan đến an nguy của Tử Thanh, tuyệt đối không được hành sự qua loa làm hỏng chuyện lớn." Lúc này Nhị trưởng lão cũng nghiêm khắc nói.

Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Nhị trưởng lão, càng không có ai dám lên tiếng, sự hưng phấn ban đầu như bị một xô nước đá giội tắt sạch.

Lúc mới bắt đầu, bọn họ không hề ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, cứ nghĩ có thể mượn cơ hội này ra ngoài chơi ngắm nghía cảnh vật thế gian, nhưng thấy Gia chủ đại nhân và hai vị trưởng lão đều thận trọng đến vậy, bọn họ liền biết sự việc không hề đơn giản như thế.