Tiểu Thư Thần Toán

Chương 277: Lỗi tại vận may quá tốt?




Editor: Nguyetmai

"Cái gì, hai mươi vạn lượng? Ngươi tưởng tiền của nhà chúng là đều là nhặt được sao? Ngươi có biết bắt đầu từ tằng tổ phụ của ngươi, Nguyên gia chúng ta đời này qua đời khác phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mới có gia nghiệp như ngày hôm nay không? Ngươi tưởng kiếm ra hai mươi vạn lượng là dễ lắm sao?" Trời còn chưa sáng, Nguyên phủ đã truyền đến tiếng quát mắng vô cùng giận dữ của Gia chủ đại nhân.

"Cái gì, học viện Chính Anh, sao ngươi lại trêu chọc tới quái vật khổng lồ này chứ, đó là nơi mà Nguyên gia cỏn con như chúng ta có thể trêu chọc nổi sao?" "Đánh, đánh, đánh thật mạnh cho ta, đánh chết, đánh tàn phế cũng không sao.

Thật là khiến lão phu tức chết, khiến lão phu tức chết rồi!" Sau đó, tiếng gào thét giận dữ của Nguyên Gia chủ và âm thanh trầm đục của tấm gỗ đánh vào người lại truyền đến.

Nguyên Thiên Ba đáng thương, bây giờ thì không cần giả bộ rồi, chắc chắn ho ra máu.

..."Ngươi...

Ngươi, cái đồ bất tài này, sao dám đồng lõa với Triệu gia và Chu gia chứ, cho dù Mộc Hàn Yên có bất tài như thế nào đi nữa thì ngươi có thể đắc tội được sao? Sao ngươi lại làm ra chuyện ngu xuẩn thế này chứ? Thôi đi, thôi đi, chuẩn bị tiền, còn nữa, lôi nó ra ngoài trước cho ta, trừng trị theo gia pháp." Trần gia cũng truyền đến tiếng chửi mắng bi phẫn muốn chết của Trần lão Gia chủ.

...

Chu gia thì trái ngược...

yên tĩnh hơn nhiều, dù sao cũng là một trong những đại gia tộc chỉ xếp sau Mộc gia ở thành Hắc Thạch.

Sức kiềm chế của Chu Gia chủ tốt hơn nhiều so với hai vị Gia chủ trước đó, có điều, từ tiếng kêu thảm thiết của Chu Đại công tử thỉnh thoảng truyền đến, có vẻ cơn giận dữ của ông ta cũng không kém hai vị Gia chủ kia.

...

So sánh ra thì sự yên tĩnh của Triệu gia có vẻ hơi khác thường.

"Linh Tiên đã phạm lỗi lớn, xin tổ phụ đại nhân trách phạt." Triệu Tứ tiểu thư kể xong quá trình sự việc, quỳ rạp xuống trước mặt Triệu Gia chủ.

"Con đã phạm lỗi gì?" Triệu Gia chủ hỏi.

Triệu Tứ tiểu thư trầm mặc, nàng ta đã phạm lỗi gì? Kế hoạch lần này từ đầu tới cuối có thể nói là hoàn toàn kín kẽ, Mộc Hàn Yên cũng rất phối hợp mà nhảy vào cái bẫy của bọn họ.

Thế nhưng ai mà biết được, cuối cùng Mộc Hàn Yên lại ấp ra được điểu sư từ quả trứng vốn đã bị nhận định là chỉ có thể ấp ra chim cút kia chứ.

Nếu như nhất định phải nói ra lỗi thì cũng là lỗi tại vận may của Mộc Hàn Yên quá tốt.

"Có phải con cảm thấy vận may của Mộc Hàn Yên quá tốt không?" Triệu Gia chủ như nhìn ra tâm tư của Triệu Tứ tiểu thư, hỏi."Vâng, Triệu Tư Ninh đã nói ngay cả sư thúc của huynh ấy ở học viện Chính Anh cũng chắc chắn quả trứng điểu sư kia chỉ có thể ấp ra chim cút, ai biết được vận may của Mộc Hàn Yên lại tốt như vậy, sao hắn có thể ấp ra điểu sư được chứ?" Cho đến bây giờ, Triệu Tứ tiểu thư cũng không dám nghĩ tất cả những điều này là do Mộc Hàn Yên cố tình gây ra, bởi vì theo nàng ta thấy đó vốn là chuyện không thể.

"Con có từng nghĩ, thực ra là con đã xem thường Mộc Hàn Yên không?" Triệu Gia chủ đột nhiên hỏi.

"Cái gì, điều này sao có thể chứ?" Triệu Tứ tiểu thư nhìn tổ phụ một cách khó tin.

Nàng ta đấu đá với Mộc Hàn Yên từ nhỏ đến lớn, nàng ta còn không biết tên ăn hại này có bản tính và thực lực gì sao, làm sao có thể là xem thường hắn chứ? "Triệu gia chúng ta vốn cũng là thế gia ở kinh thành, mấy nghìn năm trước, địa vị thậm chí còn không thua kém Mộc gia." Triệu Gia chủ không nóng vội, chậm rãi giải đáp nghi hoặc."Cái gì, Triệu gia chúng ta từng là thế gia ngang bằng với Mộc gia ở kinh thành, vậy sao lại có thể lưu lạc đến thành Hắc Thạch?" Triệu Tứ tiểu thư bị lời nói của tổ phụ làm cho khiếp sợ.

Tông gia Mộc thị ở kinh thành, đó chính là thế gia giàu có quyền thế đến ngay cả hoàng gia cũng phải lấy lễ mà tiếp đãi.

Triệu Tứ tiểu thư cũng tự mình biết mình, nàng ta biết Triệu gia bọn họ cũng chỉ đấu được một chút với chi nhánh Mộc thị ở thành Hắc Thạch mà thôi, so với tông gia Mộc thị ở kinh thành, đến xách giày cũng không xứng.

Nàng ta cũng chưa từng dám tưởng tượng, gia tộc của mình từng là thế gia siêu cấp, được đánh đồng với Mộc thị ở kinh thành.

Nàng ta càng không dám tưởng tượng thế gia siêu cấp như vậy sao lại sa sút đến nông nỗi này.