Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 52: Ngày đầy tháng




Ba ngày sau, rượu đầy tháng cực kỳ long trọng cử hành trong cung, lần này Lưu Hoài Diệp hạ lệnh kinh thành chúc mừng ba ngày, mức độ phô trương so sánh với khi trưởng tử của Lưu Hoài Diệp lúc trước ra đời có thể nói là trên trời dưới đất.

Ngày rượu đầy tháng đó, hạ lễ ba đứa nhỏ đang say ngủ nhận được chất đầy hai gian phòng, mà làm sinh phụ của đứa nhỏ, hạ lễ Bạch Tang Vận thu được càng khiến cho người ta hoa cả mắt, hết sức quý hiếm. Cùng ngày, Bạch Tang Vận mặc cung phục chính thức, từ hoàng đế Lưu Hoài Diệp tự mình ôm nhập tiệc, Lam Khuyết Dương thì canh giữ ở bên kia của hắn. Tư thế như vậy đã là báo cho mọi người biết quan hệ của ba người hắn, nhưng Lưu Hoài Diệp thân là hoàng đế nếu đã vui vẻ tiếp nhận, những người khác cũng không dám lắm miệng nói cái gì.

Lúc này đã vào đông, vết thương của Bạch Tang Vận mặc dù chưa hoàn toàn khép lại, nhưng đã có thể xuống giường đi lại, ngồi trên ghế lót đệm mềm, Bạch Tang Vận từ đầu đến cuối đều vui vẻ cười, vì con hắn, vì hai nam nhân của hắn.

Chưa đến nhi lập, hắn lại đầu đầy sợi bạc, sợi bạc này bao hàm một đoạn quá khứ làm cho hắn thống khổ, nhưng bây giờ, hết thảy tất cả lại sớm đã theo chân tâm hai người kia che chở cùng với sự ra đời của đứa nhỏ mà tan thành mây khói, lưu lại chỉ là hồi ức mờ nhạt ngẫu nhiên.

Cười và nói chuyện với chư vị đại thần tiến đến mời rượu, Bạch Tang Vận lấy trà thay rượu đáp lễ mọi người. Giữa ánh mắt lưu chuyển, Bạch Tang Vận thấy được một vị nữ tử miễn cưỡng tươi cười. Chỉ nhìn thoáng qua, Bạch Tang Vận liền quay tầm mắt lại nhìn về Trì Tuấn cùng Ngô Trác Quần nâng chén với hắn, cúi đầu uống trà, Bạch Tang Vận nói trong lòng: Tình quận chúa, xin lỗi, ta biết ngươi vẫn yêu Khuyết Dương, thế nhưng… ta là một người ích kỷ, ta mặc dù từng nghĩ muốn tác hợp ngươi với Khuyết Dương, nhưng đấy chẳng qua là tận lực làm trách nhiệm của huynh trưởng mà thôi, Khuyết Dương… Ta không muốn cũng sẽ không tặng cho bất luận kẻ nào, bởi vì, ta yêu y. Ta biết Khuyết Dương sẽ không rời khỏi ta, vì thế ta không để ý có người thích y, mà hiện giờ, Khuyết Dương lại là cha của đứa nhỏ bọn nó. Có lẽ ngươi hận ta chiếm lấy y, thế nhưng, hắn cái gì cũng có thể nhường, nhưng trên đời này có hai người, hắn là đến chết cũng sẽ không nhường.

“Tang Vận, nghĩ gì thế?” Tay trái nắm lấy cái tay đặt trên đùi của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp thấp giọng hỏi.

Bạch Tang Vận ngẩng đầu, không để ý rất nhiều ánh mắt xung quanh, để sát bên tai Lưu Hoài Diệp nói một câu, chỉ thấy Lưu Hoài Diệp đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó liền cực kỳ cao hứng ôm Bạch Tang Vận, tiếp đấy lại không ngừng gắp món Bạch Tang Vận thích ăn hướng trong bát hắn.

“Tang Vận, ăn nhiều chút, ngươi chính là phải tẩm bổ cho tốt.” Lưu Hoài Diệp hết sức có thể biểu hiện tình yêu đối với Bạch Tang Vận. Không nghĩ tới có thể ở chỗ này nghe được Tang Vận nói yêu hắn.

Lam Khuyết Dương liếc nhìn Bạch Tang Vận, Bạch Tang Vận hắn đang hỏi chính mình, không nhìn đạo ánh mắt tràn ngập ai oán kia nữa, Bạch Tang Vận thấp giọng nói: “Khuyết Dương, ta chờ ngày này chờ đã lâu.”

“Tang Vận, ngươi bây giờ làm cha rồi, cũng đừng lại tùy hứng nữa.” Lam Khuyết Dương tự mình châm trà cho Bạch Tang Vận, hắn biết có người luôn luôn đang nhìn mình, bất quá, với hắn mà nói, người hắn quan tâm chỉ có bên cạnh này, còn có ba đứa con.

“Hoài Diệp, ta đi về trước.” Bạch Tang Vận không thể ngồi lâu ăn được phân nửa chuẩn bị hồi cung, Lam Khuyết Dương vừa nghe đứng lên, “Hoàng thượng, ta bồi Tang Vận về trước.”

“Ừ, Tang Vận nên nghỉ ngơi.” Tận mắt thấy quá trình đứa nhỏ ra đời, Lưu Hoài Diệp đương nhiên biết Bạch Tang Vận bị đau như thế nào.

Lần này, Bạch Tang Vận nhìn về phía trong mắt Lưu Uẩn Tình mang theo vài phần áy náy, trong lời nói cung tiễn của các đại thần theo Lam Khuyết Dương hồi cung.

“Tang Vận…” Che Bạch Tang Vận bên trong áo choàng thật dày trên người mình, Lam Khuyết Dương khẽ gọi.

“Khuyết Dương…” Trước mắt một mảnh tối đen, nhưng Bạch Tang Vận lại yên tâm đi về phía trước, “Ta rất cao hứng.” Lam Khuyết Dương không có hỏi vì sao, đợi lời nói phía sau của Bạch Tang Vận. “Ta rất cao hứng ngươi không thích nữ tử khác… rất cao hứng trong lòng ngươi vẫn chỉ có ta.”

Lam Khuyết Dương nắm thật chặt cánh tay Bạch Tang Vận, “Tang Vận, cho dù ngươi lúc trước không có thích ta, ta cũng sẽ tìm cách có được ngươi.”

“Nha?” Bạch Tang Vận cả ngày vô cùng hiếu kỳ, “Ngươi tính toán làm sao có được… vi huynh đây?”

“Gạo nấu thành cơm.” Câu trả lời của Lam Khuyết Dương khiến cho Bạch Tang Vận cười ra tiếng.

“Ngươi cũng không sợ ta giận?” Người nọ là định bụng bá vương ngạnh thượng cung (1) nha.

Lam Khuyết Dương nở nụ cười hiếm thấy, “Tang Vận có lẽ sẽ giận, nhưng ta biết, ngươi sẽ không giận quá lâu.”

“A…” Bạch Tang Vận không biết là nên giận hay nên cười, người này thật sự là hiểu mình a, “Khuyết Dương, thế nhân đều nói nam tử tương luyến đi ngược với luân thường, chung quy bởi vì nam tử không thể lưu lại con nối dõi, sẽ cắt đứt huyết mạch… Nhưng hôm nay, ta có thể an tâm đứng ở bên cạnh các ngươi, bởi vì, ta Bạch Tang Vận tuy là nam tử, nhưng ta cũng có thể lưu lại con nối dõi, tình của Bạch Tang Vận ta, Bạch Tang Vận ta tự mình có thể gánh vác.”

Thân mình bị ôm lấy, hai cánh tay Bạch Tang Vận cuốn lấy cổ Lam Khuyết Dương, dưới ánh trăng, hắn một đầu tóc bạc tản ra cảm giác mát dìu dịu, nhưng ôn nhu trong đôi mắt tích nước của hắn lại làm cho tim Lam Khuyết Dương đập thình thịch.

“Tang Vận… Giao ngươi cho chúng ta được không?” Đừng lại phiền lòng vì bọn họ, đừng lại một mình gánh chịu khổ não, toàn tâm giao chính mình cho bọn họ.

Hai tay ôm Lam Khuyết Dương ổn định thân mình, Bạch Tang Vận nhìn nam tử cao lớn trước mắt này. Rõ ràng là chính mình lượm hắn về, nhưng từ khi nào, người này bắt đầu đứng phía sau hắn coi chừng cho hắn, che chở hắn. Vì hắn, người này cũng chịu không ít ủy khuất.

“Ta… Không phải đã ở trên tay các ngươi rồi?” Hai người như thế, hắn sao có thể không giao?

“Khuyết Dương, không phải bảo ngươi mang Tang Vận hồi cung sao? Sao còn đang dây dưa trên đường?” Thanh âm có chút bất mãn phía sau truyền đến, Bạch Tang Vận vội nhìn sang, “Ta nói ngươi còn phải có một hồi cơ, Hoài Diệp.” Kéo Lam Khuyết Dương một cái, Bạch Tang Vận bảo hắn buông mình xuống.

“Không sai biệt lắm, lại tiếp tục ở đó, không để cho bọn họ làm ta quá chén là không thể.” Nắm lấy tay Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp đi hướng tẩm cung, trên người tung bay mùi rượu, lộ vẻ là uống không ít, vẻ vui mừng trên mặt cả đêm cũng không lui. Lam Khuyết Dương thì kéo tay kia của Bạch Tang Vận qua, cùng Lưu Hoài Diệp hai người che Bạch Tang Vận ở giữa, hắn mặc dù cũng uống một ít, nhưng vì thói quen, hắn chỉ là nhấp một chút thôi.

Lưu Hoài Diệp há có thể mất hứng? Người mình yêu nhất sinh hạ ba đứa nhỏ cho hắn, mà Tang Vận tuy có kinh, nhưng là vô hiểm, hiện giờ người yêu, đứa nhỏ hắn đều đã có được, Huệ Diệu cũng là mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, thân là hoàng đế, hắn đương nhiên cao hứng, nghĩ đến ba tiểu gia hỏa kia, đặc biệt là lão Tam làm cho người ta vui mừng nhất, Lưu Hoài Diệp liền cười toe toét.

“Tang Vận, ngươi sau này có lẽ không cách nào làm một ông lão nhàn nhã, thả câu phẩm trà ven sông Tiêu Tương nữa rồi…” Lưu Hoài Diệp đột nhiên cảm thán nói, “Thân là người của hoàng thượng, Tang Vận ngươi nhất định không thể trải qua cái loại cuộc sống của bình dân bách tính đó, bất quá, ta đáp ứng ngươi, sau này Tang Vận muốn làm, chỉ cần không ảnh hưởng tới thân thể của ngươi, ta đều cho phép.” Lưu Hoài Diệp ưng thuận hứa hẹn, nhưng để lại phần ngoại lệ.

“Cái gì gọi là không ảnh hưởng đến thân thể của ta?” Trong mắt Bạch Tang Vận có hiểu rõ hỏi.

“…” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương liếc nhau, hai người truyền lại ý tứ tương đồng, sau đó Lưu Hoài Diệp nói: “Khí hậu Trạch Yên không dễ chịu bằng Huệ Diệu, hơn nữa đường sá xa xôi, thân mình ngươi lại không tốt, sau này nếu muốn gặp Thượng Quan Vân, ta sẽ phái người mời bọn họ đến Huệ Diệu, về phần ngươi đến Trạch Yên xem hắn, ta thấy liền miễn đi.” Lưu Hoài Diệp thủy chung chưa từng quên chuyện Bạch Tang Vận đã đáp ứng Thượng Quan Vân. Chê cười, Thượng Quan Vân kia luôn cảm thấy hắn và Khuyết Dương không xứng với Tang Vận, hắn sao có thể để cho Tang Vận đi Trạch Yên. Mà Thượng Quan Vân là hoàng đế, nói vậy cũng không có thể theo tính nết du ngoạn xung quanh, hắn cũng không thể cho Thượng Quan Vân tìm nam nhân khác cho Tang Vận! Hơn nữa thân mình Tang Vận cũng là không chịu được mệt nhọc, yêu cầu như thế của hắn cũng là hợp tình hợp lý.

Bạch Tang Vận bất đắc dĩ lắc đầu, hai người kia… “Nếu thật muốn đi, ta cũng sẽ để Khuyết Dương theo cùng, chưa nói đến Thượng Quan Vân bên kia, Trạch Yên ta còn thật muốn đi nhìn một cái. Trước đây quá vội, nơi đã đi qua rất ít, nhớ tới cũng là có chút tiếc nuối, đợi tụi nhỏ lớn, nếu có thể được, ngươi cũng bồi ta đi ra một chút, ba người chúng ta thật đúng là chưa từng cùng nhau đi chơi đâu.” Từ sau khi đến kinh thành, hắn liền bắt đầu bận rộn xử lý Vận phường, thời gian nhàn nhã duy nhất chính là uống rượu cùng mấy người bọn hắn trên hồ Tiêu Tương. Lúc còn trẻ, hắn cũng từng muốn xem thử phong tình của địa phương khác, cũng muốn thể hội một chút tâm tình khác biệt.

“Được… Chờ Vận Tranh lớn, ta nhất định cùng ngươi đi đi ra ngoài.” Nắm chặt bàn tay trong tay vẫn không bao nhiêu thịt, Lưu Hoài Diệp chờ mong ngày đó đến.

“Hoài Diệp.”

“Ngươi nói.”

“Ta muốn đón Hãn Triệt hồi cung, nó còn nhỏ, bây giờ ta cũng không thể thường xuyên xuất cung đi xem nó, mang về với Vận Tranh chúng nó cũng có bạn, tương lai, giữa tụi nhỏ cũng sẽ không xa lạ.”

Hơn nửa năm không gặp, đứa nhỏ kia trưởng thành không ít, thấy hắn lại vẫn nhớ rõ, ôm không muốn buông tay. Mặc dù không phải hắn thân sinh, nhưng sau khi làm cha, hắn lại càng thêm thương đứa nhỏ sinh ra đã không còn cha mẹ ấy.

“Tùy ngươi, chỉ cần ngươi cao hứng là được.” Đối với Bạch Hãn Triệt, Lưu Hoài Diệp cũng không còn chán ghét như lúc trước, bây giờ hắn có thân cốt nhục của mình, Bạch Hãn Triệt hắn cũng sẽ không lại để trong lòng, bất quá, hắn không có cách nào bỏ ra quá nhiều tâm lực đối với đứa nhỏ kia, dù sao sự ra đời của nó cũng không vinh dự gì, cũng là việc làm cho hắn cực kỳ mất mặt. Nghĩ đến, hắn cũng không phải người lòng dạ rộng lớn gì, đứa nhỏ… vẫn là của mình thật tốt.

………

Nửa đêm, Lưu Hoài Diệp sau khi Bạch Tang Vận ngủ say nhẹ nhàng đứng dậy, Lam Khuyết Dương nhìn hắn một cái, cũng nhẹ nhàng rút cánh tay bị Bạch Tang Vận gối ra xuống giường.

Sau khi hai người mặc xong, đến cách gian nhìn nhìn ba đứa con đang ngủ say, cùng nhau ra khỏi tẩm cung.

“Hoàng thượng, vương gia.” Thị vệ ngoài tẩm cung thấy Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đột nhiên đi ra, lập tức căng thẳng kêu lên, nghĩ có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?

“Đến ngục lao.” Ánh mắt Lưu Hoài Diệp u ám.

“Dạ.”

Chú thích

(1) bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian ↑