Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 53: Người xưa chuyện xưa




Trong ngục lao tràn ngập một cỗ vị mốc cùng với mùi tanh hôi hỗn tạp, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương thong thả đi tới, người dẫn đường phía trước giương cây đuốc cẩn thận dẫn đường. Ngoặt một ngã rẽ, xuất hiện một cái thang, Lưu Hoài Diệp ngừng một chút, sau đó đi xuống, lại rẽ một ngã nữa, nhưng là một phòng giam rộng rãi, trong phòng giam giam giữ một người, người này sắc mặt tái nhợt, tóc hơi có chút hỗn độn, y phục màu trắng có chút không sạch sẽ sau khi phòng giam xuất hiện ánh sáng người này liền tỉnh lại, tứ chi khóa trong xích sắt, sau khi nhìn thấy người xuất hiện phát ra tiếng vang. Có người khiêng đến hai chiếc ghế dựa, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương ngồi xuống nhìn người trong lao.

“Khó được hoàng thượng hôm nay có nhã hứng như thế trước đêm khuya tới thăm thần đệ.” Lưu Hoài Vĩ ngồi dậy giọng nói có chút bén nhọn mà giễu cợt nói, trong mắt nhìn về phía Lưu Hoài Diệp tràn đầy hận ghen cùng không cam lòng, “Thế nào, chính là tử kỳ của thần đệ tới rồi?” Ngữ khí mặc dù bình tĩnh, nhưng hoảng loạn hiện lên trong mắt lại tiết lộ căng thẳng của hắn.

“Hoài Vĩ, tính tính, trẫm đã hơn ba năm không có tới nhìn ngươi. Nói như thế nào ngươi cũng là huynh đệ của trẫm, mặc dù trẫm hận ngươi, nhưng trẫm không giống ngươi, làm huynh trưởng, tình nghĩa huynh đệ này thỉnh thoảng vẫn là phải để ý một chút.” Không có bị lời nói của Lưu Hoài Vĩ kích thích, Lưu Hoài Diệp lãnh đạm nói, phất tay, bảo người bên cạnh lánh đi.

“A! Tình nghĩa huynh đệ…” Lưu Hoài Vĩ nghe xong cười to mấy tiếng, sau đó “phụt” phun ra đờm hướng Lưu Hoài Diệp, bất quá đờm này trước khi đụng tới Lưu Hoài Diệp đã bị chưởng phong của Lam Khuyết Dương vung tới bên cạnh.

“Lam Khuyết Dương… Ngươi con chó này vẫn còn đi theo hắn sao, cũng phải, Bạch Tang Vận đã chết, ngươi dù thế nào cũng phải bám chặt hoàng thượng, nếu không, vinh hoa phú quý ở đâu ra cho ngươi hưởng a…” Lưu Hoài Vĩ châm chọc mắng, Lam Khuyết Dương bất quá là dựa vào Bạch Tang Vận mới leo lên địa vị hoàng thượng có ngày hôm nay, nếu không phải là năm đó chính mình sơ suất, thiên hạ ngày hôm nay hẳn là của hắn! Đâu còn đến phiên hai người này diễu võ dương oai trước mặt mình!

Lam Khuyết Dương chỉ là mặt không thay đổi nhìn Lưu Hoài Vĩ, người trước mặt này sớm đã không còn hăng hái lúc trước, bất quá là một con chó điên sắp chết giãy giụa mà thôi, thấy ai cắn người đó, hắn cần gì phải tranh hơn thua với một người sắp chết, huống chi, hắn tin tưởng kế tiếp Lưu Hoài Diệp sẽ làm người này càng thêm thống khổ.

Ánh mắt Lưu Hoài Diệp lạnh xuống, hắn chạm chạm ban chỉ (1) ngọc trên tay, thân mình dựa về phía sau: “Trẫm hôm nay đến đây, ngoại trừ thăm ngươi một chút ra, còn có chuyện muốn nói cho ngươi.”

“Nha?” Trong mắt Lưu Hoài Vĩ lại hiện lên một tia bất an.

“Hôm qua trẫm vừa mới cử hành rượu đầy tháng trong cung, ba hoàng nhi của trẫm một tháng trước ra đời.”

Lưu Hoài Vĩ vừa nghe tiếp tục chờ câu nói tiếp theo của Lưu Hoài Diệp, hắn hiểu rõ Lưu Hoài Diệp lần này đến đây sẽ không chỉ là muốn nói cho hắn biết chuyện này.

“Mẹ của đứa nhỏ…” Lưu Hoài Diệp cười nhạt, “Là Tang Vận.” Lời của hắn vừa hạ xuống, Lưu Hoài Vĩ liền nhảy dựng lên, xích sắt phát ra tiếng vang thật lớn.

“Bạch Tang Vận?!” Người đã chết kia sinh ra ba đứa con cho Lưu Hoài Diệp?! Nam nhân kia?!

“Đúng vậy, chính là Tang Vận, Tang Vận mà ngươi cho rằng đã chết… Hắn sinh hạ cho trẫm ba hoàng tử, ngay một tháng trước.” Biểu tình kinh động của Lưu Hoài Vĩ làm Lưu Hoài Diệp sung sướng, trên mặt của hắn hiện lên nụ cười, bất quá có một nửa là nghĩ tới bốn người quan trọng nhất trong tính mạng của mình, “Tang Vận bị Lam Dục Dương đâm một kiếm, bất quá, lão thiên luôn luôn đứng ở phía bên trẫm, vì thế hắn không chết, chẳng những không chết, hắn còn sinh ra thái tử cho trẫm.” Không có giết người này, bất quá là thời cơ chưa tới, mà lúc này, không sai biệt lắm.

“Bạch Tang Vận sinh ra thái tử cho ngươi?… Ha ha… Ha ha ha… Truyện vô cùng đáng cười!” Lưu Hoài Vĩ không tin cười ha hả, cười đến ngay cả nước mắt cũng chảy ra, “Lưu Hoài Diệp, ta thấy ngươi là hồ đồ đi, Bạch Tang Vận chính là nam tử… Hắn biết sinh con?! Hừ! Ngươi sẽ không là tìm người thay hắn sinh sinh cho ngươi chứ.”

“Trẫm hà tất lừa ngươi? Trẫm cũng không có hứng thú để cho người ta chê cười trẫm.” Lưu Hoài Diệp cũng một bộ biểu tình lạnh nhạt, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Lưu Hoài Vĩ dừng cười.

“Trẫm chính là đến nói cho ngươi Tang Vận sinh ra đứa nhỏ cho trẫm, về phần tin hay không, đó là chuyện của ngươi.” Lưu Hoài Diệp còn nói một câu.

“Hắn sinh con cho ngươi?” Lưu Hoài Vĩ vẫn là không tin, nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lưu Hoài Diệp, một tia vui sướng xẹt qua trong mắt Lam Khuyết Dương, Lưu Hoài Vĩ nheo mắt lại… “Thật không, vậy cũng thật phải chúc mừng hoàng thượng…” Sao có thể?! Sau đó ánh mắt của hắn chuyển hướng Lam Khuyết Dương, “Lam Khuyết Dương… Ngươi con chó này cũng thật nhịn được ha, ngươi không phải thích Bạch Tang Vận nhất sao? Bây giờ lại đem hắn chắp tay cho người ta… Xem ngươi bây giờ phong quang vô hạn, xem ra Bạch Tang Vận hầu hạ hoàng thượng rất thư thái nha, nhưng mà cũng phải, nếu con cũng đã sinh, ngươi sau này càng tiền đồ vô lượng a.” Chẳng qua là một tạp chủng, nhưng lại cũng không để hắn vào mắt, Lưu Hoài Vĩ ác độc mắng.

Quanh thân Lam Khuyết Dương trong nháy mắt xuất hiện hàn ý, hắn tuyệt không dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào bất kính với Tang Vận, tay giơ lên bị Lưu Hoài Diệp ấn xuống, Lam Khuyết Dương phẫn nộ nhìn sang.

Lưu Hoài Diệp ra hiệu Lam Khuyết Dương chớ xúc động, mở miệng nói: “Lưu Hoài Vĩ, ngươi chỉ có thể nói mấy lời khó nghe, trẫm sẽ không so đo với ngươi, tâm tình trẫm gần đây rất tốt, sẽ không để ngươi ảnh hưởng đến trẫm. Trẫm còn muốn nói cho ngươi một chuyện, Tang Vận sinh ba đứa nhỏ, một đứa tên là Lưu Vận Tranh, một đứa tên là Lưu Tích Tứ, còn có một đứa…” Lưu Hoài Diệp cười nhìn Lưu Hoài Vĩ, thấy y nhìn chằm chằm mình, hắn mới chậm rãi nói, “Còn có một đứa… tên là Lam Vận Vanh… là con của Khuyết Dương.”

Nghe được lời nói của Lưu Hoài Diệp, Lưu Hoài Vĩ sửng sốt, nhìn hai người trước mặt, hắn lui về phía sau hai bước, sau đó lại cười ha hả: “Lưu Hoài Diệp ơi Lưu Hoài Diệp… Ta cũng thật bội phục ngươi… Ngươi nhưng lại nguyện ý cùng người khác chia sẻ Bạch Tang Vận… Ha ha ha… Có phải cảm thấy như thế kích thích hơn hay không, hay là nói…” Trên mặt Lưu Hoài Vĩ hiện lên mấy phần dâm ý, “Hoàng huynh thích xem Bạch Tang Vận rên rỉ dưới thân người khác? Cũng phải a, hắn từng bị lão Ngũ hảo hảo yêu thương một phen đấy, hoàng huynh cũng không để ý điều này, lại làm sao để bụng hắn tằng tịu với Lam Khuyết Dương chứ nhỉ?” Lưu Hoài Vĩ mắng được dị thường vui vẻ, không nghĩ tới Lưu Hoài Diệp lại sẽ cho hắn cơ hội như thế.

Mà Lưu Hoài Diệp vẫn không nổi giận, Lam Khuyết Dương cũng rốt cuộc nhịn không được một chưởng quất tới, đánh ngã Lưu Hoài Vĩ trên mặt đất khiến cho hắn ói ra máu. Mặc dù bị nội thương, nhưng Lưu Hoài Vĩ lại cười càng lớn tiếng hơn.

“Cố sức của ngươi làm trẫm nực cười…” Lưu Hoài Diệp vẫn là khẩu khí nhàn nhạt như vậy, “Bất quá… việc cùng Khuyết Dương chia sẻ Tang Vận, trẫm không cảm thấy có gì không ổn, về phần lão Ngũ…” Con ngươi Lưu Hoài Diệp trở nên băng hàn, “Hắn chiếm đoạt Tang Vận, trẫm… thực tức giận, vì thế… trẫm đã tìm được thi cốt của hắn nghiền xương hắn thành tro… Chẳng qua… lần đầu tiên của Tang Vận cũng không phải là cho lão Ngũ, trẫm cần gì phải không cam lòng, chính là bởi vì sơ sẩy của trẫm làm cho Tang Vận bị khổ, trẫm mới phải càng thêm sủng hắn. Hiện giờ, giang sơn của trẫm ngồi ổn, lại có con nối dõi, Tang Vận lại ở bên cạnh trẫm, làm ăn của Vận phường mỗi ngày một khá hơn, trẫm cao hứng cũng không kịp, sao phải đi nghĩ chuyện trước kia… Nếu thực sự nói ai không cam lòng nhất, trẫm nghĩ… không cần trẫm nói rõ ra đi.” Lần này, Lưu Hoài Diệp lại đá đá phòng giam trước người, tựa như là cười nhạo người ở bên trong.

“Ngươi!” Lưu Hoài Vĩ không nghĩ tới mình mắng chửi như vậy người này cũng không tức giận, hắn muốn nhìn người này phẫn nộ, muốn nhìn người này bộ dáng như lúc trước không khống chế được như thế, chỉ có như vậy, hắn mới có thể hết giận, mới có thể quên tình cảnh mình bị giam tại nơi không thấy mặt trời này.

“Lão tam… Giang sơn của trẫm có thái tử, Vận phường của Khuyết Dương có Vận Vanh, còn có một Tích Tứ làm cho trẫm cực kỳ yêu thích, trẫm cùng Khuyết Dương tình như thủ túc, hai người ta cùng nhau bảo vệ Tang Vận cùng đứa nhỏ, sẽ sống hạnh phúc mấy chục năm. Con trẫm sẽ thay trẫm nối tiếp giang sơn này, tương lai, tôn tử, tằng tôn của trẫm… từng đời một sẽ truyền tiếp giang sơn của trẫm… Suốt đời trẫm… có người thương cùng bồi, có huynh đệ cùng giúp, có tử tôn cùng nâng đỡ… Mà còn ngươi? Lúc trước, ngươi không bằng trẫm, khắp nơi bị trẫm đè ép, mặc dù suýt nữa thành công, nhưng trẫm có Tang Vận phúc tinh ấy, ngươi chẳng những không thể lật đổ trẫm, trái lại bị trẫm nhốt trong đại lao mịt mù tăm tối này, mỗi ngày lo lắng trẫm khi nào sẽ giết ngươi… Trong lòng lúc nào cũng khủng hoảng, đợi sau khi ngươi chết, phần mộ của ngươi ngay cả người thắp nhang cũng không có, ngoại trừ cỏ dại ra, không có bất luận kẻ nào cùng ngươi… Thậm chí ngươi khi nào chết, cũng không có người biết, cõi đời này thiếu đi ngươi giống như thiếu đi một con sâu cái kiến, ngươi đáng thương như thế, trẫm mới hẳn là nên cười to mới đúng.” Lưu Hoài Diệp nói nói, trên mặt xuất hiện nụ cười, hắn dị thường hài lòng nhìn người sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, thân hình phát run của người nọ khiến cho tâm tình của hắn vô cùng tốt.

“Có điều… trẫm hôm nay đến không phải đấu khí với ngươi.” Tiếng nói thay đổi, Lưu Hoài Diệp lại thành bộ dáng dửng dưng kia, “Trẫm chính là muốn trước khi ngươi chết cho ngươi biết một vài sự tình, miễn cho tới địa phủ gặp được lão Ngũ, để hắn cũng ngu muội không biết giống ngươi ban nãy như vậy… Tưởng rằng trẫm sống không tốt.”

Lưu Hoài Vĩ lần này co quắp ngồi dưới đất, ngày này cuối cùng cũng đến sao…

Vỗ vỗ tay, Lưu Hoài Diệp truyền người canh giữ ở phía trên, trên tay người tới bưng một chậu nước cùng một xấp giấy. Nhìn đến những thứ này, Lưu Hoài Vĩ thối lui đến góc tường. (2)

“Hoàng thượng.” Lam Khuyết Dương lại có chút phẫn nộ hô, để cho Lưu Hoài Vĩ chết như vậy, rất tiện nghi hắn!

“Khuyết Dương… Hắn lúc trước lưu đầy vết đao trên người Tang Vận, đau buốt kia, trẫm tự rõ ràng.” Lưu Hoài Diệp đứng lên cầm lấy một tờ giấy bỏ vào trong chậu nước, “Nhưng cho dù trẫm lưu lại vết thương gấp đôi trên người hắn, thì như thế nào đây? Đau khổ Tang Vận từng chịu cũng không biến mất. Khuyết Dương, ta ngươi bây giờ đều là cha người ta, hành động đều phải làm gương cho ba đứa nhỏ. Hắn là huynh đệ của trẫm, hắn bất nghĩa với trẫm, trẫm cũng không thể bất nhân, trẫm nên vì Tang Vận, vi hoàng nhi của trẫm tích đức.” Tương lai, hắn muốn nói cho tụi nhỏ những khổ đau Tang Vận từng chịu, để cho chúng biết phụ thân của chúng nó chịu bao nhiêu đau khổ, để cho chúng biết phải hiếu thuận phụ thân chúng nó cho tốt.

Lôi giấy đã thấm nước lên, Lưu Hoài Diệp nhìn về phía Lam Khuyết Dương, thấy hắn nghe vào lời của mình, quăng giấy xuống đất.

“Bắt đầu đi, trẫm hôm nay còn phải lên triều đấy.”

“Dạ, hoàng thượng.”

Lúc cửa lao mở ra, Lam Khuyết Dương lại đi vào: “Khi Tang Vận gặp ác mộng từng nói hắn đau, bảo ta cứu hắn, hoàng thượng, chuyện này ta muốn đích thân đến làm.” Tự tay giết mấy người này, vẫn là tâm nguyện chưa dứt của y.

“Ừ.” Lại ngồi xuống, Lưu Hoài Diệp cũng lạnh lùng nhìn thân đệ cùng cha khác mẹ, bị người đè lại tứ chi kia.

Chú thích

(1) ban chỉ: vốn là một công cụ đeo vào ngón cái tay phải dùng để bảo vệ ngón này khỏi bị thương do kéo dây cung, về sau dần được làm bằng vàng hay ngọc tượng trưng cho quyền thế, địa vị mà hoàng đế hay đeo (hình bên) ↑

(2) đây là một hình thức giết người bằng cách thấm giấy vào nước rồi đắp lên mặt, để cho người đó chết ngạt ↑