Tin Tức Tố Của Ta Có Độc

Chương 38: Chương 35-2




Du Việt đứng lên, Vạn Dương Trạch cảnh giác hỏi y, "Ngươi đi đâu?"

Du Việt chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Ra boong tàu hóng gió, hình như rất mát mẻ."

Vạn Dương Trạch đau đầu xoa xoa giữa mày.

Du Việt thấy hắn không thoải mái, dù đã đi đến hàng lang, cũng chỉ đành quay lại hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"

"Không có việc gì, có thể là do phóng thích tin tức tố cho nên hơi mệt mỏi, đau đầu." Vạn Dương Trạch cúi đầu nói.

Du Việt nghĩ Vạn Dương Trạch là vì giúp y hạn chế tiếp xúc với Ngụy Phàm Lĩnh, cho nên mới chủ động ngồi vào giữa hai người.

Hiện tại bị Ngụy Phàm Lĩnh chọc giận, chẳng lẽ Du Việt y là loại người khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?

Du Việt quay trở lại chỗ ngồi của mình, mở ba lô ra, "Ngươi ăn chút thuốc say tàu đi, đây vẫn là của ngươi cho ta, ăn xong ngủ một giấc, trị bách bệnh."

Vạn Dương Trạch:...... Ngủ rồi không phải là tùy ý để Ngụy Phàm Lĩnh hồ ngôn loạn ngữ, phát ra các loại tín hiệu ám muội với Du Việt hay sao?

Vạn Dương Trạch rất bình tĩnh nói, "Không cần, ta nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi."

Hắn không thoải mái, Du Việt cũng không động, Vạn Dương Trạch ngả đầu trêи ghế, nhìn bộ dáng thấy thế nào cũng rất không thoải mái.

Không lâu sau liền gối lên trêи vai Du Việt.

Du Việt bất động.

Y không ngại bị Vạn Dương Trạch gối, sáng nay sau tàu Vạn Dương Trạch không phải cũng không ghét bỏ y sao.

Mời đối phương dựa tới gần một chút?

Nhưng Ngụy Phàm Lĩnh còn đang chờ giày xéo Vạn Dương Trạch đây.

Du Việt ngồi thẳng, tùy ý Vạn Dương Trạch tìm tư thế thoải mái.

Vạn Dương Trạch nằm một lát, nói "Không thoải mái."

"Vậy làm sao bây giờ?" Thì ra Alpha phóng thích tin tức tố sẽ mỏi mệt, mà cảm xúc của chính Alpha đó cũng trở nên táo bạo.

Vạn Dương Trạch nhìn Du Việt một hồi, hỏi, "Ngươi có phiền nếu ta nằm xuống không?"

Du Việt nhìn chỗ ngồi của Ngụy Phàm Lĩnh, nếu Vạn Dương Trạch nằm xuống nhất định sẽ chiếm trêи ba cái ghế.

"Không ngại." Ngụy Phàm Lĩnh không trở lại là tốt nhất.

Vạn Dương Trạch nói xong liền nằm xuống, đầu trực tiếp đè trêи đùi Du Việt.

Du Việt ngừng thở.

Vạn Dương Trạch: "Nặng không?"

"Không, không nặng." Du Việt lắc đầu.

Vạn Dương Trạch nhắm mắt lại, "Được, vậy ta ngủ một lát, nếu ngươi đói bụng thì gọi ta, trong túi của ta còn đồ ăn."

"Được."

Vạn Dương Trạch ngủ rồi, Du Việt kẹp bản đồ trong tờ báo, cẩn thận quan sát.

Nhiệm vụ của y ở Thiên Xu thật sự là không thể hiểu được.



Ngoại trừ đoàn xiếc là manh mối lớn nhất, các tin tức còn lại đều giống như là đáp án khiến người ta khó hiểu.

【 Thiên Xu: Đối tượng nhiệm vụ, đoàn xiếc thú.

Từ ngữ mấu chốt: Bánh vòng yêu cười, bát cơm ba rưỡi giờ sáng, hòm thuốc trân quý, những chứng cứ đó. 】

Du Việt nhíu mày nhìn nửa ngày, cảm giác biểu tình trêи mặt đã hóa thân thành "Lão nhân xem di động trêи tàu điện ngầm*".

Đây m* nó rốt cuộc là cái quỷ gì?

Cho nên nội dung nhiệm vụ là cái gì? Chỉ biết đối tượng, lại không biết mục tiêu cụ thể cùng thành quả, viết mịt mờ như vậy, rốt cuộc phải hoàn thành thế nào?

Khó trách Hầu Vinh Hiên lại từ bỏ nhiệm vụ.

Hai giờ sáng rời thuyền, nhiệm vụ có một cái là "bát cơm ba rưỡi giờ sáng" hẳn là có thể tận dụng thời gian đi tìm kiếm manh mối.

Nói không chừng lại bắt được cái gì.

Đây đại khái là một nhiệm vụ liên hoàn.

Cho nên sau khi rời thuyền nhất định phải giành giật từng giây, dù sao trêи thuyền hiện tại đang có một đống người Bắc Lĩnh.

Chờ Ngụy Phàm Lĩnh hóng gió xong trở về, nhìn thấy lại là một màn cảnh tượng tình nồng ý mật, cầm sắt hòa minh, tôn trọng nhau như khách chói mù mắt.

Ngụy Phàm Lĩnh: "Hắn......"

Du Việt làm một thủ thế "Suỵt" với Ngụy Phàm Lĩnh, "Hắn ngủ rồi."

Ngụy Phàm Lĩnh: "......" Ta đương nhiên biết hắn ngủ rồi.

Nhưng vì sao hắn lại ngủ ở trêи chân của ngươi?

Hai Alpha các ngươi cả ngày khanh khanh ta ta ôm ôm ấp ấp, không biết tị hiềm chút nào sao?

Ngụy Phàm Lĩnh hỏi, "Vậy ta ngồi chỗ nào?"

"Thuyền đã dừng hai lần, người xuống thuyền nhiều như vậy, ngươi muốn ngồi nơi nào thì ngồi đi." Du Việt không kiên nhẫn nói.

Ngụy Phàm Lĩnh mặt dày mày dạn, "Ta cũng muốn nằm trêи đùi của ngươi."

Du Việt: "Ta muốn kiếm tiền chữa bệnh cho ngươi, bệnh vọng tưởng."

Vạn Dương Trạch chuyển người, dúi đầu vào bụng nhỏ của Du Việt.

Hô hấp của Du Việt cứng lại, thậm chí cảm nhận được sức nóng trong hơi thở của Vạn Dương Trạch, xuyên qua áo quần, trực tiếp phả lên sáu khối cơ bụng mà y tự hào.

Ngụy Phàm Lĩnh càng nhìn càng tức muốn hộc máu, "Du Việt, nếu ngươi là Omega, vậy hắn chính là đang quấy rối ngươi ngươi có hiểu không?"

Du Việt căng da đầu nói, "Ta không phải."

Ngụy Phàm Lĩnh: "Hắn chính là Alpha đỉnh cấp, tin tức tố quấy nhiễu rất chọc người chán ghét, ngươi có khuynh hướng cuồng chịu ngược?"

"Không có!" Ngụy Phàm Lĩnh vẫn còn chưa đi, Du Việt không kiên nhẫn phất phất tay, "Bắc giáo chỗ nào mát mẻ ra chỗ đó đi, ta thấy ngươi mới là người có khuynh hướng cuồng chịu ngược, mỗi ngày đều đi gây chuyện phiền toái."

Ngụy Phàm Lĩnh không cam lòng nhỏ giọng nói, "Phong cách Đông giáo các ngươi thật sự là có vấn đề."



Du Việt: "Bắc giáo có ngươi, có thể tốt được đến đâu?"



"Được rồi, ta không cãi nhau với ngươi." Ngụy Phàm Lĩnh ngồi xuống chỗ đối diện.

Người của Bắc Lĩnh có thể đi cùng nhau liền đi cùng nhau, tư tưởng chính là người nhiều thực lực lớn, chẳng qua không có khả năng nhiệm vụ của mọi người đều giống nhau, chỉ có thể chia ra thành các nhóm nhỏ.

Tới khuya, người còn lại trêи thuyền mục tiêu đều là Thiên Xu, trêи thuyền đại khái có mười người của Bắc Lĩnh đang ôm đoàn, trang phục của bọn họ đổi thang không đổi thuốc, đều là thường phục hai màu đen trắng, tự cho là che giấu rất tốt.

Du Việt ôm đầu của Vạn Dương Trạch ngủ, thiếu chút nữa ôm hắn thiếu dưỡng khí.

Vạn Dương Trạch sớm đã tỉnh, lặng lẽ ngồi dậy, Du Việt vẫn không biết, hắn ôm Du Việt vào trong lòng che chở.

Ngụy Phàm Lĩnh càng nhìn càng tức giận, Vạn Dương Trạch A hơn hắn nhiều, Du Việt cũng không bài xích, sao lại chán ghét hắn như vậy?

Ngụy Phàm Lĩnh lại thở dài.

Rõ ràng là đang làm nhiệm vụ, vì sao mỗi lần gặp được Du Việt đầu óc của hắn đều giống như là biến mất?

Cho nên...... trêи người của Du Việt rốt cuộc có hương vị tin tức tố hay không?

Ngoại trừ tin tức tố, còn thứ gì có thể khiến cho hắn mỗi lần gặp được Du Việt đều thần hồn điên đẩo, chỉ biết dùng đến nửa thân dưới tự hỏi?

Nếu Du Việt tản tin tức tố ra ngoài, hắn đến gần khẳng định phải chán ghét, giống như hắn thật tình chán ghét Vạn Dương Trạch vậy.

Nhưng Du Việt lại luôn giống như là tự mang ma lực.

Vạn Dương Trạch lay lay Du Việt ở trong lòng, "Du Việt, tới rồi, phải rời thuyền."

Du Việt ngủ đến nước miếng chảy đầy đất, ngượng ngùng lau lau bả vau của Vạn Dương Trạch, "Xin lỗi ha...... Có thể là tư thế ngủ không tốt lắm, sao ta lại không nhớ trước khi ngủ cách ngươi xa chút chứ? Ta thật sự không có cố ý."

Vạn Dương Trạch nói, "Không sao, đi thôi."

Là ta cố ý.

Ngụy Phàm Lĩnh đi phía sau bọn họ, theo sát hai người rời khỏi thuyền.

Có Ngụy Phàm Lĩnh đi theo sau, Du Việt cảm thấy ba lô đeo trêи lưng cũng không còn an toàn, hận không thể ôm vào trong ngực.

Sau khi rời thuyền, Du Việt nói, "Ngụy Phàm Lĩnh, ngươi chọn phương hướng đi, đừng có đi theo sau chúng ta, ta chỉ sợ hơi sơ sẩy một chút liền bị ngươi trộm sạch vật tư."

Ngụy Phàm Lĩnh thoải mái đáp, "Ta đi rồi, chỉ sợ ngươi sẽ nhớ ta."

Ngụy Phàm Lĩnh từ đầu tới đuôi đều nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ ở trêи cổ Du Việt, hắn luôn cảm thấy cái bình kia có bí mật.



Ra ngoài làm nhiệm vụ, hết thảy đều giản lược, học sinh Đế Đằng đều không có thói quen mang trang sức, Du Việt rốt cuộc đang che giấu cái gì?

Chất gỗ trong cái bình nhỏ kia chẳng lẽ là dùng để che giấu hương vị tin tức tố của Du Việt?

Nếu cái bình nhỏ kia không còn, thực lực của Du Việt sẽ tăng lên hay là giảm đi?

Ngụy Phàm Lĩnh: "Ta chính là muốn đi theo hai người các ngươi, các ngươi có thể thử ném bỏ ta xem có được hay không."

Du Việt nhìn thời gian, thầm nghĩ, lại kéo dài nữa chỉ sợ phải đợi đến ba giờ đêm mai mới tìm được manh mối nhiệm vụ, vậy quá không có lời.

Du Việt: "Ta rốt cuộc làm sai chỗ nào, ta tạm thời xin lỗi ngươi trước được hay chưa?"

Ngụy Phàm Lĩnh vươn tay với Du Việt, "Không đi theo các ngươi cũng được, Du Việt, đưa cái bình nhỏ trêи cổ ngươi cho ta mượn hai ngày."

Du Việt ôm chặt bình nhỏ lui ra sau một bước.