Tinh Giới

Chương 258: Lên bắc




Ngày thứ hai, tin Tề Tần ban đêm tấn công thánh thành Giáo Đình truyền ra. Tề Tần khá lợi hại, giết nhiều cao thủ Giáo Đình, nhưng thánh thành là nơi nào, chỗ thế lực Giáo Đình tập trung nhất. Giáo Hoàng không ra tay, mấy Hồng Y Giáo Chủ cùng hành động đã khiến Tề Tần đi gặp thượng đế. A không đúng, với nhân phẩm của Tề Tần ước chừng khả năng xuống địa ngục gặp ma vương cao hơn.

Bắc Kinh.

Long Lăng Thiên nhíu mày nói với người phụ trách Thiên tổ, Địa tổ:

– Tề Tần bị gì vậy? Chạy đi tập kích Giáo Hoàng, đúng là chán sống rồi, nếu Giáo Hoàng dễ xử lý vậy thì sao đến lượt hắn làm?

Người phụ trách Thiên tổ nói:

– Long lão, Tề Tần chỉ là thanh niên, người trẻ tuổi dễ xúc động, làm ra chuyện hồ đồ như vậy cũng hợp lý.

Người phụ trách Địa tổ góp lời:

– Lần này Kiếm Đế cũng không tiện nói thêm cái gì, Tề Tần chạy đi thánh thành giết người, Kiếm Đế cũng đuối lý.

Long Lăng Thiên lắc đầu nói:

– Thôi, việc này cứ để Kiếm Đế phiền lòng, chuyện Nam hải sao rồi?

Người phụ trách Địa tổ nói:

– Long lão yên tâm, người nên xử lý đã giải quyết rồi, chẳng qua đánh lừa tai mắt người khác.

Người phụ trách Thiên tổ thắc mắc:

– Long lão, Châu Âu, nước Mỹ đã nuốt quốc giả nhỏ gần biên giới, nước ta không hành động sao?

Long Lăng Thiên trầm ngâm nói:

– Nước ta luôn kiên trì chính sách ngoại giao hòa bình dân chủ đoàn kết, áp dụng chính sách với các nước biên giới. Hơn nữa làm như vậy chưa chắc khiến quốc lực càng thêm cường thịnh, hiện tại quốc gia chủ yếu chiếm ưu thế về cao thủ, một cao thủ Nguyên Anh kỳ có lực lượng không yếu hơn quốc gia cỡ trung, cỡ nhỏ không có cao thủ Nguyên Anh kỳ.

Tổ trưởng Địa tổ cười dài:

– Ha ha, Long lão vẫn cứ bảo thủ. Quốc gia không có cao thủ Nguyên Anh kỳ hiện tại không có quyền lên tiếng ở quốc tế. Nước Mỹ nếu không có cao thủ Nguyên Anh kỳ thì bằng vào một mình Long lão đã có thể tiêu diệt toàn bộ lực lượng võ trang của nước Mỹ.

Tổ trưởng Thiên tổ nói:

– Long lão, bên nước Mỹ từ sau khi Hỏa Đế chết dường như định đổi ý toàn cầu tiêu hạch.

Long Lăng Thiên lạnh nhạt nói:

– Đổi ý? Nước Mỹ dựa vào cái gì đổi ý? Trên điều ước không chỉ Hỏa Đế, Lôi Đế ký tên. Nếu đổi ý thì chúng ta không đồng ý, Giáo Hoàng, Huyết Đế cũng sẽ không chịu.

***

Trong phái Thục Sơn, tin Tề Tần tập kích thánh thành bị giết truyền đến.

Thật lâu sau Kiếm Đế lạnh nhạt nói:

– Học nghệ không tinh, rồi lại cuồng vọng tự đại. Ngày xưa không nên để hắn làm trưởng lão, cho hắn ra ngoài làm xằng làm bậy!

– Chưởng môn, thi thể của Tề sư điệt…

– Chuẩn bị quà mọn đưa cho Giáo Đình đi, mang xác của hắn về. Tề Tần có làm bậy thế nào cũng không thể để xác hắn bị ném ra hoang dã tha hương.

Kiếm Đế nhíu mày nói:

– Nếu Giáo Đình không cho phép cứ nói Cổ Kiếm Phong ta sẽ cùng hai bằng hữu tốt Tử Cực Chân Nhân, Long Đế tiến đến bái phỏng!

– Chưởng môn nhân từ!

– Truyền lệnh xuống, đệ tử Thục Sơn nào còn làm càn ở bên ngoài tùy theo tình tiết nặng nhẹ sẽ xử phạt cấm túc một năm đến mười năm!

Kiếm Đế nói xong nhắm mắt lại.

Bên Từ Hàng Tịnh Trai, Chu Nhược Hàm trắng đêm không ngủ, sáng sớm ngày thứ hai đến rất nhanh. Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên đang từ sau núi quay về. Diệu Vân trai chủ thấy Thạch Huyên Hiên, Lâm Thiên thì lộ ánh mắt phức tạp. Diệu Vân trai chủ muốn ngăn hai người bên nhau rồi lại không biết mình làm vậy có đúng không, vì Diệu Vân trai chủ nợ nhân tình của Lâm Thiên.

Thạch Huyên Hiên bất an kêu lên:

– Sư phụ.

– Ừm!

Diệu Vân trai chủ khẽ ừ:

– Lâm sư điệt, ta muốn đi phương bắc một chuyến, làm phiền Lâm sư điệt đi cùng.

Lâm Thiên nói:

– Phiền gì đâu, đây là điều vãn bối phải làm. Hay trai chủ cũng dẫn theo Huyên Hiên cho nàng kiến thức thử? Huyên Hiên đã lâu không thấy Ngộ Pháp sư bá, rất nhớ mong.

Diệu Vân trai chủ quá hiểu trong bụng Lâm Thiên nghĩ gì. Cái gì mà Thạch Huyên Hiên nhớ Ngộ Pháp sư bá chỉ là nói dối, chẳng qua hắn muốn ở chung với Thạch Huyên Hiên lâu hơn. Nhưng chỉ mình Diệu Vân trai chủ và Lâm Thiên đi với nhau, cô nam quả nữ cũng không tiện. (Bề ngoài Diệu Vân trai chủ mới gần ba mươi tuổi).

Diệu Vân trai chủ gật đầu nói:

– Cũng tốt, vậy thì Thanh Ngưng theo đi, nhưng Lâm sư điệt có thể mang hai người cùng bay không?

Lâm Thiên không quá tự tin nói:

– A, chắc là được, cùng lắm tốc độ chậm một chút.

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, có thể mang hai người cùng bay không?

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Được thì được nhưng từ nơi đó trở về Thanh Linh kiếm sẽ bị hỏng.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Bị hư? Kệ nó, cũng tới lúc đổi thứ mới, ta sẽ tìm pháp bảo bay tốt, phi kiếm phẩm chất tốt chút.

Ba người xuất phát, Thanh Linh kiếm cùng lắm chỉ dài hai thước. Ba người đứng trên Thanh Linh kiếm hai thước cũng khá rộng rãi, Thạch Huyên Hiên đứng giữa. Phi kiếm bay lên trời, Thạch Huyên Hiên sợ hãi hét chói tai, Lâm Thiên thật tự nhiên nắm tay nàng. Diệu Vân trai chủ thấy cảnh này nhưng làm bộ như không biết, mắt nhìn đăm đăm đằng trước.

Thanh Linh kiếm chở ba người bay đi, tốc độ chậm hơn một mình Lâm Thiên rất nhiều. Lâm Thiên điều khiển Thanh Linh kiếm bay đi hơi vất vả, nhưng luôn nắm tay Thạch Huyên Hiên nên hắn không cảm thấy khó khăn.

Năm tiếng sau, nhóm Lâm Thiên đến bên cạnh Bắc Băng Dương, nhiệt độ không khí rất thấp nhưng ba người đều là tu luyện giả, không e dè chút khí lạnh này.

Thạch Huyên Hiên hỏi:

– Thiên, có khi nào Tề sư huynh lừa Thiên không? Làm sao Ngộ Pháp sư bá đến chỗ như vậy được? Nơi này hoang tàn vắng vẻ, nhiệt độ không khí thấp, đảo ở trong biển chắc thành đảo băng.

Thạch Huyên Hiên nói xong chợt nhận ra quen miệng kêu Thiên, khóe mắt liếc trộm Diệu Vân tiên nữ, thấy sắc mặt Diệu Vân trai chủ như thường thì thở phào.

Lâm Thiên nói:

– Chắc Tề Tần sẽ không lừa ta.

Lâm Thiên rất tin tưởng cách khống hồn trong thuật nhiếp hồn, hắn được Tiểu Linh cho biết Tề Tần tập kích Giáo Đình thánh thành và bị đánh chết. Tề Tần thậm chí nghe lời tấn công thánh thành thì làm sao lừa Lâm Thiên thông tin về Ngộ Pháp Chân Nhân?

Diệu Vân trai chủ nhìn phương xa, thản nhiên nói:

– Có lẽ sư huynh thật sự ở trên đảo băng trong biển kia.

– Có đúng hay không thì chúng ta cứ vào sâu bên trong tìm là biết ngay.

Lâm Thiên nói:

– Hay các người ở lại đây chờ chút, ta đi xung quanh tìm kiếm rồi về ngay.

Diệu Vân trai chủ hít sâu, gật đầu nói:

– Làm phiền Lâm sư điệt.

– Nên như vậy.

Lâm Thiên nói xong bước lên Thanh Linh kiếm chớp mắt vào biển sâu.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, mở ra dò xét.

Tiểu Linh lên tiếng:

– Vâng thưa chủ nhân! Nhưng chủ nhân chỉ còn mười duy giới lực, chỉ đủ dò xét mười phút phạm vi lớn nhất.

Lâm Thiên chửi thầm:

– Mợ, không ngờ có ngày này, không còn giới lực dùng để dò xét.

Rất nhanh Lâm Thiên lao vào biển cả hai trăm công lý, nhưng không thấy đảo nhỏ gì tại đây. Lâm Thiên tin tưởng hắn bay thẳng hướng bắc, vì có Tiểu Linh không ngừng chỉ hướng. Nhưng chưa chắc Tề Tần cứ thẳng hướng bắc, gã nói mình đi thẳng nhưng thật ra đã đi đường vòng, cảm giác chênh lệch.

Lâm Thiên quẹo trái bay nhanh, năm phút sau hắn bay xa ba trăm công lý. Lâm Thiên đang định quẹo sang phải tìm thì giọng Tiểu Linh vang lên:

– Chủ nhân, cách trăm công lý phát hiện một đảo băng, bên trên có một tu chân giả Kim Đan đại viên mãn, có lẽ là Ngộ Pháp Chân Nhân.

Lâm Thiên mừng rỡ:

– Xem ra nhân phẩm của ta khá tốt, chọn một trong hai mà trúng ngay lần đầu.

Đã phát hiện Ngộ Pháp Chân Nhân nhưng Lâm Thiên không định một mình đi quấy rầy người ta, hắn vòng về bờ biển. Đến nơi Lâm Thiên thấy Thạch Huyên Hiên, Diệu Vân trai chủ giằng co với đám người Lang Nhân.

Lâm Thiên đáp xuống, khẽ hỏi:

– Huyên Hiên, có chuyện gì?

Thạch Huyên Hiên ngại ngùng nói:

– Không biết, chúng ta không nghe hiểu lời của họ.

Thạch Huyên Hiên, Diệu Vân trai chủ không thường rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai, hoàn toàn mù tịt tiếng nước ngoài. Đám người Bát Kỳ nói tiếng Anh mà còn mang giọng địa phương rất nặng, hai người nghe hiểu được mới kỳ lạ.

Lâm Thiên biết tiếng Anh, tuy khẩu âm địa phương hơi nặng nhưng hắn miễn cưỡng nghe hiểu.

Lâm Thiên hỏi đám người Lang Nhân bằng tiếng Anh:

– Các người muốn làm gì?

Thủ lĩnh trong đám Lang Nhân nghe Lâm Thiên nói tiếng Anh thì thở phào, đáp lại:

– Các người phải rời khỏi đây, nơi này là cấm địa vương của ta vạch ra. Một bằng hữu của vương tu luyện tại đây, không cho người ngoài quấy rầy.

Lâm Thiên lòng máy động:

– Bằng hữu của đại vơng các người? Có phải cư ngụ trên đảo biển cách bốn trăm công lý? Chúng ta là bằng hữu của hắn, tới nơi này tìm hắn.

Lang Nhân thủ lĩnh nói:

– Các người quen nhau? Rất xin lỗi, khách từ xa đến, ta phải nói cho vương biết, khi nào vương đồng ý thì mới cho các người tìm vị bằng hữu kia của vương được.

Nếu đối phương không khách sáo thì Lâm Thiên dễ xử, trực tiếp xử lý bọn họ là xong. Nhưng bây giờ đối phương lễ phép, Lâm Thiên ngại ngùng cứng rắn.

Lâm Thiên mỉm cười gật đầu nói:

– Vậy hãy đi nói cho đại vương các người biết đi. Nhưng hôm nay dù đại vương các người nói thế nào thì chúng ta phải thấy bằng hữu của chúng ta mới được. Ta nghĩ các người cũng biết rõ bằng vào thực lực của các người không ngăn chúng ta được.

Lang Nhân thấy Lâm Thiên không cứng rắn ép thì thở phào, móc di động ra khỏi túi liên lạc với vương. Lâm Thiên như bị sét đánh.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– A, tự dưng kinh ngạc làm gì, Lang Nhân dùng di động có gì lạ?