Tinh Giới

Chương 259: Ngộ pháp chân nhân




Lang Nhân nói vương là vị cường giả ngang ngửa Kim Đan đại viên mãn, nhận được điện thoại xong lát sau chạy tới chỗ nhóm Lâm Thiên ngay. Thấy Diệu Vân trai chủ, Thạch Huyên Hiên thì gã sáng rỡ, nhưng giây sau tập trung chú ý vào Lâm Thiên. Trong ba người chỉ có Lâm Thiên là gã không nhìn thấu, cảm nhận hơi thở nguy hiểm mãnh liệt từ hắn.

– Mấy vị là…?

Lang Nhân nói tiếng Trung, Thạch Huyên Hiên, Diệu Vân trai chủ nghe hiểu.

– Ta tên Lâm Thiên.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Nếu ngươi chưa từng nghe tên này vậy chắc có nghe danh hiệu Thiên Đế?

Lang Nhân rùng mình:

– Thiên Đế?

Làm cao thủ đẳng cấp Lang Vương, nếu chưa nghe danh hiệu Thiên Đế thì trừ phi ngươi luôn ở trong rừng rú không hỏi chuyện đời. Lang Nhân biết dùng di động nên không thuộc diện không hỏi chuyện đời, biết Thiên Đế cao thủ hàng đầu gần đây mới nổi.

– Thiên Đế các hạ, ngưỡng mộ đã lâu. Giết Hỏa Đế, diệt Bát Kỳ, uy phong vô cùng.

Lang Nhân chắp tay nói:

– Tại hạ tên Thác Nhĩ Thái, ta học tiếng Trung từ một vị bằng hữu, nghe nói các người muốn tìm hắn?

Lâm Thiên nói:

– Thác Nhĩ Thái các hạ, bằng hữu của các hạ chắc tên là Ngộ Đạo Chân Nhân? Bọn họ là đồng môn của hắn, đến đây muốn gặp.

– Hắn tự xưng là Ngộ Đạo, ở trên đảo Diệu Vân cách nơi này bốn, năm trăm công lý. Là hắn đặt cái tên đảo Diệu Vân, ha ha ha, tên rất nữ tính.

Thác Nhĩ Thái cười nói:

– Vậy là các người đúng thật là bằng hữu của hắn. Được rồi, ta sẽ sắp xếp thuyền đưa các người đi qua, ta cũng ở gần nơi này.

Lâm Thiên phất tay:

– Thác Nhĩ Thái các hạ, không cần thuyền, chúng ta trực tiếp bay qua được rồi. Mới rồi hai đồng bạn của ta không hiểu ngôn ngữ với thuộc hạ của các hạ, có lẽ có chút hiểu lầm, xin thông cảm.

Thác Nhĩ Thái cười to bảo:

– Không sao, ta còn phải cảm ơn Thiên Đế các hạ đã nương tay không thì đám nhãi này đã nằm dưới đất rồi, ha ha ha ha ha ha!

Lâm Thiên chắp tay:

– Cáo từ.

Thanh Linh kiếm bay ra khỏi người Lâm Thiên, hắn kêu Thạch Huyên Hiên, Diệu Vân trai chủ lên phi kiếm nhanh chóng rời đi.

Thác Nhĩ Thái nhìn hướng đám người Lâm Thiên khuất xa, cảm thán rằng:

– Tu chân giả mảnh đất Trung Hoa thật là thần thông quảng đại. Lang Nhân như chúng ta, dù tu vi cỡ ta cũng không thể bay với khoảng cách dài, càng không nói đến mang theo hai người.

Một Lang Nhân hỏi:

– Vương, nếu bọn họ không phải là bằng hữu của Ngộ Pháp đại nhân, những lời vừa rồi toàn lừa gạt thì sao?

Thác Nhĩ Thái trừng Lang Nhân:

– Ngươi cho rằng Thiên Đế là ai? Bằng vào tu vi của hắn còn cần lừa gạt chúng ta sao? Nếu hắn muốn, ngươi nghĩ đám người chúng ta có thể ngăn được hắn? Cũng may Thiên Đế tốt tính không thì cả đám các ngươi vây quanh hai bạn gái của người ta, Thiên Đế có giết các ngươi thì ta cũng không tiện nói gì.

***

Bên nhóm Lâm Thiên, chặng đường bốn, năm trăm công lý với tốc độ của Thanh Linh kiếm không mất bao lâu. Càng đến gần thì tâm tình Diệu Vân trai chủ càng căng thẳng hơn. Diệu Vân trai chủ thỉnh thoảng sửa sang y phục, ngón tay vuốt tóc. Lâm Thiên nhìn mà buồn cười.

Thạch Huyên Hiên hỏi:

– Sư phụ, chúng ta sắp đón Ngộ Pháp sư bá về môn sao?

Diệu Vân tiên nữ khẽ nói:

– Không biết Ngộ Pháp sư bá của ngươi có chịu về không.

Lâm Thiên nói:

– Trai chủ, thứ lỗi vãn bối nói thẳng. Ngộ Pháp Chân Nhân đã sớm vào Kim Đan đại viên mãn, nhưng trong lòng có chấp niệm nên không thể bước vào Nguyên Anh kỳ.

– Chấp niệm!?

Diệu Vân trai chủ ngập ngừng:

– Thanh Ngưng, Lâm sư điệt, chút nữa… các ngươi hãy tránh đi một lúc.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Trai chủ yên tâm, lát nữa ta nhất định mang Huyên Hiên đi thật xa. Trai chủ, vãn bối nhìn ra được người không hạnh phúc, hạnh phúc là phải tự mình giành lấy, ha ha ha ha ha ha!

Hai mươi phút sau, nhóm Lâm Thiên bước chân lên mảnh đất đảo Diệu Vân. Hòn đảo này khắp nơi trắng xóa, là đảo bị băng phủ. Đảo không quá lớn, thần thức của Diệu Vân trai chủ có thể bao phủ toàn đảo.

Lâm Thiên hỏi:

– Trai chủ, chúng ta đi quanh đây chơi, sáu bốn, năm tiếng trở về được không?

Diệu Vân trai chủ nói:

– Ừm! Lâm sư điệt nhớ tổng chừng Thanh Ngưng, đừng để nàng gặp nguy hiểm.

Lâm Thiên nghiêm túc nói:

– Dù ta bị nguy hiểm cũng sẽ không để Huyên Hiên chịu chút tổn thương, trai chủ yên tâm.

– Huyên Hiên, đi thôi. Sư phụ của nàng và sư bá lâu ngày gặp lại chắc chắn có nhiều lời để nói, chúng ta đừng ở đây quấy rầy bọn họ.

Lâm Thiên kéo Thạch Huyên Hiên lại nhảy lên Thanh Linh kiếm:

– Trai chủ, lát gặp lại. Nhớ kỹ, nếu chính mình không tranh thủ thì hạnh phúc sẽ không rơi xuống đầu mình.

Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên rời đi. Bờ Bắc Băng Dương đóng băng, cảnh đẹp, người đẹp làm Lâm Thiên si mê.

Thạch Huyên Hiên kéo tay Lâm Thiên hỏi:

– Thiên nói xem sư phụ và sư bá sẽ làm lành sao?

Lâm Thiên ngước lên nhìn trời, thì thào:

– Không biết, ta thật sự không biết. Sư phụ của nàng chôn giấu tình cảm quá sâu, không biết có đào ra được không.

– Thiên có tâm sự?

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

– Dao nhi vào Tiên giới hơn một ngày, không biết ra sao rồi.

Thạch Huyên Hiên an ủi:

– Thiên cứ yên tâm, chẳng phải đã nói bây giờ tu vi của tán tiên cực kỳ lợi hại sao? Nhất định sẽ ổn!

Thạch Huyên Hiên do dự một lúc, tiếp tục bảo:

– Thiên, Chu tỷ tỷ nói trừ ta và Chu tỷ tỷ ra Thiên còn hai nữ nhân khác.

Lâm Thiên khẽ run, cười khổ nói:

– Dao nhi nói cho nàng biết? Đúng vậy, trừ hai người ra còn có hai thiếu nữ cũng yêu ta như các nàng, ta cũng yêu họ.

Thạch Huyên Hiên vòi vĩnh:

– Thiên, ta muốn gặp họ.

Lâm Thiên thận trọng hỏi:

– Huyên Hiên không giận sao?

Mắt Thạch Huyên Hiên chảy hai dòng lệ:

– Ta tức giận có ích gì? Chẳng lẽ ta rời xa Thiên được? Tức giận sẽ chỉ làm Thiên khó chịu, ta không giận.

Lâm Thiên vội ôm Thạch Huyên Hiên vào lòng:

– Huyên Hiên, ta thà nàng tức giận chứ nàng khóc càng khiến ta khó chịu hơn. Ta là tên khốn, ta… ta không phải người tốt…

Thạch Huyên Hiên nức nở nói:

– Thiên, đừng nói nữa. Nói cho cùng ta là người đến sau chót, ta không có tư cách nói thêm cái gì.

Lâm Thiên xúc động nói:

– Nàng là người cuối cùng, nhưng cũng là người khiến ta động lòng nhất biết không? Huyên Hiên, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.

Lâm Thiên không nói xạo. Dương Thi, Dương Tuyết là lâu ngày sinh ra chút tình, ban đầu dục vọng nhiều hơn. Chu Dao thì sự ngây thơ, lương thiện đánh động Lâm Thiên. Bên Chu Dao làm Lâm Thiên cảm giác lòng ấm áp, nhưng trước mặt Thạch Huyên Hiên khiến tim hắn đập nhanh.

Thật lâu sau Thạch Huyên Hiên ngừng khóc, nàng hỏi:

– Thiên, khi nào ta mới được gặp các nàng?

Lâm Thiên nói:

– Nếu nàng muốn thì sẽ thấy ngay.

– Thấy ngay?

Thạch Huyên Hiên nhìn quanh:

– Bọn họ ở gần đây?

Lâm Thiên nói:

– Cũng có thể nói như vậy. Huyên Hiên, trước khi thấy các nàng thì ta muốn kể vài điều cho nàng nghe. Trước kia ta không nói vì sợ… sợ nàng biết được sẽ không vui.

Thạch Huyên Hiên nói:

– Ừm! Thiên kể đi.

Lâm Thiên ôm Thạch Huyên Hiên vào lòng chậm rãi kể mọi chuyện từ khi hắn có được Tinh Giới. Bất giác năm tiếng trôi qua, Lâm Thiên cũng kể xong từ quá khứ đến hiện tại.

Lâm Thiên nhìn thẳng vào mắt Thạch Huyên Hiên:

– Huyên Hiên còn muốn ở bên ta không?

– Tại sao không? Ta yêu Thiên không ít hơn họ, bọn họ có thể ở lại thì tại sao ta không thể? Chu tỷ tỷ là nữ thần chuyển thế, thân phận cao quý như vậy còn chấp nhận được thì sao ta không thể?

Thạch Huyên Hiên ôm chặt Lâm Thiên:

– Thiên đã có bốn chúng ta rồi, cùng lắm tìm thêm một tỷ muội cho chúng ta như Chu tỷ tỷ nói, nhiều hơn nữa thì chúng ta không chịu!

Lâm Thiên nói:

– Khụ khụ, Huyên Hiên, có bốn người là ta đã thỏa mãn rồi.

Thạch Huyên Hiên trợn trắng mắt, buồn bã nói:

– Thiên biết không? Từ khi Thiên có được Tinh Giới đã định trước mình không bình phàm. Trái Đất quá nhỏ, Tu Chân giới, Tiên giới, Thần giới và thế giới trong Tinh Giới có vô số nữ nhân ưu tú không đếm hết, Thiên có thể bảo đảm không động lòng vì ai sao?

Lâm Thiên lặng im lắc đầu.

– Ta chỉ cho Thiên một danh ngạch, hãy chọn cho kỹ.

Thạch Huyên Hiên nhoẻn miệng cười:

– Đi thôi, đã qua lâu rồi, chắc sư phụ và sư bá nói chuyện gần xong. Lần sau gặp Dương Thi, Dương Tuyết vậy, không gấp ngay bây giờ, sau này còn nhiều cơ hội.

Lâm Thiên thầm cảm thán lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, hắn gọi ra Thanh Linh kiếm, ôm Thạch Huyên Hiên nhảy lên phi kiếm bay hướng đảo Diệu Vân.

– Sư phụ!

Khi Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên đến đảo Diệu Vân thì thấy Diệu Vân tiên nữ đứng chung với một nam nhân trung niên ba mươi mấy tuổi.

Lâm Thiên ngạc nhiên nhìn nam nhân trung niên, chắp tay nói:

– Chúc mừng Ngộ Pháp Chân Nhân tiền bối đột phá đến Nguyên Anh kỳ, Từ Hàng Tịnh Trai, Trung Quốc lại thêm một cao thủ Nguyên Anh kỳ!

Nam nhân trung niên cười to bảo:

– Ngươi là Lâm sư điệt mà Diệu Vân đã nói đúng không? Đa tạ, không nhờ Lâm sư điệt có lẽ kiếp này ta không thể đột phá đến cảnh giới hiện tại.

Thạch Huyên Hiên kinh ngạc hỏi:

– Sư phụ, đây là Ngộ Pháp sư bá? Sao trẻ trung hơn nhiều vậy?

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Huyên Hiên đừng thấy lạ, đến Nguyên Anh kỳ có thể tái tạo thân thể, biến trẻ hơn rất dễ dàng.

Ngộ Pháp Chân Nhân cười nói:

– Ha ha ha! Cảnh giới của ta không đủ, vẫn để ý thân xác thối tha này.

Thạch Huyên Hiên lặp lại hỏi:

– Người thật sự là Ngộ Pháp sư bá?

Cơ thể Ngộ Pháp Chân Nhân trẻ trung nên tính tình cũng sáng sủa hơn:

– Bảo đảm trăm phần trăm, ha ha ha ha ha ha!

Diệu Vân trai chủ lên tiếng:

– Thanh Ngưng còn không mau hành lễ với Ngộ Pháp sư bá của ngươi?